(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 466

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan nhìn lướt qua bốn người kia, tuổi cũng không lớn, phải nói những người trong phòng này, tuổi đều không lớn.


"Tiểu Hoan Hoan, bên ngoài không còn âm thanh." Linh La nhìn chằm chằm cửa một lát.


Vu Hoan rũ mắt, làm lơ những tầm mắt hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu: "Ừ, bọn họ sao lại thế này?"


Tuy sức chiến đấu của Linh Lạc nhất tộc không mạnh mẽ, nhưng là cũng không đến mức một chút sức chiến đấu đều không có chứ?


Người ở đây, cho nàng cảm giác đều là người thường.


"Tộc trưởng, vị này chính là?" Cũng không có người trả lời câu hỏi của Vu Hoan, ngược lại có người dò hỏi thân phận của nàng.


Đã trải biến cố quá lớn như vậy, bọn họ làm gì còn dám tùy tiện tin tưởng người nữa.


"Bạn của ta." Linh La đơn giản đáp.


Người hỏi chuyện có chút hoài nghi nhìn nhìn Vu Hoan, lại nhìn nhìn Linh La vài lần, cánh môi hé mở, cuối cùng cũng không nói gì.


"Đại trưởng lão, đây thật sự là tộc trưởng?"


"Tộc trưởng đã mất tích gần ngàn năm, sao sẽ đột nhiên trở về? Sao các ngươi xác định ả là tộc trưởng, mà không phải người khác cải trang?"


"Đúng vậy, sao ả có thể chứng minh ả là tộc trưởng, mà không phải là cùng một đám với những người bên ngoài kia?"


Sắc mặt của bốn trưởng lão đồng thời biến đổi, mắt lạnh quét về phía mấy người nói chuyện kia.


Mấy người kia lập tức cứng đờ, không dám thở mạnh.


Linh La thật ra có thể hiểu cho bọn họ, dù sao mình biến mất ngàn năm, thời gian ngàn năm này, cũng đủ làm tộc nhân thay đổi vài đời.


"Tộc trưởng Linh Lạc nhất tộc tóc đỏ mắt đỏ, đó là do trải qua quá trình nghi thức truyền thừa mới có thể có, những thứ ngày thường các ngươi học được đều đi đâu hết rồi hả?"


Trong nhóm trưởng lão có một nam nhân diện mạo rất là thanh tú trầm giọng quát lớn.


Người còn lại đều phản ứng lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn không muốn chịu thua như cũ.


"Còn có những tộc nhân khác đâu?" Linh La không biết có phải ở bên Vu Hoan lâu rồi, cũng lười giải thích.


Nàng không thể hiểu được nhảy ra tới, những người này không nhận mình cũng đúng, nhưng những người nàng quen thuộc, tại sao hiện giờ chỉ nhìn thấy mấy người bọn họ.


Tộc nhân Linh Lạc nhất tộc, thọ mệnh dài hơn so với người bình thường, nếu cố gắng tu luyện, sống ngàn năm không thành vấn đề.


Thời gian lúc trước nàng rời đi, có rất nhiều người có thiên phú dị bẩm, sao mới chỉ còn vài người như vậy?


Vừa nghe Linh La hỏi điều này, bốn người kia đều lộ ra thần sắc khác thường.


"Bọn họ đều đã chết." Trong đám người phía sau có người rống lên một câu: "Bị những người bên ngoài đó giết."


"Nếu ngươi thân là tộc trưởng, ngay lúc gia tộc cần ngươi nhất, ngươi đang ở đâu?"


"Thật xin lỗi."


"Xin lỗi có ích lợi gì, ngươi biết bọn họ giết bao nhiêu người không? Hiện giờ cũng chỉ dư lại bọn ta, bây giờ ngươi trở về có ích lợi gì." Đám người bỗng nhiên kích động lên, sôi nổi khiển trách nhìn Linh La.


Những cảm xúc tiêu cực bị dồn nén nhiều ngày như tìm được một nơi phát tiết.


Linh La cắn môi lui về sau, đều là nàng sai, bởi vì nàng những người đó mới có thể tiến vào, còn hại chết nhiều tộc nhân như thế.


Thân thể chợt bay lên không, ôm ấp ấm áp bao bọc lấy nàng, nàng quay đầu nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Vu Hoan.


"Các ngươi có tư cách gì trách nàng, nàng rời đi ngàn năm các ngươi có biết nàng đã trải qua cái gì? Vì sao nàng không quay về? Các ngươi chỉ lo chỉ trích, không ai hỏi nàng ở bên ngoài ổn không? Cho dù có nàng ở trong tộc, chẳng lẽ một mình nàng là có thể đối phó những người bên ngoài đó? Bây giờ các ngươi đẩy hết mọi sai lầm kể hết lên người nàng, chẳng qua là tìm lấy cớ cho sự vô năng của bản thân mà thôi. Các ngươi có tư cách gì đúng lý hợp tình chỉ trích nàng như vậy?"


Vu Hoan nói không lưu tình chút nào như cũ, nói đến mức trên mặt những người đó hết xanh rồi lại trắng.


"Tiểu Hoan Hoan, đừng nói nữa." Linh La cười cười với Vu Hoan: "Ta không sao, vốn dĩ chính là trách nhiệm của ta, ai bảo ta là tộc trưởng."


Vu Hoan mím môi, thu liễm cảm xúc trào phúng lại, thương tiếc sờ sờ đầu Linh La.


"Yên tâm, các ngươi không chết được." Vu Hoan ngẩng đầu, trong khóe mắt lại châm chọc: "Nếu không phải nhìn vào mặt mũi của nó, chỉ bằng những lời nói vừa rồi của các ngươi, cũng đủ để ta giết các ngươi mấy lần."


Mọi người sôi nổi lui về sau, bị sát khí trên người Vu Hoan phát ra dọa đến.


Bốn vị trưởng lão cũng kinh hồn táng đảm, tộc trưởng từ đâu mà quen biết bạn bè có sát khí đầy người thế này?


Chức trách của bọn họ là tinh lọc những điều đó, sao tộc trưởng ngược lại còn làm bạn với nàng?


Không gian quỷ dị an tĩnh lại, từng người hai mặt nhìn nhau.


Thẳng đến bên ngoài vang lên âm thanh, sự an tĩnh này mới bị đánh vỡ.


"Vu Hoan cô nương, chủ nhân muốn gặp Ngài." Giọng nói này có chút quen thuộc, Vu Hoan khẽ nhíu mày, một hồi lâu mới nhớ tới, là Tôn quản sự.


Ha....


Lúc trước nàng còn sợ hắn bị thiêu chết, cố ý cứu hắn ra ngoài.


Kết quả khen ngược!


Vu Hoan nghĩ đến đó lại ôm một bụng tức giận.


Chủ nhân trong miệng hắn, chỉ có thể là Thịnh Thế.


Thịnh Thế cũng ở đây?


"Bảo hắn lại đây." Vu Hoan hừ lạnh.


Bên ngoài an tĩnh một cái chớp mắt: "Chủ nhân cũng không ở đây."


"Ha, vậy ý của ngươi là muốn dụ ta đi ra ngoài, sau đó nghĩ cách giết chết ta?"


Tôn quản sự xấu hổ, hắn nào dám chứ!


Chủ nhân đã từng nói, một sợi tóc của vị này đều không thể chạm vào.


Chuyện này, càng ngày càng khó.


Tôn quản sự nhớ đến những chuyện lúc trước, cũng có chút áy náy, dù sao cũng là hắn lừa nàng, nhưng nàng còn cứu hắn đi ra ngoài.


Hắn cũng biết, vị này chẳng qua là nể mặt mũi của thiếu chủ, nhưng dù sao cũng đã cứu hắn một mạng.


"Vu Hoan cô nương, ta biết trong lòng Ngài tức giận, chuyện lúc trước ta thật sự xin lỗi Ngài, thật sự xin lỗi thiếu chủ..."


"Đủ rồi." Tiếng quát lớn đông lạnh từ trong phòng truyền ra, Tôn quản sự cùng với tập thể người xung quanh rùng mình.


Đó là một sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm lan tỏa ra tới.


Tôn quản sự cố gắng trấn định cảm xúc: "Vu Hoan cô nương, Ngài có thể rời đi, nhưng người bên trong Ngài không thể đưa đi."


"Nếu ta nhất định phải đưa đi thì sao?"


"Vậy chỉ có thể ủy khuất Vu Hoan cô nương."


Tôn quản sự chỉ nghe cửa phòng 'bịch' một tiếng, như là thứ gì đó bị ném tới trên.


Tôn quản sự lắc đầu, gật đầu với người bên cạnh, người khác lập tức hành động, bắt đầu ở bên ngoài căn phòng bố trí trận pháp.


"Vu Hoan cô nương, hiện tại Ngài đi ra còn kịp." Tôn quản sự lại lên tiếng nhắc nhở: "Bị nhốt ở bên trong, cho dù là có Thiên Khuyết Kiếm, Ngài cũng ra không được."


Đáp lại hắn vẫn là âm thanh 'bịch bịch' như cũ.


Tôn quản sự cũng không chần chờ, bảo những người đó động tác nhanh hơn, rất nhanh đã có ánh sáng từ bên ngoài bao phủ cả căn phòng.


Trong phòng, Vu Hoan đang dùng Thiên Khuyết Kiếm vẽ ra trận pháp ánh vàng trên mặt đất.


Khi ánh sáng bên ngoài lập lòe, Vu Hoan cũng thu kiếm, chỉ vào trận pháp ánh vàng đang chậm rãi xoay tròn: "Muốn đi ra thì tiến vào."


Linh La là người thứ nhất tiến lên đứng vào, bốn vị trưởng lão có chút chần chờ, thấy tộc trưởng nhà mình đứng lên trên, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo đứng lên trên.


Còn những người khác, có một ít tin tưởng mấy vị trưởng lão kia, cuối cùng đi theo đứng lên trên.


Trận pháp vốn dĩ không phải rất lớn, những người chần chờ, Vu Hoan cũng không có ý muốn xen vào bọn họ, thấy người cũng đã tàm tạm, nàng lập tức đi vào, Thiên Khuyết Kiếm cắm xuống mặt đất, kim quang đột nhiên khuếch tán.


Những người trong phòng bị kim quang đâm vào không mở mắt ra được, chờ quang mang dịu xuống, trong phòng trống trải hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment