Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Mộc Khanh Thần bị Tô Diêu cưỡng ép, cả người đều ngây ngẩn. Rượu rót vào trong miệng khiến hắn bị sặc đến mức liên tục ho khan.
Tô Diêu thong thả chớp chớp mắt, nhìn đỉnh đầu Mộc Khanh Thần, cười hai tiếng đầy ngốc nghếch, lẩm bẩm: "Thiếu chút nữa thì quên mất, hiện tại ngươi còn nhỏ tuổi, không thể uống rượu được. Hơn nữa cánh tay của ngươi đang bị thương, ta còn trông chờ vào ngươi làm trâu làm ngựa cho ta nữa chứ! Không thể chỉ vì uống rượu mà khiến vết thương của ngươi trở nên nghiêm trọng hơn..."
"Khụ khụ, tỷ tỷ, tỷ uống say rồi sao?" Thật vất vả mới có thể hít thở được, Mộc Khanh Thần quay đầu nhìn về phía Tô Diêu.
Y phục trên người Tô Diêu đơn bạc, giờ phút này uống rượu xong lại ấm áp hơn một chút, trên má mang theo vết hồng nhạt, nghe thấy vậy thì buông Mộc Khanh Thần ra: "Không có, làm sao ta có thể uống say chứ?"
Mộc Khanh Thần đỏ mặt cúi người xuống, nhặt áo choàng bên cạnh khoác lên người Tô Diêu. Rõ ràng hắn đã không còn ở bên cạnh nàng, lại vẫn có thể ngửi thấy hương thơm trên người nàng, khiến tim hắn không tự chủ được đập nhanh hơn một chút.
Tuy rằng Tô Diêu có chút say, nhưng tốt xấu gì vẫn còn nhớ rõ Mộc Khanh Thần là một hài tử. Nếu không thể cho hắn uống rượu, vậy thì tự mình uống thôi. Nghĩ tới đó, nàng cầm lấy vò rượu, rót thêm một ngụm nữa.
Sở Phi Diễn mặt không có chút biểu tình nào đứng nhìn ở nơi xa, thấy Mộc Khanh Thần muốn mang theo Tô Diêu rời đi, lại vì cánh tay đang bị thương nên không thể nào kéo người được, bèn quay đầu phân phó Danh Thần bên cạnh: "Đưa Mộc Khanh Thần về đi."
Danh Thần theo bản năng tiến lên một bước, rồi sau đó đột nhiên quay đầu: "Chủ tử, chỉ... Chỉ mang Mộc Khanh Thần về?"
Sở Phi Diễn ngước mắt nhìn lại, hơi nhíu mày.
Danh Thần vội vàng tiến tới, nhờ bóng đêm che đậy, phi một cây ngân châm mảnh khảnh vào người Mộc Khanh Thần.
Mộc Khanh Thần cảm thấy cổ của mình giống như bị muỗi đốt, còn chưa kịp giơ tay lên sờ thì đã cảm thấy hoa mắt, trực tiếp té ngã.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Diêu quay đầu lại, cong mắt lên, cười một cách ngây ngốc: "Nhị đệ, Mộc Khanh Thần... Ngươi vừa mới uống có một ngụm rượu đã gục rồi sao?"
Nếu là người đại diện kiếp trước của Tô Diêu, lúc này khẳng định sẽ thét chói tai rồi đem người ôm đi.
Tửu lượng của Tô Diêu khá tốt, mỗi lần đi ứng phó một chút đều uống không ít rượu, chưa bao giờ không tìm được đường về nhà. Người đại diện không biết đã may mắn bao nhiêu lần, nhưng không nghĩ tới lại có lần đánh giá sai tình thế. Tô Diêu không thoái thác được nên phải trực tiếp uống, sau đó hắn mới biết được đức hạnh của Tô Diêu khi uống say là như thế nào.
Nếu nói trước khi uống say Tô Diêu là nữ thần, vậy thì sau khi uống say nhất định là nữ thần kinh, thậm chí còn là loại mắc bệnh giai đoạn cuối.
Tô Diêu chớp mắt, rót thêm một ngụm rượu rồi đi xem Mộc Khanh Thần như thế nào, bỗng nhiên phát hiện trên đài đã không còn bóng dáng của hắn.
Sở Phi Diễn chậm rãi tới gần, dáng người thon dài khoác áo lông chồn màu trắng như tuyết, sắc mặt nhu hòa, mi mục như họa.
Tô Diêu đã nhảy xuống khỏi đài cao, giơ tay sờ soạng, khom lưng tìm bóng dáng Mộc Khanh Thần: "Người đâu? Chẳng lẽ chui xuống đất rồi?"
Đang tìm kiếm hăng say, một giọng nói thanh lãnh chợt vang lên: "Mộc Nghi Hoa?"
Tô Diêu theo phản xạ ngẩng đầu lên, thời điểm đứng thẳng dậy quá nhanh nên trước mắt tối sầm lại, khiến nàng không thể khống chế được mà té ngã trên mặt đất. Nàng bĩu môi, xách bình rượu lên, đấm đấm mặt đất: "Ta ghét ngươi!"
"Mộc Nghi Hoa..." Giọng nói lại vang lên một lần nữa, so với lần trước còn lạnh lẽo hơn vài phần.
Tô Diêu hơi quay đầu, nàng cảm thấy người trước mắt giống như đang phát sáng, hấp dẫn nàng, khiến nàng không tự chủ được mà vươn tay tới, nắm lấy một góc áo choàng của hắn: "Có mỹ nhân, thấy chi không quên. Một ngày không thấy, tứ chi như cuồng. Phượng phi bay lượn, tứ hải cầu hoàng. Mỹ nhân bất đắc dĩ, không ở tường đông. Đem cầm đại ngữ, liêu viết tâm sự. Gì ngày một hứa rõ, an ủi bên cạnh ta. Nguyện ngôn xưng đức, nắm tay tương đem. Không được với phi, sử ta tiêu vong."
Mắt Tô Diêu tỏa sáng. Ở giới giải trí hỗn độn lâu rồi, cho dù thiên nhiên là nhân tạo cũng đã nhìn thấy, mỹ nhân đầy một đống. Nàng lại là một người rất thích sắc đẹp, lúc này uống say nên không còn có thể khống chế lý trí được nữa, hoàn toàn bộc phát bản tính.
Nàng nhìn Sở Phi Diễn trước mặt, càng xem càng cảm thấy vừa lòng, ném vò rượu xuống, kéo áo choàng hắn một chút rồi bò dậy, sau đó trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực hắn, duỗi tay đem người ôm lấy, sờ sờ lên đỉnh đầu hắn: "Lỗ tai đâu? Ngươi cất lỗ tai ở nơi nào rồi?"
Sở Phi Diễn nhíu mày, theo bản năng muốn đem người đẩy ra, nhưng vừa mới động một chút, Tô Diêu đã nắm chặt lấy tay hắn, dứt khoát đem hai tay hắn bắt chéo ra sau lưng.
Tô Diêu khống chế người xong, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần đắc ý, lại sờ lên đầu hắn: "Ngươi biến tai ra cho ta xem nào."
Giọng nói của nàng giống y hệt như dung mạo, vô cùng kiều mỹ. Lúc này lại uống say, có thêm chút khàn khàn, ba phần mị hoặc, ở trong bóng đêm lẳng lặng truyền vào tai hắn, vòng vòng bên trong khiến lòng người rung động.
Sở Phi Diễn nhịn không được ho khan một tiếng: "Khụ... Buông ra..."
"Ai nha... Sao ngươi lại ho khan chứ? Có phải lạnh rồi hay không, tới đây, tỷ tỷ thương ngươi..." Tô Diêu vừa nói vừa túm lấy áo choàng bên dưới, túm nửa ngày cũng không tìm được dây lưng, dứt khoát mở áo choàng ra, kéo Sở Phi Diễn tới, muốn dùng áo choàng bao bọc lấy người trước mắt.
Bởi vì Tô Diêu vừa chuyển động, Sở Phi Diễn vốn dĩ đã động sát tâm, nhưng nhìn thấy động tác của nàng lại không tự chủ được, hơi hơi dùng lại: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Sưởi ấm nha..." Vóc người của Tô Diêu vô cùng tinh tế, áo choàng của nàng căn bản không thể bao bọc được Sở Phi Diễn, nhưng nàng lại bướng bỉnh muốn làm như thế, một chút ý tứ muốn từ bỏ cũng không có, miệng còn lẩm bẩm lầm bầm: "Ai da... Sao ngươi lại không chịu hiện nguyên hình đi, ta còn chưa từng nhìn thấy hồ ly bao giờ đâu..."
Ánh mắt Sở Phi Diễn ngừng lại. Vừa rồi nàng vuốt ve trên đầu mình, chẳng lẽ là để tìm lỗ tai của hồ ly?
"Khụ khụ..." Gió lạnh thổi tới, Sở Phi Diễn nhịn không được ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy ngực lại âm ỉ đau.
Tô Diêu tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, giữ chặt hắn đến đài cao rồi ngồi xuống mặt đất: "Nơi này có thể chắn gió."
Năm nay mùa đông lạnh bất thường, hai ngày trước bệnh cũ của Sở Phi Diễn lại tái phát, hôm nay tiến cung vốn đã là cố gắng lắm rồi. Bây giờ lại đứng một hồi lâu, đã có chút không chống đỡ nổi. Tô Diêu đột nhiên lôi kéo, cưỡng bách hắn ngồi xuống trên mặt đất.
Sở Phi Diễn nhíu mày, sát khí trong mắt lạnh thấu xương, còn chưa kịp để hắn giơ tay lên gọi ám vệ, đã thấy tay chân Tô Diêu đem hắn ôm ở trong ngực.
Lần này, Sở Phi Diễn thật sự là ngây ngẩn cả người.
Rốt cuộc cũng có thể đem hồ ly tinh lông xù trước mắt ôm vào trong ngực, Tô Diêu thỏa mãn thở dài. Không thể khống chế được vươn móng vuốt sờ sờ làn da nhu thuận của hồ ly, thậm chí còn đem gương mặt lên cọ cọ. Cảm giác được lông xù trước mắt vây quanh, nàng ngây ngốc cười hai tiếng.
"Đừng sợ, tỷ tỷ giúp ngươi sưởi ấm."
Cánh tay đã giơ lên của Sở Phi Diễn cứng đờ giữa không trung, sát ý mênh mông trong lòng như thủy triều cũng thối lui. Tô Diêu y phục đơn bạc, hơn nữa lại vừa uống rượu xong, trên người rất ấm áp dễ chịu, loại ấm áp này đã lâu lắm rồi hắn chưa cảm nhận thấy.
Ám vệ ở chỗ tối liếc nhìn nhau, nghĩ đến hiểu biết mấy ngày nay, yên lặng che giấu trở lại chỗ cũ. Tuổi tác chủ tử quả thật không hề nhỏ, hơn nữa thân thể lại không tốt, cũng nên được nữ nhân chăm sóc một chút. Đương nhiên, nếu thật nhanh có tiểu chủ tử, vậy thì lại càng tốt...