(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 485

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


"Ngươi không nhìn thấy ta khôi phục thân thể rồi sao?" Vu Hoan trợn mắt trắng.


"Không phải." Tư Hoàng lắc đầu, lôi kéo cánh tay nàng, tựa như không muốn Dung Chiêu nghe thấy: "Ta hỏi chính là thân thể của nàng."


"Đúng vậy, ta nói chính là thân thể của ta." Hiện tại nàng còn không phải là hỏi vấn đề thân thể sao?


Không đúng...


"Ngươi có thể chạm vào ta?" Vu Hoan kinh hô.


Tay Tư Hoàng run lên, trong đôi mắt đào hoa có mảnh hơi nước: "Ta có thể chạm đến nàng là chuyện bình thường, Tiểu Hoan Nhi nàng la cái gì, làm ta sợ muốn chết."


"Không phải." Vu Hoan phất bay tay của hắn, đi đến bên cạnh linh thú, duỗi tay túm lông của linh thú, nhưng tay nàng xuyên qua linh thú: "Ngươi nhìn đi."


Tư Hoàng chỉnh chỉnh sắc mặt: "Xảy ra lúc nào?"


"Từ sau khi rời khỏi thân thể Bách Lý Vu Hoan đã thành cái dạng này, ngoại trừ thứ có quan hệ khế ước với ta, ai ta cũng không chạm đến được, nhưng công kích lại không thành vấn đề." Vu Hoan một năm một mười nói.


Tư Hoàng nhíu mày, trên khuôn mặt phi giới tính nhiều thêm một tia ngưng trọng: "Đi về trước."


Nơi Tư Hoàng ở là chỗ sâu nhất trong Thủy Vân Uyên, bốn phía cư trú đều là thần thú, không ai có thể an toàn đến đây.


Dung Chiêu quét mấy căn nhà tranh giản dị trên đất trống kia, chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong tận đáy lòng sụp đổ.


Tư Hoàng ở loại thế này?


Đây không phù hợp với tính cách của hắn chút nào hết!


"Hàn xá đơn sơ, Tiểu Kiếm Linh cũng đừng ghét bỏ." Tư Hoàng đẩy một cánh cửa một trong những căn nhà tranh kia, âm dương quái khí nói.


Vu Hoan đỡ trán, lôi kéo Dung Chiêu đi về phía nhà tranh kia, duỗi chân đá Tư Hoàng, Tư Hoàng lập tức lắc mình đi vào: "Tiểu Hoan Nhi, nàng tốt xấu gì cũng là một tiểu cô nương, sao có thể động tay động chân như vậy, phải thục nữ có biết không?"


Vu Hoan trợn mắt trắng, đi theo hắn vào.


Bên trong bày biện rất đơn giản, chỉ là có chút chai lọ vại bình, sau đó là một cái kệ sách, phía sau kệ sách có một cái giường.


Tư Hoàng ở kệ sách lật tới lật lui không biết đang tìm cái gì.


Dung Chiêu quan sát xung quanh, trong lòng đã có quyết đoán.


Nhìn qua đây chỉ là một căn nhà tranh, nhưng lực phòng ngự và lực công kích đều không yếu, còn có một ít dao động ẩn dấu, không biết là cái gì.


"Tìm được rồi." Tư Hoàng như Hoa Hồ Điệp bay đến, lấy một cuốn sách ném đến trước mặt Vu Hoan: "Nếu ở đây không có ghi lại, ta cũng không biết là chuyện như thế nào."


Vu Hoan nhìn bìa sách, Thượng Thư... Thượng Cổ Dị Văn.


Xem trình độ cũ kỹ này, không biết là bao nhiêu năm rồi.


Tư Hoàng làm mặt quỷ với Vu Hoan: "Xem đi."


Vu Hoan hồ nghi nhìn hắn một cái, sau đó mới chuyển dời lên quyển sách.


Trong quyển sách ghi lại rất nhiều chuyện kỳ lạ dị thường, tỷ như chuyện xưa lúc trước nàng nói với Dung Chiêu về sinh đôi kia, cũng có ở trong này.


Còn có rất nhiều chuyện Vu Hoan chưa từng nghe qua.


Nhưng càng có rất nhiều về truyền thuyết linh hồn, đáng tiếc không có một cái nào phù hợp với tình huống hiện tại của nàng.


Vu Hoan gập sách lại, lắc đầu.


Tư Hoàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: "Tiểu Hoan Nhi, vấn đề lúc trước ta hỏi nàng còn chưa có trả lời ta đâu."


"Vấn đề gì?"


"Nàng có cảm thấy thân thể nàng có chỗ nào không ổn không?" Hắn dừng lại: "Ngoại trừ vấn đề hiện tại này của nàng."


Vu Hoan sờ sờ trên dưới: "Không có á, ngoại trừ cái này, ta cảm thấy khá tốt."


Tư Hoàng xoay người lại quay lại tìm đồ ở kệ sách, có chút không rõ ý nghĩa nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái.


"Tay đặt lên đây thử xem." Đó là một thủy tinh cầu hình tròn, bên ngoài màu lam nhạt, bên trong có vầng sáng chậm rãi lưu chuyển.


"Ta lại chạm không được..." Tuy ngoài miệng Vu Hoan nói như vậy, nhưng tay cũng đặt lên trên, nhưng kết quả lại rất bất ngờ, tuy rằng nàng chạm không tới thủy tinh cầu kia, nhưng nàng cảm giác được có một cổ lực lượng ở phía trên thủy tinh cầu kia, chặn tay nàng lại.


Thủy tinh cầu vốn dĩ là màu lam nhạt, sau khi nàng cảm giác được cổ lực lượng kia, màu sắc chậm rãi gia tăng, cuối cùng hình ảnh dừng ở màu xanh nước biển.


"Đây là cái quỷ gì?" Vu Hoan nhướng mày, thu tay lại, thủy tinh cầu khôi phục lại màu lam nhạt. Nàng lại tiếp tục đặt lên trên, thủy tinh cầu lại biến thành màu xanh biển.


"Tiểu Hoan Nhi, ta làm cha rồi." Tư Hoàng lắc lắc đầu, u oán nhìn Vu Hoan.


Vu Hoan: "..."


Làm cha liên quan cái rắm gì đến... nàng...


Nàng không thể tin tưởng nhìn Tư Hoàng: "Ngươi là nói... ta mang thai?"


"Tiểu Hoan Nhi nàng yên tâm, tuy rằng ta không phải cha ruột của đứa nhỏ, nhưng ta nhất định sẽ coi nó trở thành con ruột của ta."


"Ta thật sự mang thai?"


"Tiểu Hoan Nhi, người ta rất đau lòng, nàng còn hỏi đi hỏi lại người ta."


Vu Hoan từ bỏ giao lưu với Tư Hoàng, xoay người nhìn Dung Chiêu.


Trên mặt Dung Chiêu cũng kinh ngạc.


Hắn là Kiếm Linh...


Sao sẽ có con được?


"Dung Chiêu, sao chàng lại có con được!" Vu Hoan và Dung Chiêu cùng chung suy nghĩ.


Ý nghĩ của hắn vừa ra, Vu Hoan đã hỏi ra miệng.


Dung Chiêu tiến lên vuốt vuốt cánh tay Vu Hoan, cẩn thận cảm nhận tất cả mọi thứ trong cơ thể của nàng.


Gần bụng nhỏ kia, xác thật có vật nho nhỏ có hơi thở mỏng manh...


"Hoan Hoan... đứa nhỏ này?" Hắn cũng không biết là chuyện như thế nào đâu!


Tư Hoàng vốn đang ở một bên oán niệm, nghe thấy cuộc nói chuyện của Vu Hoan và Dung Chiêu, đầu ba vạch đen đi đến: "Con của ta có cha mẹ như hai người, ta thật đúng là đáng lo lắng. Hai người đây là không muốn thừa nhận đứa nhỏ này là của hai người sao? Thôi, ai bảo ta thiện lương như vậy, cùng lắm thì Tiểu Hoan Nhi sinh ra, ta nuôi thì tốt rồi, dù sao nuôi một đứa cũng là nuôi, nuôi hai đứa cũng là nuôi."


Vu Hoan: "..."


Dung Chiêu: "..."


Ai nói không muốn thừa nhận chứ, bọn họ chỉ là, ừm, nhất thời có chút choáng ngợp không phản ứng kịp.


Bọn họ không có khả năng có con.


Kiến thức thông thường đó hiểu hay không!


Quỷ tu có lẽ có thể có con, nhưng Kiếm Linh tuyệt đối là không có khả năng!


Tư Hoàng lấy quyển sách lúc trước lại đây, rối tinh rối mù lật kiếm một trận, sau đó nhét vào trong tay Vu Hoan.


"Tự mình xem đi, Tiểu Hoan Nhi, đều nói mang thai sẽ ngốc ba năm, nàng đây vừa mới bắt đầu đã bắt đầu choáng váng rồi?"


Vu Hoan ngơ ngác chuyển ánh mắt lên quyển sách.


Từng hàng chữ thoáng như sống lại, ở trước mặt nàng tung bay.


"Linh giả, giao hợp cùng nhau, vận chuyển linh lực, hai bên tương ứng, sẽ hoài thai."


"Ê Tư Hoàng, phiên dịch một chút." Trong đầu Vu Hoan toàn là có con, căn bản không có cách nào tự hỏi.


"Chính là nói, hai người... lúc ấy, nếu vận chuyển linh lực trong cơ thể tiến hàng song tu, có thể từ trong cơ thể từng người tách ra một đoàn tinh khí, tinh khí trải qua cơ thể mẹ hoài thai, sau khi sinh không khác gì đứa nhỏ bình thường cả, đương nhiên thiên phú khẳng định là cực kỳ cao, cao bao nhiêu, Tiểu Hoan Nhi sinh ra rồi biết."


Vu Hoan: "..."


Hình như có song tu.


Khoảng cách lần trước làm không sai lắm thì cũng gần một tháng....


Vu Hoan vô ý thức đặt lên bụng, vậy mà nàng lại mang thai, đây là chuyện từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ đến, ngay cả một chút ý nghĩ cũng không có.


Dung Chiêu từ phía sau ôm chặt nàng, đôi tay đặt lên tay nàng: "Hoan Hoan, ta rất vui."


"Ta rất không vui." Tư Hoàng ở bên cạnh chen vào nói: "Hai người còn ở trước mặt ta khoe ân ái, còn làm ra cả đứa nhỏ, lòng người ta tan nát hết rồi."


Vu Hoa rũ mắt nhìn tay của bọn họ đặt lên nhau, trong bụng có cảm giác ấm áp.


"Tiểu Hoan Nhi, nàng có nghe thấy ta nói chuyện không vậy?"

Bình Luận (0)
Comment