Nam Nhiễm giơ cánh tay trắng nõn của mình lên, sờ sờ mu bàn tay của Túc Bạch.
Sờ rồi lại sờ, rõ ràng so với vừa rồi hiện tại cô đã có tinh thần hơn không ít.
Nam Tiểu Nhiễm mặc một bộ váy trắng, sắc mặt mệt mỏi giống như đêm qua không được ngủ ngon.
Bất quá lúc ăn màn thầu, lực chú ý của cô ta vẫn luôn đặt lên chiếc xe jeep ở bên cạnh.
Từ khi Nam Nhiễm và Túc Bạch xuống xe, cô ta đã để ý hai người bọn họ. Hình như Nam Nhiễm bị thương, bộ dáng trông vô cùng yếu ớt. Túc Bạch thì ôm cô ấy, để cô ấy dựa vào người mình nghỉ ngơi.
Nam Tiểu Nhiễm nhìn đến thất thần, tuy đã cố gắng đè xuống mất mát trong lòng nhưng tầm mắt vẫn nhịn không được nhìn về phía Túc Bạch.
Hỏa Tình ngồi bên cạnh khều cô ta: "Tiểu Nhiễm, cậu đang nhìn gì thế?" Vừa hỏi, vừa nhìn theo tầm mắt của Nam Tiểu Nhiễm.
Nhìn thấy hình ảnh Túc Bạch đang ôm Nam Nhiễm, Hỏa Tình cười lạnh một tiếng: "Dáng vẻ giả bộ yếu ớt của Hàm Linh Phi thật khiến người khác buồn nôn."
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt hai tay, đứng dậy.
Hỏa Tình sửng sốt, dò hỏi: "Tiểu Nhiễm, cậu muốn làm gì?"
Chỉ thấy Nam Tiểu Nhiễm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hình như cô ấy đang bị thương, tớ muốn qua nhìn thử."
Cô ta mới nói xong, Hỏa Tình đã la lớn: "Cậu còn muốn tới giúp tiện nhân kia? Vừa nhìn đã biết cô ta đang giả bộ rồi. Làm sao có việc gì? Hơn nữa, tối qua cậu đã dùng rất nhiều dị năng để chữa trị cho dị năng giả đang hôn mê kia. Cơ thể cậu đã mất rất nhiều sức, cậu có thể chịu đựng được không?"
Nam Tiểu Nhiễm lắc đầu ý bảo không có chuyện gì nhưng rất khó để che đậy vẻ mệt mỏi trên mặt cô ta, cô ta thấp giọng nói: "Không sao đâu."
Dứt lời, cô ta nhanh chóng chạy về phía Túc Bạch đang đứng.
Lúc sắp tới gần Túc Bạch, cô ta bỗng nhiên dừng lại, giống như sợ hắn sẽ hiểu lầm nên vội vàng nói: "Tôi... tôi thấy hình như Hàm Linh Phi đang bị thương nên đến xem thử."
Túc Bạch ngẩng đầu nhìn Nam Tiểu Nhiễm.
Hắn im lặng, không nói.
Nam Tiểu Nhiễm khẩn trương, hai tay nắm chặt váy, có lẽ do đêm qua đã hao tốn quá nhiều dị năng cho nên lúc này cơ thể của cô ta như không có sức, cứ lung lay qua lại như sắp ngã.
Nam Nhiễm nhìn theo tầm mắt của Túc Bạch.
Bởi vì lỗ tai có vấn đền nên nãy giờ cô không nghe được Nam Tiểu Nhiễm đang nói gì, Nam Nhiễm nghi hoặc: "Cô ta đang làm gì thế? Hình như sắp ngã rồi."
Hai má của Nam Tiểu Nhiễm vì nghe được những lời này của Nam Nhiễm mà đỏ ửng.
Cô ấy đang chê cười mình sao?
Cô ấy tưởng rằng cô ta cũng giả bộ đáng thương giống cô ấy để thu hút sự chú ý của Túc Bạch sao?
Hai mắt cô ta đỏ bừng giống như có rất nhiều điều ủy khuất muốn nói.
"Tôi... tôi... không có." Giọng điệu nhỏ như muỗi kêu.
Nam Nhiễm chỉ nhìn thấy Nam Tiểu Nhiễm há mồm chứ ngay cả một chữ cũng không nghe được.
Cô chau mày: "Hả?"
Hốc mắt Nam Tiểu Nhiễm ướt đẫm, cô ta nhìn Túc Bạch, lắc đầu nói: "Tôi thật sự không có."
Mái tóc rối tung xõa ngang vai cộng thêm khuôn mặt non nớt kia của cô ta khiến người khác nhìn qua đều cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Bất quá, Túc Bạch không phải Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm trời sinh đã thiếu dây thần kinh cảm xúc cho nên không hiểu tình ái là gì nhưng Túc Bạch thì khác, chỉ là trước đây hắn chưa từng để kẻ nào vào trong mắt cho nên mới không thèm quan tâm.
Còn Nam Tiểu Nhiễm này... hắn lạnh nhạt liếc mắt cô ta một cái.
Nam Nhiễm gác tay lên cửa xe, ngón tay thon dài gõ từng nhịp từng nhịp lên cửa sổ.
Hiện tại, cô chỉ có thể nhìn thấy miệng của Nam Tiểu Nhiễm động đậy, chứ không hề nghe được âm thanh nào khác.
Cho nên, cô ta đang nói cái gì?
Nam Nhiễm bĩu môi.
Ngay lúc cô đang cảm thấy khó chịu bởi vì không nghe được người khác nói chuyện thì bỗng nhiên bị Túc Bạch nắm chặt cằm, xoay đầu cô đối diện với mặt hắn, bắt cô chuyển dời mọi sự chú ý từ trên người Nam Tiểu Nhiễm sang người hắn.
Hai con ngươi màu xám tro của Túc Bạch nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Hắn lạnh nhạt nói: "Nói em thích anh."
Lần này, Nam Nhiễm nghe rất rõ ràng.