(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 54

Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Mộc Khanh Thần cảm thấy Tô Diêu chắc chắn sẽ không bế hắn lên, chỉ có thể ghé vào cái đài bên cạnh, vụng về bò lên.

Ý cười của Tô Diêu càng thêm đậm, thấy Mộc Khanh Thần bò lên, thậm chí còn có ý xấu duỗi tay đẩy đẩy hắn, khiến hắn một lần nữa trượt xuống.

Sắc mặt Mộc Khanh Thần càng thêm hồng, nhưng nghe được tiếng cười của nàng, nghĩ đến khuôn mặt mông lung tươi cười đó, lửa giận thậm chí còn chưa kịp dâng lên trong lòng đã bị dập tắt. Thế nhưng hắn lại cảm thấy nàng vẫn có thể cười như vậy, hắn bò lại vài lần cũng đáng.

Lần thứ hai Mộc Khanh Thần bò lên đài cao, Tô Diêu không chơi xấu nữa, mà mở hộp đồ ăn ra, lấy ra từ bên trong hai bình rượu nhỏ, ôm vào trong ngực, mở ra một vò, ngửa đầu uống một hớp lớn.

"Tỷ tỷ!" Mộc Khanh Thần thất kinh: "Tỷ tỷ, uống rượu nhiều hại cơ thể."

"Tiểu hài tử giống ngươi uống vào sẽ hại thân thể, nhưng người lớn như ta tất nhiên sẽ không. Hơn nữa, ta ngàn ly không say, nhị đệ ngươi có tin hay không?" Trong mắt Tô Diêu hàm chứa ý cười, ở trong bóng đêm lại mờ mịt hơn ban ngày vài phần, cặp mắt đen kịt có sương mù bao phủ bên trong, khiến người ta thấy không rõ, đoán không ra.

"Ta... Ta tin, ngươi không cần uống." Mộc Khanh Thần có chút sốt ruột.

Tô Diêu lại cầm lấy vò rượu ngửa đầu rót một ngụm nữa, rượu từ khóe môi chảy xuống, rơi trên áo choàng của nàng.

Tô Diêu cúi đầu, dùng khăn tay cẩn thận lau khô: "Không thể làm bẩn y phục của ta."

Nói xong, nàng cẩn thận cởi bỏ áo choàng màu đen, lộ ra làn váy dài màu trắng thuần khiết.

Trong bóng đêm, thân ảnh thon dài của Sở Phi Diễn đứng thẳng, ánh mắt mát lạnh giống như chứa băng trong đó, lạnh lùng dừng ở trên người Tô Diêu.

Danh Thần có chút kinh hồn táng đảm, tại sao Tô Diêu và Mộc Khanh Thần lại xuất hiện ở chỗ này?

Nếu là ngày thường, hắn còn dám nói giúp Tô Diêu vài câu, nhưng hôm nay là mười lăm tháng giêng, là ngày rất đặc biệt đối với chủ tử, hắn không dám nói gì.

Trên đài cao, Tô Diêu đứng dậy lắc lắc đầu, cảm thấy có chút hơi say.

Nàng chớp chớp mắt, sửa sang lại váy áo trên người. Gió lạnh thổi tới, lăng sa phất phới theo gió, mang theo từng đợt hàn ý nhè nhẹ.

Mộc Khanh Thần ngơ ngác nhìn Tô Diêu, sau khi phản ứng lại, vội vàng cầm lấy áo choàng phủ lên người nàng: "Tỷ tỷ, thời tiết này tỷ lại mặc xiêm y làm từ lăng sa, không sợ bị đông chết sao?"

Tô Diêu lắc lắc đầu, giơ tay ngăn lại cử động của Mộc Khanh Thần: "Nhị đệ, hôm nay ta nhất định phải mặc bạch y."

Mộc Khanh Thần đột nhiên cứng đờ tại chỗ, nhớ tới người thân bị hại của nàng, cắn cắn môi.

Tô Diêu lấy kinh phật đã chép ra, đặt ở bên cạnh đài cao, rồi sau đó quỳ trên mặt đất, lấy ra một mồi lửa: "Cha, mẫu thân. Diêu Nhi bất hiếu, không thể làm tang sự cho hai người, cũng không thể mặc áo tang, thậm chí ngay cả nước mắt cũng chẳng thể rơi xuống. Anh linh hai người chưa đi, cũng đừng trách Diêu Nhi bất hiếu."

Mộc Khanh Thần quỳ gối phía sau nàng, dập đầu hành lễ.

Ánh lửa chiếu rọi trên mặt Tô Diêu, ánh mắt lạnh nhạt của Sở Phi Diễn rốt cuộc cũng có sự biến hóa nhè nhẹ. Nước mắt nàng rơi xuống, tí tách tí tách giống như trời mưa.

Hắn nhớ lại hình ảnh nàng rơi lệ trước mặt mình, vẫn cảm thấy bộ dáng trước mắt này thuận mắt hơn một chút.

"Cha, hiện tại người không còn phải vì kế sinh nhai mà lo lắng, không cần lo rằng con và đệ đệ sẽ bị đói chết, phải chăng đèn học tập. Đợi tới lúc lần sau đệ đệ muốn làm một con hổ thật oai phong, người cũng không cần hù dọa hắn nên cắn ngón tay nữa..."

Tô Diêu nói hai câu, rồi hoàn toàn không nói được nữa. Nàng nằm ở trên mặt đất, cả người phát run. Một hồi lâu sau mới một lần nữa quỳ thẳng dậy, lấy vò rượu bên cạnh đến, đổ một ít trên mặt đất, sau đó đem rượu thừa uống một hơi cạn sạch.

Nước mắt lã chã của nàng làm đau lòng người xem, hiện giờ người thân của nàng đều không còn nữa, người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể an ủi nàng mà thôi...

Mộc Khanh Thần lo lắng nhìn nàng: "Tỷ tỷ, chúng ta cần phải trở về."

"Sắc trời còn sớm, về làm gì?"

"Không phải tỷ nói thắp hương cho người thân xong liền trở về sao? Vạn nhất nơi này có người tới..."

"Khi nguyên tiêu năm trước, chợ hoa đèn như ngày. Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn. Khi nguyên tiêu năm nay, trăng và đèn như cũ. Không thấy người năm trước, nước mắt ướt tay áo xuân."

Tô Diêu bỗng nhiên nhớ tới lời thơ này, gắt gao che ngực lại, mồm mở to, thở dốc hai tiếng mới có thể miễn cưỡng đem cỗ đau buồn đến tê tâm liệt phế kia áp đi.

Bỗng nhiên, trên má có bông tuyết lành lạnh rơi xuống. Tô Diêu mê man ngẩng đầu lên, ngửa đầu nhìn về bầu trời đêm, cả ngày cuối cũng cũng xuất hiện tuyết rơi.

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện đầy đèn Khổng Minh, ngọn đèn dầu màu vàng ấm áp mà phiêu diêu, xuyên qua bóng đêm, tạo nên một chút ấm áp. Không bao lâu sau, đèn Khổng Minh lại được thắp sáng nữa, giống như chiếu sáng hơn nửa bầu trời đêm.

Tô Diêu thu hồi tầm mắt, nỉ non một câu: "Nhị đệ, ngươi muốn nhìn ta khiêu vũ không?"

Mộc Khanh Thần chần chừ một lúc rồi gật gật đầu: "Yến hội cuối năm tỷ tỷ múa rất đẹp."

"Cái kia đâu thể tính là múa được, bất quá chỉ là thủ đoạn a dua nịnh hót."

Tô Diêu đứng dậy, nhẹ nhàng sửa sang lại ống tay áo, trong đầu hiện lên ký ức kiếp trước. Nàng đã từng chụp qua một bộ ảnh tiên hiệp, trong đó có một phân đoạn cần múa hiến tế, nghe nói có thể dùng để an ủi vong linh.

Tô Diêu chắp tay trước ngực, ống tay áo nhanh nhẹn phất xuống, lộ ra cánh tay trắng ngọc như tuyết. Vẻ mặt nàng đầy thành kính, y phục thuần trắng giống như tuyết, nhất cử nhất động đều mang theo bi thương nồng đậm và sự đau xót, tựa như hòa mình vào đau thương vậy.

Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống đất, lễ bái tứ phương, mỗi một quỳ đều dùng hết toàn lực.

Bông tuyết càng rơi càng nhanh, nàng múa giữa tuyết trắng, cả người nhẹ nhàng linh động, càng ngày càng trong suốt, phảng phất giống như muốn hòa hợp với thiên địa.

Dần dần, thiên địa giống như đáp lại vũ đạo của nàng, gió lớn xẹt qua, khiến bông tuyết sắp rơi xuống đất cuốn theo bay lên trời.

Danh Thần nhịn không được kinh hô một tiếng. Thế gian này thật sự có hồn phách, thật sự có thể khiến người sống bi thương sao?

Ánh mắt Sở Phi Diễn chấn động, ngón tay vô thức nắm chặt lại thành quyền, hình ảnh Tô Diêu trong mắt hắn dần dần chậm lại, lại rõ ràng lạ thường, thậm chí còn rõ ràng tới mức có thể nhìn thấy bông tuyết xẹt qua y phục nàng.

Mũi chân Tô Diêu rơi xuống đất, rõ ràng yên tĩnh không tiếng động, nhưng lại vang lên bên tai hắn giống như những nhịp trống trên đại điện, từng nhịp từng nhịp trống vang lên, tấu lên một khúc an ủi linh hồn.

Dần dần, nét mặt bi thương của Tô Diêu biến mất, trên mặt mang theo một tia ý cười. Ý cười nhạt nhẽo, lại nhu hòa ấm áp, giống như vong hồn thật sự thấy được điệu múa của nàng, đáp lại nàng.

Múa xong đoạn cuối cùng, nàng nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất, lại dập đầu lần nữa.

Mộc Khanh Thần ngơ ngác nhìn Tô Diêu, mặt đầy chấn động. Hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Tô Diêu lại nói điệu múa trong yến tiệc không tính là múa, bởi vì lúc ấy, nàng căn bản không có linh hồn.

Tô Diêu đứng dậy, lau khô nước mắt. Nàng đã chếnh choáng say, vừa rồi múa có rất nhiều đoạn dựa vào bản năng của thân thể, nàng không nhớ rõ đã hoàn thành như thế nào.

Nàng bê một vò rượu còn lại lên, mở ra đưa cho Mộc Khanh Thần: "Tới, vò rượu này ngươi uống."

"Tỷ tỷ, ta không biết uống rượu."

"Lúc sinh ra ai cũng không biết uống rượu, chẳng phải uống rồi liền biết sao? Tới đi, đừng khách khí." Tô Diêu nói, trực tiếp ôm lấy cổ Mộc Khanh Thần, cường ngạnh rót rượu vào miệng hắn.

o0o

Giờ chắc chỗ các bạn đều đi học trở lại rồi nhỉ? Mình cũng đi học trở lại rồi thì khá bận. Vì học online nên bài vở, thi cử bị dồn lại, do đó khi đi học ở trường mình khá vất vả với bài tập. Các tuần gần đây mình khá bận với việc thi cử, thi chuyên, kiểm tra lấy điểm nên sẽ không thể đăng chương thường xuyên với tiến độ là 3 chương/ngày như hồi trước, cuối tuần mình sẽ cố gắng bù chương cho các bạn nhé ^^

Bình Luận (0)
Comment