(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 163

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Trong tang lễ cha Cố đã nói sẽ điều tra chân tướng rõ ràng.

Nhưng muốn điều tra ra cũng cần một khoảng thời gian, nên Linh Quỳnh cũng không lo lắng lắm.

...

Sức khỏe nguyên chủ Cố Tê Tê không được tốt, tuy rằng có đăng ký học ở học viện Tinh Vọng nhưng thực tế số lần đến trường trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sức khỏe không tốt cũng là nguyên nhân tính khí không tốt.

Linh Quỳnh tìm đến phòng học của Cố Tê Tê, khi đi vào, tất cả mọi người đều cho rằng cô đi nhầm phòng học.

Thẳng đến khi cô đi đến vị trí luôn không có ai ngồi mới có người phản ứng lại.

"Hình như đó là Cố Tê Tê......"

"Cô ta mà đi học á, mặt trời mọc ở hướng Tây rồi à?"

"Ta X!!"

"Cố Tê Tê đi học!!"

"Tôi đi học mà mấy người kích động vậy sao?" Linh Quỳnh không chút kiêng dè nào, trực tiếp hỏi.

"......"

Bọn họ thấy kỳ quái thôi.

Học kỳ này cô còn chưa lộ mặt đâu!!

Được rồi, học kỳ này mới khai giảng có mấy ngày.

Sau khi Linh Quỳnh lên tiếng, các âm thanh thảo luận nhỏ xuống không ít.

Tuy rằng chưa từng ở chung, nhưng bọn họ đều biết tính tình vị này không tốt, vẫn là không nên chọc vào.

Bên tai Linh Quỳnh đã thanh tĩnh, cô chậm rì rì nhét cặp sách vào hộc bàn.

Đại bộ phận học sinh đều đã đến phòng học, chỉ còn vài chỗ trống thôi.

Chỗ ngồi bên cạnh cô cũng không có ai, Linh Quỳnh thuận tay xem thử cuốn sách trên bàn, trên bảng tên viết ba chữ to 'Giang Lạc Mộc'.

Linh Quỳnh nhướng mày, bạn cùng bàn của Cố Tê Tê hóa ra lại là Giang Lạc Mộc?

Duyên phận nha!

Giang Lạc Mộc chính là con yêu ở vị diện này.

Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên lần đầu tiên mới thấy Giang Lạc Mộc vội vàng đi vào, trên người còn có dấu vết ướŧ áŧ của nước mưa.

Hắn có hơi sửng sốt khi nhìn thấy người ngồi cùng bàn.

Cô giáo đi vào từ hành lang bên ngoài, Giang Lạc Mộc nhanh chóng ngồi xuống, ghé mắt nhìn người nằm trên bàn.

Cô gái gối đầu trên cánh tay, nghe thấy tiếng động, xoay đầu qua, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười say lòng người.

Cô vươn tay vẫy vẫy "Lại gặp mặt."

Giang Lạc Mộc: "!!!"

Sao lại là cô......

Cố Thất Thất...... Cố Tê Tê!

(Thất Thất với Tê Tê đồng âm)

Đồng tử Giang Lạc Mộc hơi co lại, khó trách hắn cảm thấy cái tên này rất quen tai.

Hắn mới chuyển đến đây vào học kì này, chỗ ngồi bên cạnh vẫn luôn không có ai, làm hắn còn nghĩ rằng chỗ đó không ai ngồi......

Sau lại nghe thấy có người nhắc cái tên này một hai lần, mới biết chỗ này có người.

Khó trách lúc ấy hắn chuyển đến chỗ này, ánh mắt của bạn cùng lớp nhìn hắn không đúng lắm.

"Chào...... Chào cậu." Giang Lạc Mộc nhét cặp sách vào phía dưới bàn học, lấy đồ dùng học tập cho tiết này ra.

Động tác thiếu niên khẩn trương, lúng túng, nhìn qua có chút đáng yêu.

"Cậu biết tôi sao?"

"Đã từng...... Nghe qua."

"A, tôi là bạn cùng bàn của cậu." Linh Quỳnh vươn tay qua phía hắn ở dưới bàn "Hôm nay là lần đầu gặp cậu, mong cậu giúp đỡ."

Giang Lạc Mộc liếc tới bàn tay để trong không khí.

Nhanh chóng nắm một chút, rụt về như bay "Cũng mong cậu giúp đỡ nhiều."

"Tôi sẽ nha." Giọng nói tiểu cô nương ngọt ngào mềm mại, dễ nghe hơn bất kì âm thanh nào.

Giang Lạc Mộc không nói tiếp nữa, dời lực chú ý vào sách giáo khoa.

Linh Quỳnh chống cằm nhìn hắn trong chốc lát, đầu ngón tay kéo áo khoác đồng phục của thiếu niên "Quần áo của cậu ướt rồi, mặc như vậy......"

"Bạn học Cố, không được quấy rầy người khác."

Cô giáo nhíu mày nhìn Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh chắp tay trước ngực, làm một cái thủ thế xin lỗi hướng tới cô giáo, vừa ngoan ngoãn lại nghịch ngợm, khiến không ai đành lòng mắng cô.

Cô giáo sửng sốt, vị này đổi tính rồi à?

Cô giáo vẫn hồ nghi mà tiếp tục giảng bài.

Linh Quỳnh nằm vào bàn, lấy một tờ giấy từ trong cặp ra, chậm rãi viết chữ, sau đó truyền cho Giang Lạc Mộc.

Giang Lạc Mộc liếc nhìn cô một cái, lại nhìn lên trên bục giảng.

Cô giáo đang đưa lưng về phía dưới, chỉ hướng vào bảng đen viết chữ, Giang Lạc Mộc hít sâu một hơi, cầm lấy tờ giấy.

[ Quần áo cậu đang ướt kìa, cậu có khó chịu không? ]

Giang Lạc Mộc lấy bút viết lên mấy chữ, truyền tờ giấy về lại cho cô.

[ Tôi không sao, đồ bên trong khô mà. ]

[ À. ]

Giang Lạc Mộc đè tờ giấy dưới sách, không trả lời từ "à" kia của cô.

Linh Quỳnh lại nằm ườn lên bàn, rõ ràng không có ý nghe giảng bài.

Cô giáo cũng mặc kệ cô, chỉ cần cô đừng quậy phá là được.

...

Giang Lạc Mộc.

Là đứa con trai ruột mà Giang gia vừa tìm được về.

Năm đó khi mẹ Giang nhập viện sinh con, trong phòng bệnh còn có một người sản phụ, vừa lúc chồng của sản phụ kia cũng họ Giang.

Cho nên con của hai nhà bị trao nhầm rồi.

Cho tới bây giờ mới phát hiện.

Hoàn cảnh cha mẹ nuôi của Giang Lạc Mộc trong 2 năm hắn mới ra đời cũng không tệ.

Nhưng sau đó cha nuôi nghiện cờ bạc, rất nhanh liền phá hết của cải trong nhà.

Mẹ nuôi chán ghét cha nuôi vô dụng, không bao lâu sau cũng bỏ trốn với người khác.

Giang Lạc Mộc lớn lên bên cạnh cha nuôi.

Khi cha nuôi không uống rượu thì không sao, một khi uống rượu vào liền rất đáng sợ.

Từ nhỏ đến lớn Giang Lạc Mộc bị đánh không biết bao nhiêu lần.

Sau khi được nhận lại về Giang gia, hắn lại lộ ra điểm không hề hợp với hào môn.

Sau khi Giang Lạc Mộc được đón về, con nuôi của Giang gia cũng không bị trả về.

Người của Giang gia cảm thấy đứa trẻ bọn họ nuôi nhiều năm như vậy cũng sinh ra tình cảm, cộng thêm người cha Giang kia lại như vậy, không nhẫn tâm để con nuôi đi chịu khổ.

Chỉ thêm một người mà thôi, Giang gia nuôi nổi.

Có đứa con nuôi này ở đây, sau khi Giang Lạc Mộc được đón về, cũng không được mọi người quan tâm lắm.

Đại khái chính là tính cách Giang Lạc Mộc quá hướng nội, không biết ăn nói và hiểu lòng người như đứa con nuôi kia.

Bởi vậy, người của Giang gia vẫn thích con nuôi hơn.

Con nuôi sợ Giang Lạc Mộc được người Giang gia thích sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn, dùng các loại thủ đoạn nhỏ hãm hại Giang Lạc Mộc, làm người Giang gia càng thêm không thích hắn, cuối cùng thậm chí là chán ghét.

Dù sao Giang Lạc Mộc mới là thiếu gia Giang gia chân chính, nhưng cuối cùng lại rơi vào một kết cục không tốt lắm.

Linh Quỳnh đóng thanh tiến trình lại, nghiêm túc ngắm thiếu niên chăm chú nghe giảng.

Ngũ quan thiếu niên đoan chính xinh đẹp, con ngươi trong suốt màu hổ phách, lông mi thon dài cong vút.

Phần lớn thời gian hắn đều cúi đầu, tóc mái rất dài, cơ hồ che hết đôi mắt, cho nên nhìn có chút âm trầm.

Con yêu chính là đẹp vậy đấy......

...

Chuông tan học vang lên.

Ngay sau khi cô giáo hô hai tiếng 'tan học', lớp học an tĩnh trong nháy mắt ồn ào như cái chợ.

Các bạn học trong phòng học ào ra ngoài như ong vỡ tổ, trong giây lát phòng học chỉ còn lại lác đác vài người.

Giang Lạc Mộc vẫn có vẻ rụt rè như cũ, nghiêng thân người, thử vài lần, cũng không dám mở miệng.

"Cậu muốn nói gì với tôi à?"

Giang Lạc Mộc: "...... Tôi muốn xin đổi chỗ với cô."

Con ngươi Linh Quỳnh hơi trừng lớn "Vì sao?"

Giang Lạc Mộc lắc đầu, không nói vì sao, chỉ nói: "Tôi sẽ đi xin cô."

Khuôn mặt nhỏ của Linh Quỳnh suy sụp trong chớp mắt, rất ấm ức: "Nhưng tôi muốn ngồi cùng bàn với cậu, đã rất lâu rồi tôi không tới trường, mấy bạn đều ghét tôi, không muốn chơi với tôi, cậu cũng ghét tôi sao?"

Trong con mắt tiểu cô nương hình như tràn ngập sương mù, ấm ức đến như sắp khóc đến nơi.

Giang Lạc Mộc hoảng sợ, lắc đầu giải thích: "Tôi...... Không có, tôi không có ý đó."

"Tôi có thể tiếp tục làm bạn cùng bàn của cậu không?"

"......"

Tiểu cô nương túm chặt tay áo hắn, hỏi bằng giọng nói mềm mại: "Có thể chứ?"

Giang Lạc Mộc không đành lòng cự tuyệt, gật đầu: "...... Được."

Linh Quỳnh lập tức hớn hở, không còn chút ấm ức nào.

Giang Lạc Mộc: "......"

Giang Lạc Mộc chần chờ nói "Vì sao bọn họ ghét cậu?"

"Tính tôi khó ưa."

Giang Lạc Mộc có chút khó hiểu.

Cô rõ ràng rất tốt, ngữ khí nói chuyện luôn ngọt ngào mềm mại, xưa nay bọn họ không quen biết mà cô lại nguyện ý giúp mình ở cửa trường, sao có thể khó ưa?

"...... Cậu rất tốt."

Linh Quỳnh chớp chớp mắt, cười nói: "Là do bọn họ không có mắt nhìn, không tinh mắt như  cậu."

Giang Lạc Mộc: "......"

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment