(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 427

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Rắn cạp nong đáng sợ ở chỗ nó sẽ tái sinh, muốn phá trận phải tìm được rắn đầu đàn, những con rắn tái sinh này đều từ một mẹ mà sinh ra, chỉ cần giải quyết rắn đầu đàn, thì coi như là phá trận.


Mà những con rắn này nhiều như vậy, muốn tìm được rắn đầu đàn cũng không phải là việc đơn giản, nó tùy tiện lẫn trốn trong đám rắn cạp nong kia, diện mạo giống y như nhau, căn bản không phân biệt được con nào với con nào.


Cuối cùng là Dung Chiêu phát hiện được rắn đầu đàn, sau khi dùng thần lực trực tiếp nghiền nát, rắn cạp nong ngay lập tức biến thành đá vụn.


Trận pháp thứ ba tiêu phí không ít thời gian của bọn họ.


Mấy trận pháp tiếp theo cấp bậc càng ngày càng khó, thời gian phá trận cũng càng ngày càng dài.


Đậu má, ai đờ mờ nhàm chán như vậy, ở đây tạo một trận pháp điên khùng thế kia.


Thiên Khuyết Kiếm chém?


Nếu có thể chém, nàng đã sớm chém rồi!


Trận pháp này giống như miễn dịch với Thiên Khuyết Kiếm, ngoại trừ có thể tấn công được thứ trong trận pháp, còn tấn công trận pháp thì căn bản là lấy bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.


"Dung Chiêu, rốt cuộc ở đây có bao nhiêu trận pháp? Chúng ta đã ở đây hao phí hết hai ngày rồi." Đại trận Tinh Lọc kia cũng không phải nói chơi.


"Còn có hai dao động, có lẽ chỉ còn hai trận."


"Hai trận sao?" Vu Hoan nhíu mày, từ linh thú cho đến vật thể hư ảo kia, hai trận pháp còn lại sẽ là cái gì?


"Ong..."


Trận thứ chín.


Dưới chân Vu Hoan đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, tay Dung Chiêu nắm tay nàng không còn, hơi thở của Dung Chiêu cũng biến mất trước mặt nàng.


"Dung Chiêu?" Vu Hoan thất kinh, ngoại trừ âm thanh của nàng thì không có bất cứ cái gì đáp lại.


Chẳng lẽ trận pháp này cẩn phải hoàn thành một mình?


Ánh sáng dưới chân nàng cũng không có biến mất, ngược lại càng ngày càng sáng, bao phủ cả người nàng vào trong đó.


Cảnh tượng trước mắt cũng không ngừng điên đảo, nghiêng ngã, xoay tròn.


Khi ánh sáng biến mất, Vu Hoan mới thấy mình đang đứng trên thảm cỏ mềm mại, mênh mông vô bờ, ngoại trừ thảm cỏ thì bốn phía không có thực vật nào khác.


Gió mát thổi qua, mùi hương của bùn đất tươi mát theo gió mát phiêu lãng, bầu trời trong xanh như tranh, mây trắng từng cụm từng cụm, có vẻ an bình thanh tịnh.


Vu Hoan theo bản năng cầm chặt Thiên Khuyết Kiếm trong tay.


Tách nàng và Dung Chiêu ra, lại không thể hiểu được mà xuất hiện ở đây, thấy thế nào cũng không phải là dấu hiện tốt lành gì cho cam!


Đứng ở đây cũng không phải là cách, Vu Hoan thử đi về phía trước.


Nhưng quỷ dị chính là mặc kệ nàng đi thế nào, cuối cùng sẽ trở lại nơi ban đầu nàng đứng.


"Gặp quỷ." Vu Hoan chửi nhỏ một tiếng, rút Thiên Khuyết Kiếm chém về bốn phía, nhưng lại giống như phía trước, kim quang hoàn toàn hòa nhập vào trong không khí, rất nhanh đã tan biến.


Nàng lại thử dùng linh lực, kết quả cũng y vậy, trở lại tại chỗ, bốn phía không có thay đổi gì.


Cho dù nàng có chà đạp thảm cỏ trên đất không ra bộ dáng gì, thì chỉ qua mấy giây đã khôi phục nguyên trạng.


"Đừng uổn phí sức lực, chờ hắn tới tìm ngươi." Âm thanh có chút máy móc vang lên ở trong không trung.


Vu Hoan ngẩng đầu, nhưng bầu trời chỉ có mây trắng phiêu đãng thì không còn thứ gì nữa.


"Ai?"


"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là nếu mà hắn không tìm thấy ngươi thì ngươi sẽ chết ở đây." Âm thanh kia lại vang lên, Vu Hoan đưa mắt nhìn không trung, muốn phân biệt nơi phát ra âm thanh.


"Dung Chiêu đến tìm ta? Đây là trận pháp thử thách?" Vu Hoan nhíu mày, đây là cái thử thách quỷ quái gì?


"Đúng."


Vu Hoan híp híp mắt, trong mắt hiện lên hàn quang sắc bén, nàng nhìn không khí: "Ngươi là người thiết lập ra trận pháp này?"


"Đúng."


"Vì sao?" Ở trong vực sâu lập ra cái trận pháp điên khùng này, chẳng lẽ còn có truyền thừa gì à?


Âm thanh kia không có vang lên, không gian lại không phục yên lặng, tiếng gió nhẹ nhàng chậm rãi.


Vu Hoan nhíu mày, cũng không hỏi thêm, lẳng lặng đứng đó.


Hai bên như đang đợi sức chịu đựng của ai tốt hơn.


Rốt cuộc, âm thanh kia nhịn không được.


"Vì sao ngươi không hỏi ngươi đang ở đâu? Ta lại có mục đích gì? Cũng không hỏi vì sao ta lại thiếp lập trận pháp ở đây?"


"Hai đáp án phía trước đều có thể ở tìm được trong câu hỏi cuối, vì sao ta lại phải làm điểu thừa?" Khóe miệng Vu Hoan cong lên thành nụ cười trào phúng.


"Thật ra ngươi rất thông minh."


"Đương nhiên." Vu Hoan không chút khách khí tiếp nhận lời khen.


Có lẽ là bị hành vi không hề khiêm tốn của Vu Hoan dọa đến rồi, hơn nửa ngày âm thanh kia đều không lên tiếng.


Thẳng đến khi Vu Hoan sắp chờ không kiên nhẫn nữa, muốn bùng nổ thì âm thanh kia mới vang lên.


"Ngươi biết ở trong vực sâu này chôn cái gì không?" Âm thanh máy móc bỗng nhiên có một tia phập phồng nhân tính hóa.


"Không biết, không có hứng thú." Nàng chỉ muốn tìm được hạt châu, sau đó ra ngoài, cứ đơn giản vậy thôi.


Âm thanh kia bị nghẹn nghẹn, nhưng lần này không tạm dừng, mà là nói thẳng: "Sáng Thế Chi Kiếm đi với ngươi kia, ngươi không lo hắn không tìm thấy ngươi sao?"


"Điều đó còn làm không được, vậy còn cần hắn làm gì." Vu Hoan tiếp tục lời ít mà ý nhiều.


"..."


Quả thật không có cách nào hàn huyên.


Sao hắn cảm giác được tình yêu không bình thường trên hai người này thế nhỉ?


Hắn không nên nói lời nào thì tốt hơn!
____


Vị trí của Dung Chiêu lúc này thật quỷ dị, khe hở hẹp hòi, hắn cơ hồ đều không thể đứng thẳng. Hắn không nhìn thấy Vu Hoan lập tức dùng quan hệ khế ước cảm ứng.


Nhưng khế ước giữa hắn và Vu Hoan như bị che chắn, căn bản không cảm ứng được, kêu thế nào bên kia cũng không có phản ứng.


Mà vừa rồi có âm thanh nói, hắn cần phải bò ra khỏi khe hở này, không thể sử dụng bất cứ ngoại lực nào.


Nói cách khác không thể sử dụng thần lực.


Làm Thiên Khuyết Kiếm cao quý, sao hắn có thể làm loại chuyện không thể hiểu được này.


Nhưng khi hắn sử dụng thần lực, trong không khí liền xuất hiện một hình ảnh, đó là Vu Hoan bị trói ở giá chữ thập, hôn mê bất tỉnh, bốn phía có ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được độ ấm nóng bức người kia.


"Nếu ngươi sủ dụng một phân thần lực, ngọn lửa sẽ cách nàng gần thêm một tấc."


Dung Chiêu làm gì dễ lừa gạt như vậy, hắn không tin tà sử dụng thần lực, nhưng là theo trong hình ảnh, ngọn lửa đến gần Vu Hoan kia, bản thân hắn cũng cảm giác được độ ấm nóng bức người đó, loại cảm giác này, là quan hệ khế ước mới có.


Trong mắt Dung Chiêu hiện lên tia lạnh lẽo, cái trận pháp này thử thách cái gì?


Trong lòng hắn còn có một nửa là không tin hình ảnh kia, nhưng lại có một nửa lại không thể không tin, hắn không thể lấy Vu Hoan ra mạo hiểm.


Ngửa đầu nhìn khe hở căn bản nhìn không thấy đích kia, lại không thể sử dụng bất cứ ngoại lực gì, hắn bò đi ra ngoài thì phải bò đến khi nào?


Kiếm Linh cường đại, cũng là vì thần lực.


Cũng không thể sử dụng thần lực, Kiếm Linh khác với loài người bình thường chỉ gần là thể lực tốt hơn một chút mà thôi.


"Thời gian chỉ có một canh giờ."


Dung Chiêu: "..."


Cảm giác bị rơi vào bên trong cái gì đó rồi.


Bò thôi!


Dung Chiêu hít sâu một hơi, dẫm lên hòn đá nhô ra kia, từ trong khe hở bò lên trên.


Đừng tưởng khe hở rất nhỏ thì rất dễ bò, cả xoay người cũng không xoay được, một khi không cẩn thận còn bị rớt xuống, quả thật là tra tấn.


Càng về sau, thể lực bị tiêu hao khá nhiều, hô hấp của Dung Chiêu hỗn loạn, ánh mắt càng ngày càng lạnh.


Chờ hắn bò ra khỏi khe hở, nghênh diện mà đến chính là một trận cuồng phong, sức to gió lớn, hắn không kịp dùng thần lực ổn định thân thể, khi hắn cho rằng phải ngã xuống, phía sau không biết từ đâu đến một sức lực mạnh mẽ, nâng hắn dậy.

Bình Luận (0)
Comment