(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 486

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Vu Hoan bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng...


Một vấn đề nàng vẫn luôn xem nhẹ.


Mẹ nó, lúc trước nàng dùng chính là thân thể của Bách Lý Vu Hoan, đó chẳng phải là nói...


Ngẫm lại rất cạn lời, quả nhiên phải tìm một cơ hội giết chết Bách Lý Vu Hoan.


Bằng không, phải đoạt lại thân thể.


So với cách sau, nàng càng thích lựa chọn cách thứ nhất.


Như vậy vấn đề cũng tới.


Nếu nàng dùng thân thể Bách Lý Vu Hoan, cho dù có con, vậy cũng nên là ở trong cơ thể của Bách Lý Vu Hoan, tại sao đứa nhỏ này lại theo linh hồn thể của nàng?


Tuy đây là thế giới huyền huyễn, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nên khoa học một chút đi chứ!


Đây hoàn toàn không hề logic đấy được không!


"Tiểu Hoan Nhi, trong cơ thể Bách Lý Vu Hoan không có Linh Hồn Chi Lực, không hoài thai được đứa nhỏ. Đứa nhỏ này vốn dĩ chính là tinh hoa của Linh Hồn Chi Lực, đi theo nàng mới bình thường."


Tư Hoàng chớp mắt, vẻ mặt vô tội phổ cập tri thức cho Vu Hoan.


"Vậy sao?" Vu Hoan cong khóe môi, sao nàng cảm thấy con hàng này đang nói lung tung vậy?


"Ừm hừ, Tiểu Hoan Nhi không tin ta sao? Ta có lừa gạt nàng lúc nào chưa?" Tư Hoàng nháy nháy mắt, đôi mắt đào hoa đều muốn chảy nước hết rồi.


"Được được được." Vu Hoan làm thủ thế dừng lại, thật cho rằng mình lớn lên giống nữ, chính là nữ à!


"Ta cùng Dung Chiêu nói chút chuyện, ngươi có thể tránh đi một chút không?"


"Không thể." Tư Hoàng trả lời dứt khoát nhanh nhẹn: "Đây là địa bàn của ta, Tiểu Hoan Nhi bảo ta tránh đi chỗ nào? Lại nói, ta cũng coi như một nửa lão cha của nàng, nàng muốn nói cái gì mà ta không thể nghe? Nàng nói, ta bảo đảm không nói cho người khác."


Vu Hoan: "..."


"Này, Tiểu Hoan Nhi đây là nhà ta, nàng như vậy chính là dĩ hạ phạm thượng, Tiểu Hoan Nhi nàng mở cửa ra, Tiểu Hoan Nhi... Tiểu Hoan Nhi..."


Âm thanh ngoài phòng dần dần nhỏ xuống, trong phòng Vu Hoan và Dung Chiêu đang mắt to trừng mắt nhỏ.


Một hồi lâu Vu Hoan mới đánh vỡ trầm mặc.


"Đứa nhỏ này..."


"Nàng sẽ muốn." Dung Chiêu cắt ngang lời nàng.


Vu Hoan mím môi: "Nó tới không phải lúc."


Hơn nữa nàng không xác định được thân thể của nàng có thể mang thai được một đứa nhỏ.


"Nàng sẽ muốn." Dung Chiêu gằn từng chữ lặp lại ba chữ.


Vu Hoan nâng mắt, gương mặt nghiêm túc của Dung Chiêu xâm nhập vào trong mắt của nàng, tia thâm sâu trong mắt cất chứa một tia bất an.


Trái tim của Vu Hoan như bị một đòn đánh vào nghiêm trọng, bức tường phòng tuyến cao lớn trong lòng nàng, đang chập rãi sụp đổ.


Hắn vẫn luôn bất an.


"Dung Chiêu..." Vu Hoan mấp mấp cánh môi, nhưng giây tiếp theo, hơi thở ấm áp lại gần, ngăn chặn lời nói của nàng.


Động tác của Dung Chiêu có chút cấp bách, mang theo bất an dày đặc cùng nôn nóng. Vu Hoan tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, nhưng một bước cuối cùng hắn lại dừng, chỉ là ôm nàng, nhẹ nhàng hôn môi.


"Chúng ta có con rồi." Hắn ở bên tai nàng không ngừng nỉ non những lời này.


Bọn họ có con rồi, như thế, nàng còn không phải từ bỏ những chuyện nàng phải làm sao?


"Ta biết rồi." Vu Hoan rụt rụt thân thể, cả thân thể tiến vào trong lòng Dung Chiêu, giọng nói rầu rĩ: "Nhưng mà... tộc nhân của ta còn đang đợi ta."


"Bọn họ đã chết." Dung Chiêu nâng mặt Vu Hoan, để nàng nhìn thẳng mình: "Bọn họ đã sớm chết ở ba vạn năm trước rồi, nàng nghịch thiên mà làm, sẽ hại chết chính nàng."


"Đó không phải nàng sai, tất cả mọi chuyện đều là bởi vì Sáng Thế Thần dựng lên, không có liên quan gì đến nàng, nàng đừng đem hết mọi sai lầm này quy kết hết lên người nàng. Bọn họ cũng hy vọng nàng có thể sống vui vẻ bình an, mà không phải đi làm một chuyện làm bản thân rơi vào vạn kiếp bất phục, cũng không nhất định sẽ có kết quả như thế."


"Chàng biết ta đang làm cái gì ư?" Giọng của Vu Hoan nhỏ như không thể nghe thấy.


Dung Chiêu vỗ về đầu Vu Hoan: "Nàng tìm mấy viên hạt châu kia, là linh châu của Sáng Thế Thần dùng để củng cố thế giới này, tổng cộng có năm viên. Phân chia đại biểu thành sinh tử âm dương và Thiên Đạo. Nàng chặt đứt liên hệ giữa linh châu cùng trong thiên địa, lại tích lên máu của bản thân lên, nàng muốn nghịch chuyển thời gian, đúng không?"


Vu Hoan im lặng.


"Hoan Hoan, đó là không có khả năng, lực lượng của linh châu tuyệt đối không có cách nào đạt tới trình độ nghịch chuyển thời gian được. Hơn nữa... còn là ba vạn năm trước."


"Ta không muốn nghịch chuyển thời gian..." Vu Hoan nhỏ giọng nói: "Ta chỉ là muốn lợi dụng chúng nó trở lại ba vạn năm trước, cứu tộc nhân của ta."


"Cho dù nàng có trở lại đi chăng nữa, cũng chỉ có thể trở lại thời điểm sau khi Thanh Dương gia tộc bị diệt tộc mà thôi."


"Vì sao?" Vu Hoan ngẩng đầu.


Đôi mắt Dung Chiêu hiện lên tia mềm mại lại có chút đau lòng: "Ba vạn năm trước nàng còn sống, cùng một đoạn thời gian không thể tồn tại hai nàng được, trừ phi nàng của ba vạn năm trước đã chết. Mà nàng chết là tương đương biểu thị cho Thanh Dương gia tộc diệt vong, cho nên Hoan Hoan, nàng không có cách nào thay đổi lịch sử, Thiên Đạo không cho phép."


"Nhưng mà..."


"Hoan Hoan, nếu tộc nhân của nàng yêu nàng, cũng không hy vọng nàng vì bọn họ mà mạo hiểm, huống chi, bây giờ nàng còn có con của chúng ta. Cho dù nàng không có cách nào vì ta mà từ bỏ, vì con, nàng còn không có cách nào từ bỏ sao?"


Đôi mắt đen nhánh thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nàng, thoáng như muốn từ trong mắt nàng nhìn thấu linh hồn của nàng vậy.


Vu Hoan sửng sốt một chút, ước chừng là từ trước đến nay chưa từng thấy dáng vẻ này của Dung Chiêu.


"Có phải chàng... tính kế tốt rồi phải không?" Vu Hoan bỗng nhiên lên tiếng.


Đoạn thời gian kia, hắn cơ hồi là tóm được thời gian là cùng nàng bạch bạch, phía trước nàng chỉ cảm thấy là Dung Chiêu mới nếm thử sự đời, có chút không khống chế được.


Lúc này nghĩ đến, lại không phải là chuyện như vậy.


Từ sau khi hắn khôi phục ký ức, hắn đã biết mình đang làm cái gì, nhưng hắn biết bản thân không có cách nào ngăn cản mình được, cho nên mới dùng đứa nhỏ đến ngăn cản mình.


"Đúng." Dung Chiêu không chút nào do dự thừa nhận: "Ta biết bản thân không có quan trọng đến mức có thể để nàng từ bỏ nguyện vọng mà nàng đã ấp ủ ba vạn năm. Nhưng mà ta hy vọng con của chúng ta có thể."


Trên mặt Vu Hoan hiện lên tia cười lạnh.


"Dung Chiêu, khi nào mà ngay cả chàng cũng học được cách chơi tâm cơ với ta rồi?"


"Ta không như vậy, nàng sẽ mang thai con của chúng ta sao?" Dung Chiêu bình tĩnh nói.


"Sẽ không." Nàng tuyệt đối sẽ không làm mình hoài thai đứa nhỏ.


Cũng không phải nói nàng không thích, chỉ là nàng không có cách nào bảo vệ đứa nhỏ này, nàng vẫn luôn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, con cái càng là một nhân tố không thể đổi được.


Nếu bởi vì nàng không thể bảo vệ tốt đứa nhỏ, nàng nên đối mặt với Dung Chiêu như thế nào, làm sao không làm đứa nhỏ thất vọng?


"Cho nên Hoan Hoan, không phải ta chơi tâm cơ với nàng, là nàng phòng bị quá sâu, ta chỉ có thể làm như vậy."


Dung Chiêu nói được lời lẽ chính đáng, làm Vu Hoan trong lúc nhất thời tìm không ra lời phản bác lại.


"Nếu không phải ta khôi phục ký ức, từ hành động của nàng đoán được chuyện nàng làm, có phải nàng cũng không định nói với ta đúng không?"


Khi hắn đoán ra chuyện này, trong lòng có tức giận, nhưng khi nghĩ đến lúc trước mình cũng có chuyện giấu diếm Vu Hoan, cho nên hắn đem lửa giận chuyển biến thành hoan ái.


"Không có, ta sẽ nói." Ngữ khí của Vu Hoan có chút yếu ớt.


"Khi nào nói? Thời điểm cuối cùng sao?" Dung Chiêu khó được cường ngạnh, làm Vu Hoan cơ hồ là bị đánh cho tơi bời.


Trong lòng nàng vốn dĩ đã dao động, hiện giờ bị Dung Chiêu ép hỏi như vậy, trong lòng càng thêm áy náy.


Hắn nói đúng không sai, nàng đúng là định thời điểm cuối cùng mới nói cho hắn biết.

Bình Luận (0)
Comment