[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 16

Mấy hôm nay tôi vì bận tập cho vở kịch mang một ý nghĩa trọng đại cho ba khoa múa, diễn xuất và đạo diễn kia mà bỏ qua rất nhiều bài tập mà thầy Đức giao.

Tôi không luyện tập mấy bài nhảy kia thường xuyên được vì mỗi ngày đều dính chặt với phòng kịch từ sáng đến gần xế chiều.

Hôm nay tôi lại cùng mọi người diễn thử một lần nữa. Kỳ thực, buổi lễ chính thức được tổ chức là vào ba tuần nữa cơ.

Lúc săm săm chạy từ ngoài cổng vào phòng kịch, tôi quên cả thở mà nhanh chóng bở cặp xuống rồi chạy lại chỗ của Bách Tình. Cậu ta vừa quay đầu nhìn thấy tôi liền mừng đến mở to mắt, kéo tay tôi lại gấp gáp nói:

" Sao bây giờ mới tới?"

Tôi vuốt ngực vài cái, mặt méo xệch bảo, " Xin lỗi, tôi ngủ quên."

Bách Tình hừ mũi một cái rồi đẩy nhẹ tôi vừa phía trang điểm. Hình như một lát nữa chúng tôi không được quyền cầm kịch bản nữa mà phải tự nhớ rồi tự diễn luôn.

Tự dưng tim tôi đập mạnh thế này.

Lỡ đâu lát nữa tôi quên mất lời thoại, hoặc quên mất nhịp nhạc thì làm sao đây nhỉ?

Bộ dạng ngố tàu chạy lại chỗ của một chị năm ba chuyên về makeup, ngồi phịch xuống trước mặt chị rồi lễ phép chào một tiếng.

Chị gái năm ba này có một khuôn mặt nhỏ, vì là chuyên gia makeup nên mặt chị lúc nào cũng có một lớp phấn cùng kem trộn vào nhau. Chiếc mũi được đánh màu nên càng trông nó cao và thon gọn hơn.

Thấy tôi tròn mắt nhìn chăm chú, chị liền cong mắt lên như cành liễu cười nhẹ:

" Nhắm mắt lại chút xíu, chị đánh kem nền cho."

Nghe theo lời chị, tôi nhắm mắt lại, kiên nhẫn ngồi chờ. Trong đầu nhẩm nhẩm tính toán thời gian. Lúc hoàn thiện rồi, tôi mở mắt nhìn vào gương, không dám đem tay nghề của chị so với Như, nếu cô nàng biết sẽ xử đẹp tôi mất.

Tôi ngẩn ngơ nhìn vào gương hồi lâu, sau đó mới quay đầu lại gọi Bách Tình nhưng thấy cậu ta đang tập trung học lại thoại nên thôi không gọi nữa. Đứng dậy, tôi loạng choạng đi về phía phòng thay đồ, hai chân tê rần không di chuyển nhanh được nên tôi cứ chậm rì rì mà bước như thế.

Vào trong đó, tôi thấy người ta chuẩn bị sẵn bộ trang phục của nữ chính rồi liền cẩn thận mặc vào. Xong xuôi, tôi thấy chị gái năm ba khi nãy bước vào, đưa cho tôi bộ tóc giả cực kỳ hoành tráng để đội lên.

Chỉnh chỉnh thêm cỡ mười phút nữa, vậy là thánh nữ Evita đã hoàn thành rồi.

Lúc tôi hỏi chị gái kia nhìn em có ổn chưa?

Thì chị mới tròn mắt nhìn tôi rất lâu, chân mày nhíu nhíu vào, ngó qua ngó lại, xoay tôi vài vòng rồi bật ngón cái, giọng điệu vô cùng hứng khởi:

" Rất đẹp! Cứ như người khi nãy không phải là em ấy."

Tôi nghe xong liền cười khổ trong bụng, nếu chị nói vậy thì em yên tâm rồi. Không cần mọi người phải thừa nhận tôi cosplay thánh nữ Evita thật tuyệt, mà tôi chỉ cần mỗi vị thầy khó tính hôm bữa công nhận thôi.

Lúc bước ra sân khấu, ánh đèn bất ngờ soi tới chỗ tôi làm tôi phải nheo mắt lại vài giây đồng hồ. Sau đó tôi nghe được tiếng trầm trồ khe khẽ từ khán giả bên dưới sân khấu, nhẹ mở mắt ra nhìn quanh, tôi nhận ra mọi người đều đang chăm chú nhìn tôi.

Bách Tình phía bên kia cũng vừa thay đồ xong rồi, đúng chuẩn vị tổng thống nhiều vợ. Cảm thấy vai này hợp với cậu ta không gì sánh được luôn ý.

Tôi chậm rãi bước tới gần chỗ Bách Tình, hỏi nhỏ, " Thế nào?"

Bách Tình hơi nghiêng vai, cười bên tai tôi, " Cosplay thành công lắm."

Đôi mắt đảo nhẹ qua khung cửa sổ, tôi cố gắng kìm chế không bật cười thành tiếng. Cũng lâu rồi tôi mới cải trang thành con gái một cách toàn vẹn thế này, cảm xúc hệt y như lúc cấp hai ngày hội rước đèn Trung thu ấy.

Ánh nắng chen qua khung cửa sổ, tạo thành một vệt dài chiếu thẳng xuống mặt đất. Phía trong vệt nắng đó lại đang lăn tăn biết bao nhiêu là hạt nhỏ li ti lấp lánh bay lượn không ngừng.

Mọi người vẫn còn đang chuẩn bị cho nên tôi mới nhẹ thả hồn mình ngắm cảnh đẹp thiên nhiên một chút. Chẳng bao lâu sau thì ngón tay bị Bách Tình cấu nhẹ một cái, tôi quay đầu nhìn, thấy cậu ta ra hiệu bắt đầu diễn rồi.

Nhẩm lại lời thoại trong đầu, âm nhạc vừa lên một chút, tôi liền hòa vào vai diễn của mình.

Thánh nữ Evita này từng có xuất thân là một cô gái nghèo, nhưng sau đó lại vươn lên và trở thành người vợ thứ hai của Tổng thống Argentina Juan Peron. Nhưng vở kịch này xuất thần ở chỗ nó kể lại quá trình hấp hối và cuộc phiêu lưu của xác ướp Evita này.

Khi chạy đến cầm tay Bách Tình, tôi vừa hát một đoạn ngắn rồi e lệ cúi thấp đầu, khóe môi cong nhẹ lên và rồi cảm nhận được người kia cũng đang cúi mặt hôn nhẹ lên tóc tôi.

Sau đó chúng tôi như những đóa hoa nở rộ, cùng nhau xướng lên một vài câu ca nghêu ngao rồi nhìn nhau mỉm cười thật thâm tình.

Qua vài lần diễn thử, cho đến hôm nay thì tôi mới nhận ra giọng hát của Bách Tình tương đối tốt. Trước giờ tôi chưa từng nghe cậu ta hát nên không rõ, thế mà hôm nay lại biểu diễn xuất thần như vậy.

Trong lúc chúng tôi đang diễn qua phân đoạn thứ ba thì từ ngoài cửa có tiếng hô ngừng lại. Cả dàn diễn viên trên sân khấu như bị phù phép đứng hình, mặt ngốc lăng nhìn xuống dưới.

Ngọc Ẩn ngồi cạnh thầy cũng bất ngờ không hiểu chuyện gì.

Đúng lúc này, ngoài cửa có một người con gái xuất hiện với một thân thời trang đắt tiền, đứng từ xa còn ngửi được mùi giàu sang thượng lưu.

Người đó từ phía ngoài đi vào với một gương mặt không mấy thân thiện, cằm luôn hếch cao hơn bình thường và hướng thẳng tới chỗ của thầy giáo.

" Sao em lại đột nhiên đến đây?" Thầy giáo cau mày hỏi.

Cô gái thượng lưu kia hừ mũi một tiếng rồi lên giọng bảo:

" Thầy quên em đã bảo thầy dành vai diễn này cho em rồi sao? Em chỉ vừa đi du lịch có mấy hôm thôi mà, sao bây giờ lại có diễn viên thay thế rồi?"

Diễn viên thay thế?

Tôi tròn mắt nhìn cô gái thượng lưu kia, thật muốn cười mỉa mai một trận.

Này cô gái à, tôi không phải là thành phần tự đi tới đây xin được casting đâu nhé. Là được đạo diễn qua tận lớp mời casting đấy!

" Đó là ai thế?" Tôi hơi nghiêng mặt hỏi Bách Tình.

Bách Tình từ trong cơn hoang mang tỉnh lại, khó chịu đáp, " Một con nhỏ dựa hơi bố ở khoa diễn xuất."

" Ra thế." Tôi gật gù đáp.

Phía dưới vẫn ồn ào náo nhiệt như hội chợ.

Cô gái dựa hơi bố kia vẫn ngang bướng muốn giành lại vai diễn:

" Em không biết đâu. Em muốn diễn vai này, thầy sắp xếp lại đi."

Thầy giáo khó tính đương nhiên không khuất phục:

" Mọi thứ đều chuẩn bị cả rồi, em bảo đổi là đổi làm sao được? Nếu em có thể thuộc thoại thì hẵng đến đây gặp tôi."

" Vai diễn này em rất mong chờ, từ lâu lắm rồi. Nếu được thầy cứ để em diễn một đoạn là biết ngay thôi?"

Thầy cầm cuốn tập cuộn tròn lại, vẻ mặt bất đắc dĩ không biết nói làm sao. Ngọc Ẩn ngược lại quay mặt nhìn cô gái đó rất lâu, nhưng đôi mắt kia thì không hề có chút thiện cảm nào cả.

Vở kịch của chúng tôi bị dừng lại mười lăm phút.

Lúc tôi cùng Bách Tình ra một góc ngồi nghỉ ngơi thì thầy giáo đi lại, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với tôi. Thiết nghĩ, trong mười lăm phút kia thì chắc con nhỏ đó đã năn nỉ kiểu gì với thầy mất rồi.

Đứng dậy, tôi vẫn điềm nhiên đi theo thầy ra đến một chỗ khác để nói chuyện.

" Cái kia... thầy thật sự khó nói với em quá, nhưng liệu có thể đổi vai diễn được không?"

" Thầy định để em diễn vai gì?" Tôi khó hiểu hỏi.

Trong bụng chỉ muốn nuốt chửng cả địa cầu. Bao nhiêu ngày tháng tôi cật lực ngồi học thoại cả tập hát, bây giờ ngang nhiên đá đít tôi từ nữ chính xuống người qua đường thật à?

Thầy nhíu mày, thở dài bảo, " Là một vai phụ trong vở kịch."

" Vậy còn bao nhiêu công sức của em thì sao đây ạ?"

" Thầy biết, nhưng...thầy cũng là hết cách. Em thông cảm cho thầy."

Thầy nhăn mặt nhìn tôi, rồi vỗ vai tôi đầy tính an ủi nửa vời. Sau khi thầy bỏ đi về phía đám đông, tôi chỉ biết hít sâu vào rồi thở ra một hơi đầy mạnh mẽ.

Giống như bao nhiêu buồn phiền tức tối đều sẽ thổi bay theo gió.

Trước kia tôi chưa cảm thấy mình thích diễn kịch, thậm chí còn không thích vai diễn này. Nhưng sau bao ngày tập luyện, nhập tâm vào nhân vật, tôi kỳ thực vẫn là có chút tình cảm trong đó.

Đến khi tôi có niềm yêu thích và đam mê với nó rồi thì người ta không thương tiếc chặt đứt một phát, tôi chỉ biết đứng đối diện mà mỉm cười đầy tha thứ.

Lúc này Ngọc Ẩn từ xa đi tới, hạ tầm mắt nhìn tôi bằng vẻ mặt không hề có sóng gió.

" Ổn chứ?"

" Muốn giết người."

Tôi đùa đùa đáp, sau đó thì phì cười, xua tay, " Thật ra tôi cũng muốn làm người qua đường lắm, đỡ phải nhiều thoại."

Ngọc Ẩn dựa lưng vào tường, ánh mắt đăm chiêu nhìn về hướng sân khấu làm tôi cũng quay đầu nhìn theo. Bách Tình lại phải vào vai diễn của mình lần nữa để luyện tập với "người mới".

Hai tay cắm vào túi quần, Ngọc Ẩn chậm rãi mà đĩnh đạc nói:

" Dù sao đây cũng là kịch của người khác. Sau này, phim tôi làm ra, nếu bảo ưu ái thì tôi chỉ có thể dành hai vị trí cho hai người. Một là Bách Tình, hai chính là cậu."

Tôi khi ấy đã ngước mắt lên nhìn cậu ấy, thấy được vệt nắng từ khung cửa sổ phía sau hắt nhẹ lên vai cậu ấy, dài xuống đến mặt đất. Một nửa khuôn mặt ngược sáng nên tôi cũng chỉ thấy được đôi mắt đầy quật cường ương ngạnh kia mà thôi.

Vai diễn của tôi thật ra không đến mức là người qua đường, cũng có đôi ba câu thoại trong đó.

Tôi diễn vai bạn của thánh nữ Evita.

Khi nhận được vai này, tôi suýt thì cười không khép được mồm. Bỗng dưng cảm thấy cuộc đời lắm trớ trêu đến mức chỉ còn có thể cười chứ không khóc được luôn.

Lúc diễn xong vai phụ nho nhỏ ý, tôi bước xuống sân khấu. Chẳng bao lâu thì mọi người đều đã hoàn thành, thế là được nghỉ giải lao mười phút.

Đúng lúc tôi vừa lấy chai nước suối ra uống một ngụm thì phía sau có người vỗ vai một cái. Quay lại, tôi thấy bạn của mình đang nhìn mình mỉm cười.

" Xin chào, nghe bảo cậu là...người từng đảm nhận vai chính hả?"

Tôi vén mớ tóc trước trán đang dính vào nhau vì mồ hôi, nhàn nhạt gật đầu.

Người kia thấy vậy lại bảo:

" Ừm, chắc mất vai, cậu cũng tiếc lắm nhỉ? Haiz, xin lỗi nhiều nha, tại thầy ấy không biết sắp xếp gì cả."

" Ừm..." Tôi khẽ cười một tiếng rồi nhìn cô gái đó, " Cậu biết tại sao con người sợ rắn không?"

Nghe tôi hỏi, người nọ hơi đơ ra một chút, sau đó gật đầu đầy vẻ thông thái.

" Vì con rắn có độc."

Tôi gật một cái, đóng nắp chai nước lại rồi đáp:

" Ừ, vì con rắn có độc nên con người mới sợ. Nhưng cứ thử nghĩ một ngày nào đó con rắn không còn mang theo độc nữa, thì nó chẳng khác gì một con trùng to xác cả."

" Ý của cậu là..." Cô gái kia bắt đầu khó chịu ra mặt rồi.

Bỏ chai nước vào cặp, kéo khóa lại, tôi đeo cặp lên vai rồi cười một tiếng đầy mỉa mai trả lời giúp cho người kia hiểu:

" Cũng giống như cậu, nếu không có bố là hiệu trưởng thì cậu cũng không khác gì một đứa con gái bình thường cả, hay tệ hơn là vô dụng ấy."

Không để lại lời tạm biệt, tôi đi thẳng ra khỏi phòng tập kịch luôn.

Ngày hôm ấy như hạch, tôi rất bực bội nhưng cuối cùng cũng đã trút được gánh nặng đó.

Dù sao cũng chỉ là một vai diễn, tôi cũng không nằm trong khoa diễn xuất, cho nên không cần nghĩ đến nó nữa.

Bỏ đi, bỏ đi.

Đến khi đứng trước cửa nhà, tôi mới hoàn toàn gỡ được cái phẫn uất trong bụng. Đẩy cửa đi vào, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ đang ngồi ôm ngực ở ghế sopha.

Vội vàng bỏ cặp xuống, tôi chạy lại đỡ lấy người mẹ, quay đầu ngó nghiêng tìm hủ thuốc nữa.

" Mẹ không sao chứ? Mẹ uống thuốc chưa?"

Mẹ một tay ghì ngực, một tay xua xua, " Không sao."

Giọng mẹ thì thào nghe không rõ càng làm tôi sốt ruột. Rót cho mẹ một ly nước lọc, tôi vỗ phía sau lưng của mẹ rồi lần nữa gặng hỏi:

" Chúng ta đến bệnh viện nhé?"

Mẹ cầm cốc nước uống một hớp rồi bỏ xuống, lắc đầu kiên quyết không đến bệnh viện. Mẹ thì thào nói:

" Mẹ khỏe rồi, có bị gì đâu. Đi bệnh viện đắt tiền lắm."

Tôi vẫn cắn chặt răng nhìn sắc mặt của mẹ, khi nãy cảm tưởng mẹ không còn thở được làm tôi sợ đến trắng mặt. Đem một vài viên thuốc đưa cho mẹ uống, tôi thở nhẹ một hơi:

" Cuối tuần này con đưa mẹ đi bệnh viện. Kiểm tra thường xuyên vẫn tốt hơn nhiều mà."

Mẹ dựa lưng ra ghế, gật nhẹ đầu, " Ừ, cuối tuần đi. Giờ thì mẹ ổn rồi, con đi nghỉ ngơi đi."

Tôi đứng dậy đỡ mẹ lên cầu thang, một bên lại nói, " Con không cần nghỉ ngơi đâu. Để con ra trông tiệm, chứ để tiệm đóng cửa không buôn bán gì cũng không được."

Mẹ quay lưng nhìn tôi, ánh mắt có chút buồn:

" Vậy... con trông đến chiều thì về sớm một chút."

" Dạ con biết rồi mà, tối con còn đi làm nữa nên sẽ canh giờ." Tôi vô tư nói, không nghĩ đến lại càng làm cho mẹ đau lòng hơn.

Mẹ từng nói tôi không cần đi làm nhiều như vậy, tuổi của tôi so với nhiều người khác lúc này đáng lý phải được ăn ngon, mặc đẹp, học hành đến nơi đến chốn.

Nhưng tôi cảm thấy cuộc sống mỗi người mỗi khác, không ai là giống ai cả. Có thể tôi là một đứa trẻ lạc bầy trong hàng nghìn đứa trẻ sung túc khác, nhưng bù lại, tôi vẫn còn hạnh phúc chán so với những người nghèo khổ, cùng cực khác nữa.

Sau khi đưa mẹ lên phòng nằm nghỉ xong, tôi lập tức đi ra ngoài cửa hàng tạp hóa gần đó. Đây là tiệm tạp hóa mà ba đã dựng lên cho mẹ tôi.

Ba bảo, mẹ tôi chỉ cần ở một chỗ làm việc thôi, ra ngoài đường lăn lộn làm gì tàn phai nhan sắc.

Khi đó tôi rất thích câu nói này và luôn cảm nhận được sự ngọt ngào mà ba dành cho mẹ. Có lẽ vì ba đã đi hơn năm năm một chút cho nên hiện tại, nghĩ đến ba, tôi đã không còn cái gọi là đau lòng chua xót nữa mà chỉ còn cái nhớ nhung mong chờ.

Nắng chiều vàng ươm cả bầu trời.

Tôi loay hoay chất mấy món hàng kia lên cho gọn gàng thì thấy có khách vào. Quay lại theo phản xạ chào một tiếng, tôi nhận ra người kia đang tròn mắt nhìn tôi.

Hồi sau, tôi vui vẻ nói, " Con chào cô, lâu quá không gặp cô rồi."

Người đối diện vừa mỉm cười với tôi là mẹ Khải Tâm.

Sau nhiều tháng không gặp, tôi thấy tóc cô đã chuyển sang màu muối tiêu rồi nhưng vẻ mặt thì nom vẫn rất tươi trẻ.

Cô bước tới bảo, " Lâu quá không gặp con, giờ lớn hơn lúc trước nhiều quá rồi."

Tôi cười hì hì, " Dạ, thật ra người ta bảo con chẳng khác gì về ngoại hình ấy cô."

" Người ta dóc tổ thôi." Cô cười hiền, " À lấy cho cô vài lon sữa bò nhé, thêm một bịch tã người lớn."

Tôi gật gù rồi quay người đi lấy hàng cho cô. Xong xuôi, tôi đưa cô cái bịch lớn rồi hỏi thăm một chút.

" Khải Tâm học bên Mỹ thế nào rồi ạ? Lâu quá con không thấy cậu ấy liên lạc."

Sau khi thi đại học xong được hai tháng, Khải Tâm đã bất ngờ bay qua Mỹ để du học. Tôi khi đó không hề biết được tin này, chỉ khi cậu ta nhắn tin gửi lại một lời sau khi đã lên máy bay thì tôi mới rõ sự tình.

Nhưng đi gấp như vậy, tôi cứ thấy kỳ lạ.

Cô nhìn tôi thở dài, " Nó học tốt lắm con, dù sao trước kia cũng từng học bên đó rồi. Ừm, chỉ có điều...cô vẫn không hiểu vì sao một tháng trước khi đi, nó lại tự nhốt mình trong phòng như vậy."

" Cô lo lắm, nó có vẻ rất buồn." Cô hạ tầm mắt, chân mày hơi nhíu lại.

Nghe cô kể lại, tôi mới càng cảm thấy linh tính của mình mách bảo trước đó không sai chút nào. Chắc chắn Khải Tâm đã có chuyện gì rồi... Không lẽ...

Đang nghĩ ngợi thì cô bất ngờ bắt lấy tay tôi, " Con có biết chuyện gì không?"

Hể...

Tôi đơ ra một chút rồi lắc đầu, " Con...con không nghe cậu ấy nói gì. Nhưng mà, cô đừng lo quá. Hiện tại Khải Tâm học hành tốt là được rồi, chuyện kia cứ để cậu ấy tự giải quyết đi ạ. Con nghĩ là về tình cảm thôi."

" Haiz, thằng ngốc này, cô sinh nó ra mà nó cứ phải đi buồn vì người khác miết."

Khụ, bỗng dưng tôi chột dạ kinh khủng.

Sau khi tâm tình với cô xong, tôi cũng thấy thoải mái đi không ít. Nhưng trong lòng thì vẫn thắc mắc về chuyện của Khải Tâm.

Buổi chiều trở về nhà, tôi nhắn tin cho Nguyện.

Tôi: Sáng giờ em không nhắn tin, anh có thấy nhớ em không?

Nguyện: Tôi đã làm xong rất nhiều bài mà hôm qua không làm kịp.

Tôi: /icon giận dữ/

Anh đáng ghét, có phải ý bảo do tôi nhắn tin làm phiền đến mức anh không thể làm bài được không?

Ấm ức mím môi, tôi chỉ tùy tiện nhắn qua một câu rồi mặc kệ anh luôn.

Tôi: Vậy anh làm tiếp đi, tối về em sẽ tìm anh "khủng bố".

Vì lúc đó tôi lo thay đồ cho nhanh để chuẩn bị đến bar làm việc nên không xem tin nhắn trả lời từ Nguyện. Đến hơn mười giờ đêm về tới nhà, cả người tôi mỏi nhừ chỉ muốn nằm ì xuống giường mà thôi.

Cởi bỏ trang phục ra, tôi tắm sơ qua một chút rồi bước ra ngoài, ngả mình xuống giường. Mi mắt trĩu xuống nhưng vẫn đủ sức cầm lấy điện thoại lên xem tin nhắn.

Nguyện: Đi làm tốt!!

Không nghĩ rằng sau khi tôi bảo mình sẽ khủng bố anh thì anh lại bảo thế kia. Định hỏi anh chúc thế là ý gì thì sực nhớ ra là anh biết tôi làm việc ở bar.

Bỗng dưng trong tim ngọt ngào như rót đầy mật ong vậy, tôi không kìm được mà nén xuống hết tất cả mệt mỏi khi nãy, nhắn tin cho anh.

Tôi: Em đi làm về rồi, nhưng hôm nay buồn ngủ lắm nên em ngủ sớm đây. Mà bên anh cũng không còn sớm nữa nhỉ?

Tôi: Ừm, anh ngủ ngoan.

Tôi: Mà em nhớ anh lắm, yêu anh nữa, haha.

Tôi: Có thể nói một câu nhớ hay yêu em không? /sticker nghiêng đầu chấm hỏi/

Tôi: Em đùa thôi, ngủ đây ~.

Nhắn cả một loạt như thế xong, tôi thả điện thoại xuống, dang hai tay ra hai bên, thoải mái chuẩn bị chìm vào giấc ngủ của mình. Đúng mười phút sau, điện thoại rung lên, tôi mơ màng mở mắt, với lấy cái di động bên cạnh.

Ánh sáng từ di động hắt ra làm tôi chói cả mắt, hồi sau mới quen được.

Nguyện: Wanan.

Nhìn những con chữ đó, tôi không hiểu sao mình lại mỉm cười rất nhẹ, rồi dần nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi thật.

Mãi đến sau này, tôi mới hiểu được năm chữ đó khi tách ra sẽ tạo thành những điều bất ngờ gì.

Wanan đó chính là chúc ngủ ngon trong tiếng Trung. Khi tách ra, nó có thể biến thành wo ai ni ai ni, tôi yêu em, yêu em.

Bỗng nhận ra, đó cũng từng là một câu đố mà Nguyện dành cho tôi.
Bình Luận (0)
Comment