Vì diễn cho vai phụ nên tôi không cần tốn nhiều thời gian để chạy qua bên phòng tập kịch nữa.
Chỉ khi nào đến ngày duyệt thử một lần cuối thì tôi mới có mặt thôi. Nghĩ lại như vậy cũng rất khỏe, vì thời gian của tôi đâu chỉ dành cho những thứ thế kia.
Mấy hôm rồi tôi không ngó qua lớp nhảy của mình nên cũng suýt quên mất màu của mái tóc của người thầy tận tâm trong công việc kia.
Ngày hôm sau tôi đeo cái balô nhỏ màu đen có một dòng chữ màu trắng uốn lượn đi đến lớp, lén lút ló đầu vào quan sát thử thầy Đức có ở đó không. Liếc mắt qua lại, tôi không nhìn thấy chiếc áo dài tay màu sẫm thân thuộc của thầy đâu cả nên liền nhanh chóng chạy vào trong.
Thả cặp xuống chỗ an toàn, tôi vươn vai một cái, quay hông hai cái rồi bắt đầu tập những động tác cơ bản trước để duỗi cơ bắp. Đúng lúc tôi vừa gặp hông xuống chín mươi độ thì phía sau lưng có giọng nói dội đến:
" Sinh viên mới à?"
Tôi đứng thẳng dậy, quay lưng nhìn lại xong liền cười đến méo mặt. Trước mặt tôi lúc này là người đàn ông đã gần bốn mươi với mái tóc vẫn đen mun được chải chuốt gọn gàng, chiếc áo len dài tay màu sẫm kia thật là quen mắt phải biết.
Đôi khi tôi tự hỏi, không biết có phải thầy đã mua một kiểu áo chỉ đổi màu để mặc luân phiên hay không nữa? Mà kể khi trời nóng hay trời lạnh gì thầy cũng bận áo tay dài, thật là kỳ lạ quá đi!
Nghĩ ngợi một hồi, tôi bước tới, tự giác nhận lỗi:
" Xin lỗi thầy, mấy ngày qua em bận cho việc tập kịch quá nên..."
Thầy Đức hai tay chắp sau lưng, giọng điệu điềm nhiên đáp lại:
" Người ta đã học không biết bao nhiêu bài mới rồi đó. Em không sợ mình sẽ bị đánh rớt môn khiêu vũ à?"
"... Em... sẽ chăm chỉ luyện tập."
Tôi thấp giọng nói, sau đó lại nghe thầy bảo như sét đánh ngang tai.
" Bài rất nhiều, động tác cũng không đơn giản nữa. Bây giờ khởi động trước, một lát ở lại tôi tập cho em."
Ngẩng đầu lên thì đã thấy thầy đi khuất mắt mất tiêu rồi. Tôi đứng tại chỗ thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần mà bước vào bài học mới.
Lúc tôi xoay người định hòa vào đám đông kia tập luyện thì có một cô bạn bước lại gần. Cô bạn này là người trước trước đó đã nói chuyện với tôi vài ba câu. Chiếc kính cận kia hôm nay đã được đổi sang loại gọng nhựa màu đen rồi.
" Có chuyện gì sao?" Tôi nhìn cô bạn hỏi.
Cô bạn ánh mắt hơi ngại ngùng không nhìn thẳng vào tôi, gương mặt hơi cúi xuống che đi rất nhiều điểm xinh xắn trên đó. Im lặng một hồi, cậu ấy mới chìa hai bàn tay ra, đưa cho tôi một vật.
Là một phong thư rất nhỏ.
Phong thư này bên ngoài có màu tím nhạt, bên trong là một tấm thiệp được bày trí rất lung linh lộng lẫy. Liếc mắt nhìn qua dòng chữ, đại hội tiệc DC, viết tắt của Dance Club ấy.
Hóa ra là hội tiệc của khoa tôi đây mà, nhưng sao người kia lại đưa tôi cái này nhỉ?
Tôi định lên tiếng hỏi thì thấy người kia đã mỉm cười nhè nhẹ nói:
" Hôm ấy Phi đi cùng Nghi nha."
" Phi sao? Cái này..."
Tôi nhìn qua khung ngày với giờ, sau đó liền nhíu mày, trong bụng thầm nói hôm ấy thì không được rồi.
Nghi lần nữa mở lời mời, " Ừm trong lớp Nghi chỉ...thích nói chuyện với Phi thôi."
Cái gì cơ?
Tôi nâng mắt lặng thinh nhìn Nghi, trong đầu không khỏi kinh ngạc. Thật ra từ lúc nhập học đến giờ, tôi với Nghi cũng chưa nói với nhau quá năm câu, thế mà cậu ấy bảo là thích cùng tôi nói chuyện được à?
Haiz, nhưng mà con gái người ta đã nói thế, tôi lẽ nào dội một gáo nước lạnh bảo mình không thích đi?
Ngẫm một chút nữa, tôi nhận lấy tấm thiệp, " Ừm, vậy...vậy hôm đó Phi đi cùng Nghi."
Nghi rất vui, cậu ấy cười lên rõ ràng và tươi tắn, khác hẳn với vẻ khép nép và e ngại từ trước đến nay.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác thành tựu khi chỉ nhờ vào một câu nói của mình mà khiến một đứa con gái vui sướng đến thế.
Kể từ ngày trao thiệp hôm đó, Nghi đã mạnh dạn bắt chuyện với tôi hơn.
Trong lúc luyện tập với thầy Đức, tôi có hỏi thầy về đại hội tiệc kia.
" Hôm ấy thầy có đi không?"
Thầy Đức đứng phía sau vỗ vỗ lưng tôi, " Chỗ của bọn trẻ, thầy vào làm khỉ diễn xiếc à?"
Tôi sửa lại tư thế lưng của mình, mắt nhìn vào gương, thoáng thấy gương mặt của thầy có chút gì đó đượm buồn. Ánh mắt không nhìn vào một nơi cố định, lại lãng đãng đi đâu đó rất khó hiểu.
Quay người lại, tôi cười cười, " Thầy làm sao lại tự ti như thế? Cứ thử đi một hôm xem nào."
Thầy Đức nâng mắt nhìn tôi, gườm một phát rồi bảo, " Còn em, dạo này thân với Nghi quá nhỉ?"
" Gì ạ? Chúng em là bạn bè bình thường mà."
Tôi nói xong liền thở dài, chẳng đoái hoài đến thầy mà nhìn vào gương, tự tập tiếp.
Mấy động tác bên khiêu vũ cũng khó chết được, tôi lại hay quên nên cứ giẫm phải chân thầy miết. Tập thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi mới được nghỉ ngơi mười phút.
Lúc thầy Đức bước ra ngoài lấy nước, tôi tranh thủ nhìn qua điện thoại của mình, thấy được tin nhắn của Nguyện hỏi tôi đang làm gì.
Ây, hôm nay anh ấy chủ động hỏi luôn đó nha!!! Tôi có nên đánh dấu lại ngày hôm nay không nhỉ?
Vùi đầu vào giữa hai gối cười tủm tỉm, sau đó tôi ngẩng mặt, nhắn tin trả lời.
Tôi: Em vừa tập nhảy xong, đang nghỉ giải lao.
Tôi: Mà nhớ em sao? Hôm nay inbox trước cơ.
Nguyện: Định hỏi em sao không chụp ảnh hai đứa nhóc kia nữa.
Tôi:... Gì cơ? Anh đi đi. Kêu Như chụp cũng được mà!!!
Nguyện: /icon cười haha/
Kỳ thực, mỗi lần mặt than boy gửi icon là tôi lại cười không ngậm được mồm. Cứ cảm thấy thú vị với quái dị kiểu gì ấy, nhưng đương nhiên là vẫn đáng yêu, có khi đáng yêu hơn nhiều nhiều người bình thường khác nữa.
Nhìn màn hình điện thoại, tôi cứ cười như một đứa dở rồi lại liên tục bấm bấm.
Tôi: Em nhớ anh.
Nguyện: /icon chớp chớp mắt/
Cậu, các cậu, hãy nói tôi nghe, ai đã nhập Nguyện của tôi thế???
Đừng bắt bẻ tại sao tôi lại bảo
Nguyện của tôi nhé, vì tôi yêu nên tôi ảo tưởng một chút chắc cũng không sai đâu nhờ?
Nhưng mà anh cứ liên tục gửi icon thế kia, sao tôi nghi ngờ vậy nè?
Tôi: Eric à?
Nguyện: IQ em thấp thật! Eric nói tiếng Việt được sao?
Tôi: T.T Ai dạy anh gửi mấy icon kia thế? Làm em tưởng người nào nhập vô anh rồi.
Nguyện: Eric dạy.
Tôi: Này anh trai, có thể đừng kể tên một số người nhạy cảm được không? Không thích!
Nguyện: Sao không thích?
Tôi: Em nhớ EQ của anh âm chứ IQ đâu có âm? Tự biết.
Nguyện: À, ghen.
Thật sự tôi không rõ lắm cái độ nhây kia là ảnh hưởng từ ai? Nhưng mà cứ cảm thấy hết cách với anh luôn ấy.
Bật cười một tiếng, tôi thở phì phì, rốt cục không đùa với anh nữa vì hết giờ nghỉ giải lao mất tiêu rồi.
Tôi: Không giỡn với anh nữa, em đi tập tiếp. Bye~
Lúc đứng dậy cất di động vào túi quần, tôi phát hiện thầy Đức đang đứng từ xa nhìn tôi mỉm cười đầy nguy hiểm. Tôi giật mình quay đầu đi, ho khan một tiếng rồi chạy lại, giả vờ nghiêm túc tập nhảy.
" Nhắn tin với ai mà cười kinh thế?" Thầy Đức ở một bên giễu tôi.
Nhưng tôi cứ bỏ ngoài tai, hì hục gập người, lại nhón chân, xoay vòng, bước lên bước xuống đếm nhịp.
Thấy tôi không trả lời, thầy Đức liền cười ha ha hai tiếng rồi cũng mặt lạnh đi tới, dạy tôi những bài tôi đã bỏ sót.
Tan học, tôi rời khỏi phòng tập liền nhìn thấy Nghi đang đứng một mình ở góc tường, khuôn mặt cúi thấp, hai chân cứ nhịp nhịp xuống đất, bộ dạng như chờ đợi ai ấy.
Đi ngang qua, tôi chào hỏi theo phép lịch sự.
" Nghi, sao còn chưa về?"
Nghi nghe giọng tôi liền ngẩng đầu, đôi mắt đảo nhẹ, " Ừm, Nghi đợi Phi cùng về á."
" Hở? Nghi đi bằng gì?"
" Xe buýt."
Tôi nhẹ gật đầu, " Ừm, vậy cùng đi."
Lúc ấy tôi thật sự rất vô tư, không hề nghĩ đến cảm giác của Nghi đối với mình có gì đó bất thường. Bởi từ trước đến giờ, con gái đối xử với tôi không thô bạo thì tàn nhẫn, không tàn nhẫn thì đay nghiệt, cho nên xuất hiện một cô gái yêu mến tôi ngoài Như, Uyên, chị Ly với chị Thảo thì...thật sự rất kinh hỷ.
#Ngồi trước bàn học, tôi liếc nhìn cuốn lịch một cái rồi cầm lấy nó, lật qua mặt sau, thấy một dấu khoanh tròn màu đỏ thu vào tầm mắt.
Ngày 02 tháng 11.
Tôi khẽ mỉm cười, vuốt nhè nhẹ qua chỗ đấy rồi đặt cuốn lịch trở về chỗ cũ. Sau cầm điện thoại lên nhắn cho Nguyện một tin.
Tôi: Một tuần nữa sinh nhật rồi, anh muốn quà gì?
Ngước mắt nhìn đồng hồ, tôi nghĩ giờ này anh đang ở trong lớp rồi nên cũng không nhắn quá nhiều, chỉ để điện thoại ở chế độ rung rồi lấy sách Anh ra học.
Ở trường ngoài việc học nhảy với múa, tôi còn phải học thêm môn ngoại ngữ này nữa. Nhà trường bảo, có năng khiếu cũng không sánh được với vốn tiếng Anh.
Vì câu nói khích lệ tinh thần đó, ngày nào tôi cũng học một chút tiếng Anh, nhưng đến lúc cần giao tiếp thì từ vựng bay hết trơn không còn lại một mẩu. Tự cảm thấy hổ thẹn với cô giáo dạy trong trường quá.
Lúc vừa mới dịch xong đoạn văn ngắn kia thì điện thoại rung lên. Tôi nhanh tay chộp lấy như chộp được tiền, hí hửng mở màn hình lên.
Nguyện: Hmm quà gì phù hợp với tôi là được.
Tôi: /cười một mép/ Mặt than như anh thì cái gì hợp được?
Nguyện: Mặt than thế em còn theo làm gì?
Tôi: Mặt than chuyện anh, theo đuổi chuyện em chứ. Haiz, anh muốn quà gì nào?
Nguyện: Có quà gì mặt than không?
Tôi: /icon cười haha/ Em ship cho anh vài cục than nhé?
Nguyện: Thế khỏi đi, tốn tiền ship.
Tôi: Em nghĩ ra rồi~ Tặng em có được không?
Nguyện: Ai dạy em nói chuyện như vậy? Tình à?
Tôi phồng má, cảm thấy ấm ức thay cho Bách Tình. Mỗi lần tôi bạo dạn nói một câu gì đó không nghiêm túc thì Nguyện lại đổ hết tội lỗi đó cho người kia. Nhiều lúc nhịn cười không được, nhưng tôi nghĩ thật ra cũng có đôi phần đúng chứ không sai.
Nén lại tiếng cười trong bụng, tôi trả lời.
Tôi: Đùa anh thôi. Mà anh học tiếp đi, em cũng đi học.
Nguyện thường có thói quen khi kết thúc thì chỉ seen chứ không đáp nữa, vì anh vốn biết nếu trả lời thì sẽ không bao giờ kết thúc được cuộc nhắn tin đó.
Đặt điện thoại xuống, tôi nhìn cuốn sách tiếng Anh, xin lỗi cô một tiếng rồi gập nó lại, dẹp sạch cái bàn. Sau đó, tôi đem theo ví tiền, đi ra ngoài mua một số thứ cần dùng.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến sinh nhật người kia rồi, và món quà của tôi thì vẫn còn nửa chặng đường nữa mới hoàn thành.
Ngồi trong lớp, tôi thường tranh thủ giờ giải lao để đem "bé con mặt than" kia ra mà hì hục khâu khâu vá vá tiếp.
Đúng rồi, tôi đang tạo ra một bé con mặt than bằng bông bằng vải đó. Khuôn mặt có chút hồng hào kia sở hữu đôi mắt to, cái miệng hơi cong xuống, mũi tròn tròn, chân mày hơi nhướn cao lên.
Bé con mặt than tay ngắn chân ngắn, tròn tròn múp múp so với phiên bản thật. Tôi khâu được một nửa, vẫn còn phần phía dưới đang cố gắng hoàn thành.
Mỗi lần nhìn bé con này, tôi nhịn không được lại ôm ôm vào lòng, rồi tưởng tượng kia là ai đó xong mi một phát ngay má.
Mỗi sáng tôi thường đem bé con theo vào tận lớp để tranh thủ may cho xong. Ngoài bé con này ra, tôi còn tận tâm may thêm vài bộ đồ cho bé con nữa.
" Phi làm gì đó?"
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Nghi đang chăm chú nhìn bé con mặt than, vẻ mặt không được vui lắm.
" À... Phi làm quà cho bạn."
" Nghi nói nãy giờ Phi không nghe hở?"
Tôi hơi đơ ra vài giây, hóa ra nãy giờ Nghi đang ngồi cạnh tôi và nói gì đó, vậy mà tôi không để tâm một chút. Khẽ thở nhẹ một hơi, tôi cười gượng gạo:
" Xin lỗi Nghi, tại Phi...tập trung làm cái này quá."
Nghi nhìn xuống bé con, khó chịu nói, " Về nhà làm cũng được vậy."
" Không kịp, Phi đang tranh thủ."
" Vậy Phi làm đi."
Nghi nói xong liền đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Tôi nhìn theo bóng cô bạn một hồi rồi quay lại với công việc của mình.
Một tuần trước ngày sinh nhật Nguyện, cuối cùng bé con mặt than cũng đã hoàn thành. Tôi cẩn thận gắp lại từng bộ quần áo rồi đặt tất cả vào trong cặp.
Lúc này thầy Đức bỗng đi vào, gọi tôi:
" Phi, qua đây một chút."
Tôi đứng dậy chạy về phía của thầy, vừa đi chúng tôi vừa bàn luận rất nhiều. Chủ yếu đại ý của thầy là có một cuộc thi đang được tổ chức trong trường, thầy vừa ghi danh cho tôi thi thử mà chưa có sự đồng ý của tôi.
Thế là tôi kháng nghị với thầy rất nhiều, thành ra cuộc bàn luận trở nên sôi nổi trong mắt người ngoài. Sau khi nói chuyện xong, tôi chạy về lớp, không kiểm tra lại balô của mình mà đeo lên vai đi về nhà luôn.
Vừa đặt mông xuống giường, tôi liền nhắn tin khoe với anh.
Tôi: E hèm, quà của anh đã có rồi~.
Nguyện: Là gì thế?
Tôi: Bí mật.
Nguyện: Vậy đừng khoe đi...
Nhìn dấu ba chấm kia, không hiểu sao tôi lại cười đến ngả nghiêng trên giường. Sau một hồi nước mắt chảy cả ra bên khóe, tôi mới ngồi ngay ngắn lại, tủm tỉm nhìn màn hình.
Tôi: Ráng đợi đi nha~ Haha.
Trêu anh xong, tôi mới mò đến cái balô của mình, định đem bé con mặt than ra chụp rồi khoe với Như nhưng khi mở ra thì tôi chỉ thấy vẻn vẹn một cuốn sách tiếng Anh với vài bộ quần áo riêng biệt thôi.
Lục tung cả balo, tôi không tìm thấy bé con mặt than đâu cả.
Đứng bật dậy, tâm tình tôi chốc chốc loạn cào cào lên. Nhắm mắt lại, tôi cố nhớ mình đã bỏ bé con vào trong balô chưa, sau một hồi vẫn khẳng định mình bỏ vào rồi.
Nhưng giờ thì không còn nữa, bé con không còn nằm trong đó nữa.
Ném balô xuống sàn, tôi ngày hôm ấy đã chạy xe đến trường, đi thẳng vào phòng tập và suýt nữa thì dở tung nơi đó lên để tìm bé con.
Hơn một tiếng đồng hồ tìm khắp nơi trong phòng, tôi chẳng thấy tăm hơi của món quà ấy đâu cả.
Ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi co gối, vục mặt vào giữa, chẳng biết phải làm gì trong lúc đó nữa.
Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây...
Chỉ còn vài ngày nữa thôi, tôi muốn tặng cho anh vào đúng ngày cơ...
#Đại hội tiệc DC đã đến, cũng là hôm sinh nhật Nguyện.
Sáng sớm cho đến hiện tại, tôi chưa online để chúc mừng sinh nhật anh nữa. Thật ra điện thoại tôi không bật nguồn, cứ để im ỉm như vậy cũng từ tối hôm qua rồi.
Đương nhiên, nhìn vẻ mặt của tôi lúc này, bạn có thể đoán được tôi đang rất khó chịu, có thể sẽ cáu gắt bất cứ lúc nào.
Đứng trong một tập thể hỗn loạn kia, tôi chẳng biết mình nên làm gì để hòa nhập vào họ. Trong đầu liên tục nghĩ tới anh, nghĩ tới món quà bỗng dưng không cánh mà bay kia, tôi lại thấy rất đau lòng.
Lặng lẽ một mình trong góc khuất, tôi cầm một ly nước ngọt uống vài ngụm, mắt liếc nhìn mọi người đang rất vui vẻ nhảy nhót.
Đúng lúc này, người xuất hiện trước mặt tôi, người luôn tỏ ra rất yếu mềm mỏng manh dễ vỡ lại khoác trên người một bộ y phục rất nóng bỏng.
Tôi buông ly nước xuống, tròn mắt nhìn Nghi.
" Cậu...là Nghi?" Tôi đã hỏi một câu rất ngốc.
Nghi đưa mắt nhìn tôi, không còn là ánh mắt dịu dàng mềm mại lúc trước nữa. Thay vào đó, Nghi lạnh nhạt nói:
" Sao vậy? Phi không thích à?"
"... Không thích cái gì?"
Nghi bật cười, " Thì không phải Phi không để tâm đến loại con gái ngoan hiền mỏng manh sao? Vậy còn loại này thì sao? Đừng nói Phi không hiểu là Nghi thích Phi nhé."
Khụ, khụ...
Tôi cảm giác cổ họng nghẹn đến khó thở. Vội vàng đặt ly nước xuống bàn, tôi quay lại nhìn Nghi, không biết nên nói cái gì cho đúng vào thời điểm này.
Nghi ngược lại rất ấm ức nhìn tôi như muốn khóc, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.
" Nghi thích Phi từ lúc mới nhập học năm nhất rồi, nhưng...Phi chưa từng để ý đến. Nghi cứ nghĩ mình âm thầm theo đuổi như vậy rồi có ngày Phi sẽ hiểu, nhưng mà..."
Nghi khóc thật.
" Phi thích ai khác rồi sao?"
Tôi hạ mi mắt, nhẹ gật đầu một cái.
Nghi lại khóc lớn hơn, " Người đó xinh gái hơn nhiều lắm sao?"
Phụt.
Tôi suýt nữa đã bật cười khi nghe đến hai từ xinh gái. Nhưng ngay sau đó lại thấy tâm mình chùng xuống. Tôi nâng mắt lặng thinh nhìn Nghi hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói:
" Thật ra Phi đã sớm có người trong lòng rồi. Người đó không xinh gái. Phi không dựa vào ngoại hình để lựa chọn người mình thích. Chỉ là người đó tạo được cảm giác trong lòng Phi thôi."
Nghi nghe xong, tâm tình đã tốt hơn thì phải. Cậu ấy lau nước mắt, thấp giọng bảo:
" Được rồi... Nghi hiểu rồi. Ừm...Mà trông Phi buồn thì phải, có chuyện gì sao?"
Tôi liếc mắt nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bóng tối ngày càng giăng đầy cả không gian. Nén tiếng thở dài, tôi kể:
" Hôm nay là sinh nhật người đó, nhưng Phi đã không nói một lời chúc nào cả chỉ vì món quà hôm bữa Phi làm bị mất rồi."
" Món quà đó..." Nghi bỗng lên tiếng, vẻ mặt rất lo lắng, " Món quà đó...quan trọng đến vậy sao?"
" Đương nhiên rồi." Tôi nghiêm giọng, " Đó đều là tâm sức của Phi làm ra để tặng người đó cho đúng ngày, nhưng đã lỡ mất rồi."
Lúc này giọng tôi có hơi cáu gắt một chút.
Nghi mím chặt môi im lặng, sau đó bỗng kéo tay tôi chạy đến một chỗ vắng vẻ. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì Nghi đã lẳng lặng lấy ra từ trong balô của cậu ấy một con búp bê bằng vải.
Con búp bê đó...chính là bé con mặt than.
Tôi trừng trắng mặt nhìn bé con, ngón tay còn run rẫy không cầm nổi nó.
" Nghi xin lỗi. Vì lúc đó Nghi thấy Phi chỉ quan tâm làm cái này mà không để ý đến Nghi cho nên...Nghi xin lỗi, Nghi không biết nó..."
" Nghi đúng là ích kỷ!" Tôi quát lên giữa hành lang, cả mắt cũng trừng lớn đầy hung tợn.
Giành lấy búp bê trong tay Nghi, tôi quay mạnh người không nói thêm một lời nào liền chạy nhanh ra khỏi trường. Lúc này đã hơn chín giờ tối, tôi chạy một mạch đến bưu điện gần đó thì nó đã sớm đóng cửa.
Tôi có cố gắng gõ lên cửa sắt nhưng chẳng có ai ra mở cả.
Ôm lấy bé con trong người, tôi ngồi bệt trước cửa, cảm thấy bao nhiêu cố gắng của mình đều thất bại cả.
Lúc này tôi mới nhớ đến điện thoại nên lấy nó ra, mở nguồn. Màn hình hiện lên vài cuộc gọi nhỡ từ Như, sau đó tôi mở 3G thì liền nhận cả tràng thông báo của tin nhắn.
Như: Ý đang ở đâu ấy? Sao không nghe máy?
Nguyện: Em ngủ quên à? Không chúc sinh nhật tôi sao?
Nguyện: Định lặn đến bao giờ đấy?
Nguyện: Ý, em đâu rồi?
Tôi chỉ dám xem tin nhắn của anh mà chưa trả lời, lại nhảy sang trả lời cho Như biết.
Tôi: Ý đang ở trước cửa một bưu điện. Ý tìm lại được bé con rồi, nhưng giờ thì không gửi kịp nữa.
Như lập tức trả lời.
Như: Trời tối rồi Ý mau về đi. Ngày mai gửi cũng được mà.
Tôi: Lỡ hẹn với Nguyện rồi... Ý khó chịu lắm. Để Ý gõ cửa lần nữa.
Như lần này chỉ xem mà không nói gì.
Ngược lại, có người đã nhắn cho tôi giống như bắn súng liên thanh.
Nguyện: Sao lại khóa máy?
Nguyện: Em nghĩ mình đang làm cái gì thế?
Nguyện: Mau về nhà ngay.
Nguyện: Ở ngoài lạnh như thế, em định cố gắng làm cái gì nữa?
Nguyện: Đừng có seen, trả lời tôi mau.
Em nghĩ mình sẽ tặng quà cho anh thật đúng ngày. Em nghĩ mình sẽ làm cho anh thật bất ngờ. Em nghĩ mình sẽ khiến anh thấy vui nhất trong ngày hôm nay. Em nghĩ nhiều lắm anh à...
Khóe mắt se cay, tôi bỗng đứng dậy, nhấn vào nút gọi trong khung tin nhắn. Không nghĩ Nguyện liền bắt máy, vẫn là không để tôi nói mở lời.
" Còn gọi để nghe tôi mắng sao?"
Tôi mím chặt môi, nâng mắt nhìn qua con đường chỉ có vài xe qua lại, bỗng dưng lại thấy cực kỳ hiu quạnh.
Giữ chặt điện thoại, tôi hắng giọng một tiếng, hít sâu một hơi rồi bảo với cái khẩu khí thản nhiên:
" Này mặt than, sinh nhật vui vẻ nhé~~."
Dừng lại, tôi lau đi nước mắt bên khóe, thấp giọng bảo:
" Lương Thế Nguyện, em yêu anh."