Nam Nhiễm nhìn Túc Bạch chằm chằm.
Thấy cô trầm mặc, bàn tay đang nắm cằm cô của Túc Bạch càng dùng sức hơn, miết mạnh đến mức khiến cằm Nam Nhiễm tê rần, cô lập tức gật đầu.
"Ừ, đúng vậy."
Túc Bạch nghe được đáp án này mới miễn cưỡng hài lòng.
Môi hắn khẽ cong, vẻ lạnh nhạt trên mặt cũng tan đi không ít, hắn thấp giọng nói: "Anh cũng vậy."
Hắn vừa dứt lời, Nam Nhiễm còn chưa phản ứng lại, vẻ mặt Nam Tiểu Nhiễm đã tái xanh, hai mắt ngập tràn nước, cuối cùng vẫn nhịn không được quay đầu vừa chạy vừa khóc.
Túc Bạch ngước mắt nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài, sau đó tất cả chú ý đều quay trở lại trên người Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm thấy miệng hắn lúc đóng lúc mở, nhưng lại không thể nghe được hắn nói cái gì, cô giả bộ như hiểu rõ.
"Ừ, đúng vậy." Vừa nói vừa quay đầu sang chỗ khác.
Để dạ minh châu biết cô bị điếc?
Có đánh chết cô, cô cũng không nói.
Hệ thống nhìn một màn trước mắt, trong lòng không khỏi cảm khái.
Túc Bạch đại nhân không những muốn quét sạch tình địch mà còn muốn tự mình động thủ dọn dẹp sạch sẽ những người theo đuổi mình. Thủ đoạn vô cùng lợi hại, cứ thế trực tiếp bóp chết từ khi còn trong nôi.
Ngược lại, ký chủ của nó chỉ biết chìm đắm trong sắc đẹp của dạ minh châu, hoàn toàn không biết dạ minh châu của bản thân đang bị người khác nhòm ngó.
Quả nhiên.
Giao ký chủ cho dạ minh châu là lựa chọn chính xác nhất của nó từ trước đến giờ.
Vừa có thể đề phòng không để cho ký chủ bắt nạt người khác, vừa có thể ngăn cản người khác bắt nạt ký chủ, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Bên kia, sau khi ăn sáng xong, đội trưởng tiếp tục tụ tập mọi người lại bắt đầu thảo luận tình hình hiện tại.
Vẻ mặt hắn ta vô cùng nghiêm túc, Hoắc Tư và Chúc Băng cùng cái người hôn mê tối qua cũng có mặt, tất cả đều quây quần lại một chỗ.
Cũng không biết đội trưởng ghi cái gì vào trong vở mà vừa nói vừa ghi liên tục.
Cuộc họp lại kéo dài hơn nửa giờ, đến khi dị năng giả đảm nhiệm nhiệm vụ canh gác trở về mới kết thúc.
"Đội trưởng! Tang thi triều tan rồi!"
Đội trưởng lập tức đứng dậy: "Cái gì? Tan?"
Dị năng giả kia gật gật đầu: "Đúng vậy."
Sau khi suy nghĩ vài giây, đội trưởng nhanh chóng quyết định: "Đi, đi, đi xem thử." Lần này hắn ta nhất định phải tận mắt xác định tình hình mới được.
Ban đầu, đội trưởng định gọi tất cả dị năng giả đi cùng mình nhưng nếu để tất cả người bình thường ở lại thì khi gặp phải tang thi, bọn họ chỉ có một kết cục duy nhất. Đó chính là chết.
Cuối cùng, sau khi được dị năng giả ở trạm canh gác đảm bảo nhiều lần, ở bên ngoài chỉ còn lại một lượng nhỏ tang thi, đội trưởng mới quyết định trực tiếp lên đường tiến về phía trước.
Dù sao nếu muốn đi đến căn cứ B thì bắt buộc phải đi ngang qua con đường đó.
Vì thế sau khi mọi người dùng bữa sáng xong, ai nấy đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ngồi lên xe buýt, tiếp tục lên đường.
Bọn họ vẫn giữ nguyên đội hình như cũ, xe jeep đi trước để dò đường, xe buýt thì theo sát ở sau.
Trong xe jeep.
Không gian an tĩnh đến mức ngộp ngạt.
Không biết Túc Bạch đã đi đâu mà hiện tại lại không có ở trong xe.
Nam Nhiễm dựa vào người Chúc Băng.
Bởi vì sự đối lập giữa hai người quá rõ ràng nên thời điểm sờ tay của Chúc Băng, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp trên người cô, Nam Nhiễm chỉ biết thở dài một tiếng.
Vẻ mặt Chúc Băng lạnh nhạt.
Sờ thì cứ sờ, ngủ thì cứ việc ngủ, cô thở dài cái gì?
Có phải cô ấy cho rằng cô cũng rất muốn cô ấy sờ tay mình không?
Xuyên suốt cả quãng đường, Hoắc Tư quay đầu lại nhìn Nam Nhiễm rất nhiều lần, phát hiện hình như hai mắt của cô đã khỏi hẳn.
Trùng hợp có một lần, lúc Nam Nhiễm mở mắt ra thì vô tình đụng phải ánh mắt của Hoắc Tư nhìn về phía mình.
Tầm mắt của hai người đối diện nhau.
Hoắc Tư nhìn Nam Nhiễm, lầm bầm một câu: "Có phải tôi nên nói một tiếng cảm ơn với cô không?"