(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 467

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Trận pháp đưa bọn người Vu Hoan truyền tống tới trong rừng rậm lúc trước nàng và Linh La đã từng dừng chân.


Hoa văn của trận pháp dưới chân còn chưa có hoàn toàn biến mất, đang chậm rãi dung hợp vào trong bóng đêm.


Linh La nhìn ánh sáng vàng nhạt kia, có chút hoảng hốt, lúc trước Tiểu Hoan Hoan đã nghĩ đến...


Khi bọn họ rời đi, Vu Hoan còn ở đây mân mê dò la một trận, nàng còn kỳ quái.


Thì ra là chuẩn bị cho trận pháp này.


Còn những người khác, đều đang ngu người, bọn họ chưa từng nhìn thấy tay không vẽ trận pháp bao giờ, ngay cả một viên linh thạch hỗ trợ cũng không có dùng đến.


"Chúng ta ra ngoài rồi? Thật tốt quá, cuối cùng rời khỏi nơi đó."


"Thật sự ra tới, ở đây là rừng Chướng Vân...."


Trong lòng Vu Hoan gọi Dung Chiêu một tiếng, Dung Chiêu lại bảo nàng đi qua.


"Linh La, ngươi dẫn bọn hắn tìm nơi an toàn, ta đi tìm Dung Chiêu." Vu Hoan vỗ vỗ đầu Linh La.


Linh La gật đầu.


Vu Hoan quét mắt nhìn những người còn đang hưng phấn bên kia, lại móc thú nhỏ từ trong ngực giao cho nàng: "Cẩn thận những người đó một chút."


Từ trước đến nay nàng đều thích dùng ác ý nghiền ngẫm người khác trước, cho nên, mọi chuyện đều phải phòng bị.


Linh La cười gật gật đầu, ôm thú nhỏ nhìn theo Vu Hoan rời đi.


Vu Hoan vòng qua những người tìm tòi ở gần đó, những thiếu nữ chạy trốn kia còn chưa có bị tìm được toàn bộ.


Vu Hoan còn gặp được một thiếu nữ, chẳng qua chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủn, thiếu nữ kia đã bị chật vật khó khăn.


Nàng ta nhìn thấy Vu Hoan thì sững sờ tại chỗ, thấy Vu Hoan không ý nào dừng lại xẹt qua trước mặt nàng ta, tim treo ngược mới thả xuống.


Khi Vu Hoan tìm được Dung Chiêu, hắn đang đứng ở trên cây, Vu Hoan ngồi xuống bên cạnh hắn, Dung Chiêu tự nhiên mà kéo nàng vào trong ngực.


"Làm sao vậy?" Vu Hoan nhìn theo tầm mắt của Dung Chiêu.


Ở nơi không xa phía trước là một khoảng đất trống, ánh sáng xung quanh chiếu đến đó sáng choang một mảnh trời đất. Nơi đó có một cái bục hình tròn màu trắng, cũng đã hoàn thành gần xong.


"Nàng nhìn trên cái bục kia xem trên đó khắc cái gì?"


Vu Hoan nheo nheo mắt, bốn phía cái bục có rất nhiều vật điêu khắc, nhưng bắt mắt nhất chính là con Phượng Hoàng giương cánh muốn bay kia.


Phượng Hoàng đó cùng với Phượng Hoàng trên người nam nhân áo đen kia là cùng một loại, nhưng cũng có chút chỗ không giống.


"Phượng Hoàng..." Vu Hoan nhíu mày: "Đó là Phượng Hoàng gì?"


"Đó là Hoàng." Âm sắc của Dung Chiêu có chút trầm thấp: "Phượng là chim trống, Hoàng là chim mái."


Đương nhiên Vu Hoan biết điều đó, chỉ là nhìn đồ án kia càng cảm thấy quen thuộc, cứ cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.


Nhưng lại không nhớ ra.


"Bọn họ xây cái bục này làm cái gì?" Hiến tế sao? Nhưng mà hiến tế cái gì thế? Điều này có liên quan gì đến mục đích Thịnh Thế muốn Sáng Thế Thần sống lại không?


"Không biết, nhưng có lẽ có liên quan đến những thiếu nữ đó." Dung Chiêu nhàn nhạt nói.


Thông qua Thiên Khuyết Kiếm, chuyện xảy ra Vu Hoan bên kia, hắn nhìn thấy rõ ràng.


Đối với Vạn Thần Trận, hắn và Vu Hoan đều là cái biết cái không, chỉ biết có cái trận pháp như vậy cần có vài cái trận pháp làm phụ trợ, tác dụng là có thể sống lại Thần.


Cái truyền thuyết này không biết truyền lưu từ đâu ra, nhưng Sáng Thế Thần chỉ có một, những người nghe thấy cái trận pháp này đều cười nhạo không thôi, Sáng Thế Thần còn không có ngã xuống, sống lại Thần gì?


Sau đó Sáng Thế Thần ngã xuống, cái truyền thuyết này lại dần dần biến mất, không ai truyền lưu Vạn Thần Trận nữa.


Khởi động Vạn Thần Trận như thế nào, vận hành Vạn Thần Trận ra sao, Dung Chiêu không biết, Vu Hoan cũng không biết.


Bên kia sắp loạn đến gà bay chó sủa, người bên này lại ân ái chàng nàng ta ta, một chút cũng không chịu ảnh hưởng.


Đúng lúc này, cảm giác đất rung núi chuyển lúc trước lại tới nữa, người bên kia bị chấn đến ngã trái ngã phải.


"Chấn cảm càng ngày càng mạnh, ở đây sắp sụp, mọi người tăng tốc độ đi, nhất định phải hoàn thành trước khi sụp xuống." Chờ chấn cảm biến mất, bên kia có người hô to lên.


Đám người lại lần nữa bắt đầu lu bù làm việc.


"Chúng ta vòng đến bên kia đi xem." Vu Hoan cho Dung Chiêu ánh mắt sai sử.


Dung Chiêu gật đầu, ôm Vu Hoan vòng qua một bên khác của cái bục.


"Phượng Hoàng bên này giống như không giống bên kia." Nếu nói con bên kia là Hoàng, bên này có lẽ chính là Phượng.


Dung Chiêu nhìn kỹ một lát, hơi hơi gật đầu, tán đồng cách nói của Vu Hoan.


Xác thật không giống với con bên kia.


Bục này rốt cuộc có tác dụng gì?


Không đúng, cái bục này....


Đồng tử Vu Hoan hơi hơi co chặt lại, tay nàng nắm lấy tay Dung Chiêu dùng sức vài phần: "Dung Chiêu, chàng còn nhớ rõ đất trống bên ngoài tòa cung điện ở núi Linh Tứ kia không?"


Dung Chiêu trầm mặc trong chốc lát mới gật đầu.


"Những đồ án đó, giống với những đồ ăn trên cái bục này, chỉ là cái bục này quá nhỏ, ta nhất thời không kết nối lại được."


Cho nên tòa cung điện kia, như là bản phóng đại của cái bục này.


Nhưng mà nàng và Dung Chiêu đều đã đi vào nhìn bên trong, trống rỗng căn bản không có cái gì, hơn nữa ở góc tường còn có cái lỗ chó...


Nghĩ đến cái lỗ chó kia, Vu Hoan liền có chút hạn hán lời, nàng từ cái lỗ chó đó bò đi ra ngoài.


Ngoại trừ cái phát hiện này, Vu Hoan cũng không có phát hiện nào khác, cũng không rõ giữa hai thứ đó có liên quan gì.


Vu Hoan đành phải cùng Dung Chiêu đi về trước tìm Linh La.


Vị trí của Linh La là một chỗ sơn động, địa thế ở đây rất tốt, dễ tấn công dễ phòng thủ, trong sơn động cũng rất rộng lớn, chứa những người này cũng không phải việc khó gì.


Nhưng Vu Hoan nhìn thấy mấy người thiếu nữ ở bên trong.


Thần sắc của Linh La có chút khó coi, vài vị trưởng lão đang nói với nàng cái gì đó, Vu Hoan đi vào, không khí bên trong lập tức trở nên quỷ dị.


"Tiểu Hoan Hoan." Linh La đẩy trưởng lão trước mặt ra, chạy chậm đến trước mặt Vu Hoan, ôm eo nàng cọ cọ hướng lên trên.


Dung Chiêu liếc mắt một cái, chịu đựng xúc động không có ném Linh La văng ra.


"Sao bọn họ ở đây?" Vu Hoan ôm Linh La xong, lạnh mặt hỏi.


Khuôn mặt nhỏ của Linh La nhăn lại, không nói gì.


Lúc trước nàng cảm thấy những thiếu nữ đó vô tội, nhưng mà nàng biết bản thân không có năng lực cứu bọn họ, cho nên từ bỏ.


Hiện giờ tộc nhân của nàng lại không màng tình cảnh hiện tại của bọn họ, trực tiếp cứu những thiếu nữ kia, vậy mà còn muốn trông cậy vào nàng đi cứu kia mấy đồng bạn của những thiếu nữ kia.


Trong đó một trưởng lão đứng dậy: "Những cô nương đó đều là vô tội, chúng ta có thể cứu..."


"Cứu? Sợ là các ngươi đã quên, bản thân hiện tại còn đang là tù binh." Vu Hoan hừ lạnh: "Các ngươi còn không tự bảo vệ được mình, còn muốn làm người tốt?"


Nếu những người này còn tu vi, nàng sẽ không nói thêm cái gì, hiện tại bọn họ còn phải dựa vào người khác, có tư cách gì đi phát lòng tốt?


Mấy thiếu nữ kia rụt rụt vào trong đám người, rõ ràng là sợ Vu Hoan.


"Ngươi nói chuyện đừng có khó nghe như vậy, bọn họ chẳng qua chỉ là mấy đứa trẻ con." Có người không đành lòng, nhỏ giọng khiển trách.


"Khó nghe? Ngươi có thể không nghe mà, ta cũng đâu có xin ngươi nghe." Vu Hoan cười nhạo một tiếng, đôi mắt nàng xoay chuyển, âm u cười cười: "Nếu các ngươi thiện lương như vậy, mấy đứa trẻ con bọn họ, tự các ngươi phụ trách đi."


Vu Hoan nói hai chữ "trẻ con" phá lệ nặng nề, giống như bao hàm một ý nghĩa khác.


Trong mấy người đó nhỏ nhất cũng đã mười ba tuổi, ở cái thời đại này, mười ba tuổi đã không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment