(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 428

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan từ chối nghe âm thanh kia nói truyền thuyết gì đó.


Nhưng âm thanh kia rõ ràng từ chối Vu Hoan từ chối.


Tự lo bản thân nói.


"Chỗ ngươi đứng là cửa vào Thần giới, có phải rất giật mình không?"


Không hề!


Ma giới Thần giới gì đó, ta không hề quan tâm một chút nào, thật sự, không cần nói truyền thuyết gì với ta!


Từ từ, Thần giới?


"Ngươi nói chính là Thần giới của Sáng Thế Thần sao?"


"Trên thế giới này còn có Thần giới nào khác sao?" Trong âm thanh kia dường như ẩn chứa một tia kiêu ngạo.


"Thần giới không phải ở gần Tiên Linh Cảnh à?" Vu Hoan nhíu mày nhẹ lẩm bẩm, sao lại ở trong Hàn Cực Huyền Địa này?


"Ba vạn năm trước, tổng cộng có sáu sự kiện lớn, Sáng Thế Thần ngã xuống, Thanh Dương gia tộc bị diệt tộc, Quyết Yển và Ngọc Ninh chiến tranh, Thần giới bị phong ấn, Thiên Khuyết Kiếm mất tích, Linh Lạc nhất tộc quy ẩn. Ngươi biết chuyện nào?"


Vu Hoan mím môi: "Đều biết."


Âm thanh kia dừng một chút: "Vậy ngươi biết nguyên nhân dẫn phát chuyện đó, làm cho cửa vào Thần giới bị phong ấn ở đây không?"


Vu Hoan kinh ngạc: "Ý của ngươi là... những chuyện đó, đều cùng một nguyên nhân?"


"Xác thật là cùng một nguyên nhân, trong đó vô tội nhất là Thanh Dương gia tộc, đó là một gia tộc cường đại cỡ nào, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục toàn tộc bị giết. Đáng tiếc..."


Tim Vu Hoan chợt đập nhanh hơn, ánh mắt phức tạp, trong giọng nói đều mang theo âm rung: "Thanh Dương gia tộc bị diệt tộc... là nguyên nhân gì?"


"Hình như ngươi rất để ý đến Thanh Dương gia tộc? Ngươi là người nào của Thanh Dương gia tộc sao? Không đúng, lúc ấy người của Thanh Dương gia tộc có lẽ đã chết sạch mới đúng, đại trận Tinh Lọc ở trên lãnh địa của Thanh Dương gia tộc vận hành khoảng một tháng, sẽ không có người nào chạy thoát, ngươi là ai?" Âm thanh kia giống như có hứng thú.


"Ta..." Cánh môi Vu Hoan hé mở, không biết nghĩ đến cái gì, cánh môi mím lại: "Rốt cuộc ngươi là ai?"


"Ta không phải là người!" Âm thanh kia trả lời thật sự nhanh: "Vì sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta? Ngươi là người nào trong Thanh Dương gia tộc? Tuổi tác của ngươi còn trẻ như vậy, không phải là người lúc trước chạy thoát khỏi Thanh Dương gia tộc, cũng không có khả năng là chuyển thế, vậy rốt cuộc ngươi là ai?"


"Ngươi trả lời ta trước, ngươi là cái gì?"


Im lặng....


Im lặng giống như chết.


Thảm cỏ dưới chân chậm rãi biến mất, biến thành trong suốt, mặt hồ toàn là nước, nàng đứng ở phía trên, lại không có ngã xuống, cũng không có cảm giác ướt át của nước.


Càng như là nàng đang đứng trên mặt kính!


Ảnh ngược của trời xanh mây trắng ở trên mặt kính, hình thành hai thế giới.


Vu Hoan nhìn ảnh ngược của mình trên mặt kính, phía sau nàng không biết từ khi nào trôi nổi một tấm kính, hoa văn tinh xỏa lộ ra hơi thở cổ xưa.


Trong mặt kính là sương mù nồng đậm, cái gì cũng không nhìn ra được.


"Uyên Ương Kính?" Vu Hoan xoay người, chuẩn xác gọi tên của tấm kính.


"Ngươi biết được rất nhiều." Sương mù bên trong Uyên Ương Kính kích động, âm thanh cũng theo đó vang lên.


Uyên Ương Kính, Thần Khí trong bảy đại Thần Khí của Quyết Yển, sức mạnh thần bí.


Nghe đồn có thể nhìn được kiếp trước kiếp này, đoán được tương lai.


Còn có năng lực nào khác không, thì không có ai biết.


Dù sao từ khi Uyên Ương Kính ra đời, không có ai từng sử dụng nó. Ngay cả người sáng tạo ra nó, Quyết Yển cũng chưa từng sử dụng.


Vu Hoan im lặng không nói, nàng không biết muốn hình dung thế giới khốn nạn này như thế nào.


Khi nàng không muốn tìm những Thần Khí nữa thì một đám đều xông ra.


Bảy đại Thần Khí, cũng còn dư lại Bát Hoang Linh không có xuất hiện.


Uyên Ương Kính bay vòng quanh Vu Hoan một vòng, sương mù bên trong nhanh chóng quay cuồng, khi nó dừng lại, sương mù bao phủ mặt kính xuất hiện hình ảnh.


May mù ẩn sau những tòa nhà, những đứa trẻ con vui đùa ầm ĩ, thiếu niên luyện tập, phụ nhân cãi nhau, nam nhân đứng nói chuyện với nhau.


Mọi thứ đều có vẻ bình yên hạnh phúc như vậy.


Vu Hoan nhìn chằm chằm Uyên Ương Kính, đồng tử hơi hơi co lại, tận lực làm thần sắc của bản thân bảo trì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn không thể nào dừng lại được.


Uyên Ương Kính...


Thật sự có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này sao?


"Ngươi thật sự có quan hệ với Thanh Dương gia tộc?" Uyên Ương Kính lại lần nữa được sương mù bao phủ, hình ảnh biến mất.


Sức mạnh hiện tại của nó không thể mở ra thời gian dài hơn, nếu không thì nó có thể trực tiếp nhìn thấy kiếp trước kiếp này của nữ nhân trước mặt này.


"Thì tính sao." Vu Hoan áp xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, mắt lạnh nhìn Uyên Ương Kính, thân phận của nàng là gì, có liên quan gì đến nó?


Uyên Ương Kính bay cao bay thấp, âm thanh cũng tùy theo đó mà chợt cao chợt thấp: "Nguyên nhân mới ban đầu đều có liên quan đến Thanh Dương gia tộc, ngươi nghĩ xem ngươi có liên quan gì?"


Trong lòng Vu Hoan kinh hoàng, trong lòng bắt đầu nhảy ra cảm xúc bất an: "Ngươi có ý gì?"


"Nếu ngươi thật sự có quan hệ với Thanh Dương gia tộc, nói vậy về những chuyện của Thanh Dương gia tộc ngươi đều hiểu rõ đúng không? Thanh Dương gia tộc có một thiên tài Thanh Dương Mộ, từ nhỏ hắn đã lớn lên bên người Sáng Thế Thần, học hành đều là chân truyền của Sáng Thế Thần, theo lý thì Sáng Thế Thần phải thu hắn làm đồ đệ, nhưng Sáng Thế Thần lại không thu hắn làm đồ đệ, thậm chí còn không cho phép hắn gọi mình là sư tôn. Mặc kệ là ăn mặc chi phí của Thanh Dương Mộ, ngay cả bạn chơi cùng đều là những thứ khó tìm trên thế gian, hắn nhận hết ân sủng của Sáng Thế Thần, Thanh Dương gia tộc cũng nhờ vậy mà trở thành gia tộc cổ xưa đỉnh nhất trong các gia tộc lúc ấy."


Vu Hoan bình tĩnh nhìn Uyên Ương Kính: "Không thể nào, tiểu... Thanh Dương Mộ từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc, căn bản không có rời đi, càng đừng nói là ở bên người Sáng Thế Thần..."


"Một câu cuối cùng mà ta đã nói."


Vu Hoan nhíu mày, câu cuối cùng....


Thanh Dương gia tộc cũng nhờ vậy mà trở thành gia tộc cổ xưa đỉnh nhất trong các gia tộc lúc ấy?


Trong lòng Vu Hoan lộp bộp một chút, điều đó không giống với trong trí nhớ của nàng.


Nàng biết nói thời đại của Thanh Dương Mộ kia, Thanh Dương gia tộc đã dừng chân trên đỉnh thật lâu...


"Thanh Dương Mộ là chuyển thế?" Vu Hoan không xác định hỏi.


"Ngươi thật thông minh." Uyên Ương Kính tán thưởng một tiếng: "Thanh Dương Mộ đã chết ba lần, ba lần đều chuyển thế trong Thanh Dương gia tộc, lần mà ngươi biết đó, là lần thứ ba chuyển thế của hắn."


"Ngươi muốn nói gì với ta?"


"Ta phải biết thân phận của ngươi, mới có thể quyết định nói lời tiếp theo với ngươi hay không."


Vu Hoan càng nhăn mày càng sâu, ánh mắt tràn đầy âm u.


Nàng hơi hơi rũ mắt, trong mặt kính dưới chân, phản xạ lại biểu cảm lúc này của nàng.


Vu Hoan sửng sốt, nhìn thiếu nữ trong mặt kính, trong lãnh đạm mang theo lệ khí tàn nhẫn.


Vậy mà hiện tại nàng đã bất tri bất giác mang lệ khí nặng như vậy?


Vu Hoan mím môi, ngẩng đầu, giọng nói hữu lực trịnh trọng: "Ta họ Thanh Dương, tên Vu Hoan, đích trưởng nữ Thanh Dương gia tộc."


Uyên Ương Kính chấn động, tựa như bị thân phận của Vu Hoan dọa đến rồi.


Một lúc lâu sau tốt được một chút, âm thanh của nó mới vang lên: "Làm sao ngươi có thể tránh được đại trận Tinh Lọc kia?"


"Không biết."


Lúc trước nàng đã chết, lúc tỉnh lại cũng không có trong lãnh địa của Thanh Dương gia tộc, đại trận Tinh Lọc là sau này nàng mới nghe nói.


Nàng vẫn luôn cho rằng Thanh Dương bị diệt tộc là do mình, nhưng bây giờ căn cứ theo lời Uyên Ương Kính nói, Thanh Dương gia tộc bị diệt tộc căn bản là có nguyên nhân khác.

Bình Luận (0)
Comment