Quả nhiên, người trong rạp nhìn tiến độ còn nhiều, không nói gì nữa.
Đến ngày xử án lại có vụ án nữa xuất hiện; đối với kết quả này, người ở đây có phần đau não.
Rồi thấy nam chính biến sắc, trong lòng bọn họ có dự cảm không tốt lắm.
Đến khi hình ảnh chuyển đến sân thượng, nhìn thấy bóng lưng vô cùng quen thuộc, người xem sụp đổ.
"Vãi!!"
"IQ cao có khác."
"Thiên sứ của tôi, nữ thần của tôi."
Editor: Phong Nguyệt
Đăng trên watt()pad _phongnguyetnguyet_
Nữ phụ trong phim, trừ phần cuối, toàn bộ phim đều là một chị gái thông minh hiền lành, khác biệt rõ ràng với nữ chính thông minh bá đạo.
Đường Quả diễn vai chị gái hiền lành này khiến trái tim người xem ấm áp, lúc cô được rửa sạch hiềm nghi, ai cũng thở ra một hơi.
Nói thế, nam phụ trước bị hoài nghi, lại rửa sạch, cuối cùng hung thủ hẳn là anh. Bọn họ quên mất, nữ phụ cũng đã từng bị hoài nghi rồi rửa sạch.
Ai ngờ kết quả vòng trở lại, là nữ phụ tự báo án, không thể tẩy trắng.
Thiên sứ hóa thành ác ma, quá đả kích.
Ồn ào một lúc, bọn họ muốn xem tiếp, muốn biết cái kết sẽ thế nào.
Nghe được câu chuyện của nữ phụ, bọn họ chỉ thấy cô bất đắc dĩ.
Biếи ŧɦái dâʍ ɭσạи trẻ nhỏ, đôi khi cũng không chịu trừng phạt, nghiêm trọng chút là phán mấy năm.
Nhưng đau thương để lại cho đứa trẻ là mãi mãi.
Đa số những đứa trẻ này vào đời sẽ có bóng ma tâm lí, thậm chí còn ảnh hưởng đến kết hôn sinh con sau này, rồi dẫn đến bi kịch.
Một số khác không chịu được, lựa chọn phí hoài bản thân mình.
Nữ phụ này khi còn nhỏ đã từng bị giáo viên dâʍ ɭσạи, vốn nghĩ là mình đã thoát được, không ngờ nhiều năm sau lại bị quấy rầy.
Cô không chịu được nữa, gϊếŧ người. Lợi dụng sự chuyên nghiệp và chỉ số thông minh cao, cô thành công tránh thoát được cảnh sát.
Sau đó, cô phát hiện một vài đứa bé ở cô nhi viện run bần bật, nguyên nhân khiến cô phẫn nộ.
Rồi về sau, ban ngày cô là chị gái thiên sứ, là ấm áp của những đứa trẻ; ban đêm cô lợi dụng chỉ số thông minh siêu cao để lên kế hoạch gϊếŧ người.
Nếu không phải cô tự thú, án này sẽ trành án treo.
Cô nói với những đứa trẻ, gϊếŧ người phạm pháp, phải chịu trừng phạt, coi như là bài học cuối cùng cô dạy cho chúng.
Cô nhảy xuống, người xem không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Đường Đường đáng ghét, vì sao không diễn "tôi đẹp nhất" nữa; diễn kiểu này làm tôi khóc cạn nước mắt mất... hức... đau lòng quá."
"Quá hiện thực."
"Bất đắc dĩ thôi. Những kẻ biếи ŧɦái ấy, không có được xử phạt hợp lí, qua mấy năm tù thì sao? Còn không phải ra ngoài sống tiếp à."
"Những đứa trẻ đó thật đáng thương."
Sau khi xem xong, người trong rạp lau nước mắt, mãi sau không ai phản ứng lại.
Đến khi nhân viên vào gọi, họ mới lục tục đứng lên đi ra ngoài.
Chẳng ai biết, lẫn trong bọn họ có người khiến bọn họ rơi nước mắt.
Hai người Kiều Nghiệt và Đường Quả xem phim rất bình tĩnh, dường như không bị nhân vật trong phim đả động.
Kiều Nghiệt thì đúng rồi, phim này hắn quay, kịch bản cũng là hắn viết, bao nhiêu phần cảm động xem nhiều cũng không có cảm giác nữa.
"Em có suy nghĩ gì không?" Kiều Nghiệt hỏi.
Đường Quả ngẩng đầu, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, "Suy nghĩ gì?"
"Suy nghĩ về thế giới còn rất nhiều bất công này."
Đường Quả cười lên một chút, rũ mắt, nhẹ giọng, "Không có..."
Có lẽ là... quen rồi? Và nữ phụ cũng giống như cô, dùng cách vừa tự hủy vừa cực đoan để trả thù.