(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 468

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Vu Hoan không thèm quan tâm đến bọn họ nữa, đi tìm một nơi nghỉ ngơi.


Bốn trưởng lão cũng đi đến, Vu Hoan thấy Linh La không có bài xích bọn họ, cũng không lên tiếng, cùng Dung Chiêu nghiên cứu cái bục kia.


"Chi chi chi..." Đói bụng đói bụng!


Thú nhỏ lay vạt váy Vu Hoan, đôi mắt đen như đá quý vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm nàng.


Vu Hoan đau đầu sờ sờ trên người, điểm tâm đều bị nàng ăn hết rồi, giờ làm gì còn mà cho nó ăn nữa?


"Chi..." Đói.


"Chịu đựng đi." Vu Hoan tức giận trừng nó.


Thú nhỏ càng tủi thân, ở bên chân nàng xoay tròn, một nhúm tuyết trắng, lại phát ra âm thanh ủy khuất 'chi chi', rất nhanh đã khiến cho mấy thiếu nữ kia chú ý đến.


Có thể là do bây giờ ở nơi có nhiều người, nhìn qua bọn họ không còn sợ hãi như lúc trước nữa.


Thậm chí khi tầm mắt ở tiếp xúc đến Dung Chiêu, còn sẽ lộ ra thần sắc thẹn thùng.


Trình độ tuấn mỹ của nam nhân kia, đẹp hơn rất nhiều so bất cứ người nam nhân nào bọn họ từng gặp.


"Nó có phải đói bụng không?" Mấy thiếu nữ ngồi cạnh nhau, nhỏ giọng bàn tán.


"Kêu đến thật đáng thương, sao ả không cho nó ăn, nó còn nhỏ như vậy, đói lả thì làm sao bây giờ?"


"Đó là thú gì? Sủng vật sao? Trước kia ta cũng chưa từng nhìn thấy. Đáng yêu quá đi mất!"


"Cũng không biết ả có bán hay không."


Vu Hoan nhíu mày nhìn về phía thiếu nữ nói lời này, thiếu nữ kia đối diện tầm mắt của Vu Hoan, cả người cứng đờ, sự sợ hãi không hiểu do đâu bao bọc lấy nàng ta, đổ mồ hôi lạnh từ chân xông thẳng lên não.


Đôi mắt kia của nàng, như là tích lũy hàn băng vạn năm, nhìn một cái là bị đông lạnh toàn thân không có cách nào nhúc nhích được.


"Chi chi?"


Thú nhỏ nghiêng đầu, nhìn theo tầm mắt của Vu Hoan, lập tức lộ ra thần sắc ghét bỏ.


Vu Hoan chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt.


"Đây, ăn đi." Linh La từ bên cạnh dịch đến, thả mấy miếng điểm tâm ở trên khăn lụa, đưa tới trước mặt thú nhỏ.


Thú nhỏ ngửi ngửi trước, sau đó mới lấy hai móng vuốt trước cầm lấy điểm tâm bắt đầu nhai.


Những điểm tâm này đều là lúc trước Linh La tùy thân đút cho nó, tuy rằng hương vị không phải nó thích nhất, nhưng hiện tại đói bụng, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận tạm chấp nhận.


Mùi hương của điểm tâm thơm ngọt tràn ngập không gian hẹp hòi, lập tức gợi lên cảm giác đói khát của một ít người.


Đặc biệt là mấy thiếu nữ kia, lúc bọn họ chạy trốn tiêu hao không ít thể lực, đến bây giờ cũng chỉ uống một chút nước mà thôi.


Bụng rất không biết cố gắng 'ọt ọt' xướng lên.


Những người ngồi bên cạnh vốn đang cảm thấy không có gì, nhưng vừa đảo mắt là thấy, sắc mặt mấy thiếu nữ đỏ lên nhìn chằm chằm thú nhỏ ăn điểm tâm. Lập tức có chút ngồi không yên, bọn họ không ăn không có gì, nhưng còn điểm tâm đó nàng tình nguyện cho một con súc sinh ăn, cũng chẳng phân chia cho bọn hắn? Đó mà còn gọi tộc trưởng?


"Làm gì?" Người nọ mới vừa đứng lên, đã có một trưởng lão chặn hắn lại.


"Ngươi nhìn ả đi, có cái gì cũng chẳng phân chia cho bọn ta ăn." Người nọ hiển nhiên là rất tức giận, âm lượng rất lớn, lập tức khiến cho những người khác chú ý.


Vốn có một ít người đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thế cũng mở bừng mắt, sôi nổi nhìn về phương hướng của Linh La.


"Câm miệng, muốn ăn cái gì không biết tự đi ra ngoài tìm?" Trưởng lão quát lạnh.


"Nhưng mà... Bên ngoài nhiều..." Hiện tại bọn họ tay trói gà không chặt, đi tìm như thế nào?


Đồ ăn còn chưa tìm được, có lẽ đã bị người ta bắt được.


"Vậy câm miệng." Trưởng lão mắt lạnh quét những người đó liếc mắt một cái: "Tộc trưởng làm cái gì, không tới phiên các ngươi chỉ trích, làm tốt phận sự được phân công đi."


Linh La có thể ngồi vào vị trí tộc trưởng này, nhiều năm như vậy cũng chưa bị người ta lật đổ, nàng cũng không phải là bánh bao mềm, có thể mặc kệ người khác ức hiếp. Những người này không biết, nhưng bọn họ là người từ thời đại đó cho đến bây giờ, lại rất rõ ràng.


Lúc tộc trưởng lập uy, những người này còn không biết ở đâu.


Người nọ không cam lòng kêu to: "Nhị trưởng lão."


Ánh mắt Nhị trưởng lão lạnh hơn: "Đừng để ta nói lần thứ hai, lại để ta nghe thấy các ngươi có ngôn ngữ bất kính với tộc trưởng, cũng đừng trách ta không khách khí."


Những lời này của Nhị trưởng lão lại làm không ít người nhìn Linh La không vừa mắt.


Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa làm, dựa vào cái gì mà làm tộc trưởng?


Linh La vẫn luôn mắt lạnh nhìn, thẳng đến khi thú nhỏ ăn xong điểm tâm, 'chi chi' bò đến trong lòng nàng, tìm chỗ thoải mái ngủ. Nàng mới chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài sơn động.


"Tộc trưởng, Ngài đi đâu vậy?" Tam trưởng lão nhanh chóng đuổi theo: "Ngài đừng vì những lời của bọn họ mà tức giận, bọn họ..."


"Ta biết, ta đi ra ngoài nhìn xem, rất nhanh sẽ trở về." Linh La gật đầu.


"Ta với Ngài cùng đi." Tam trưởng lão tiếp tục đuổi theo.


Linh La ý vị không rõ nhìn Tam trưởng lão liếc mắt một cái, Tam trưởng lão bị cái liếc mắt kia nhìn đến rụt lại, lúc này mới nhớ tới bản thân hiện tại là người thường, đi theo tộc trưởng cũng chỉ là kéo chân sau của tộc trưởng.


Tam trưởng lão ngượng ngùng đứng ở tại chỗ: "Vậy tộc trưởng cẩn thận."


Linh La lại lần nữa gật đầu, rất nhanh đã biến mất trong sơn động.


Vu Hoan chú ý tới Linh La đi ra ngoài, trên tay nàng có Kinh Tà Đao, lại có thú nhỏ đi theo, an toàn không có gì vấn đề, Vu Hoan không lộ ra thần sắc lo lắng.


Nhưng mấy trưởng lão kia lại như là lo lắng đứa nhỏ nhà mình vậy, sôi nổi chỉ trích Tam trưởng lão, không ngăn Linh La lại.


Vu Hoan ngắm bốn người kia nhiều thêm vài lần.


Còn những người khác, từ tận trong lòng không phục Linh La, hiện giờ càng là bất mãn.


Linh La đi ra ngoài đại khái khoảng thời gian là một nén nhang, lúc trở về còn kéo một con linh thú, thân thể nhỏ bé kia, kéo một con linh thú lớn hơn gấp hai gấp ba lần nàng, thấy thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.


Bốn trưởng lão canh giữ ở cửa động, nhìn thấy tình cảnh này, sôi nổi tỏ vẻ đã chịu kinh hách.


"Tộc trưởng, không bị thương chứ?" Mấy trưởng lão lập tức vây đi lên, từ trên xuống dưới kiểm tra Linh La.


Linh La buông linh thú ra: "Không sao, chẳng qua linh thú ở đây hình như biến yếu rồi."


Trước kia nàng đối phó chúng nó còn phải tốn phí một ít thời gian, vừa rồi nàng chỉ tìm linh thú tốn một chút thời gian mà thôi còn khi đối phó linh thú cùng lắm chỉ hai ba chiêu là hạ gục.


Bốn vị trưởng lão yên lặng nhìn thanh đại đao trong tay tộc trưởng nhà mình.


Thứ đồ chơi đó, có lẽ là Thần Khí đúng không?


Dùng Thần Khí đi đánh linh thú, nếu linh thú kia còn rất lợi hại, thì không phải linh thú!


"Các ngươi đi xử lý đi." Linh La bĩu môi.


Chưa từng sống ở bên nhau, căn bản là không có tình cảm, nhưng nàng không thể mặc kệ bỏ bọn họ.


Linh La tặc lưỡi, đây là trách nghiệm mà tộc trưởng nên có đó!


"Tộc trưởng, Ngài còn tức giận sao?" Tam trưởng lão thật cẩn thận hỏi, nghìn năm qua, bởi vì không có tộc trưởng, tộc nhân phía dưới cũng thiếu quản giáo, lòng bọn họ có dư mà lực không đủ.


Linh La nhếch miệng cười, giọng nói non nớt không chứa chút tạp chất nào: "Không có, ta là tộc trưởng của các ngươi, là trách nhiệm mà ta phải phụ trách các ngươi."


Tam trưởng lão giơ tay, đại khái là muốn sờ sờ đầu nàng, nhưng lại ngừng ở giữa không trung, đây không phải trẻ con, đây là tộc trưởng của bọn họ.


"Tộc trưởng, thân thể của Ngài?" Bọn họ vẫn luôn muốn hỏi, nếu bọn họ không phải cùng lớn lên bên cạnh Linh La, chỉ dựa vào tóc đỏ mắt đỏ này, bọn họ cũng không dám nhận người.


"Ồ, không sao, ta thích dáng vẻ này." Linh La cong cong khóe môi cười cười, dáng vẻ này thuận tiện cho nàng cọ cọ Tiểu Hoan Hoan.


Nếu khôi phục thân thể thiếu nữ, Dung Chiêu nhất định sẽ tấu chết nàng.


Tam trưởng lão cũng chỉ có thể theo đó cười cười, tộc trưởng thích là được.

Bình Luận (0)
Comment