[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 487

Không ít người nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Hoắc Ngôn đút tay trong túi, bước lại gần bàn Nam Nhiễm đang ngồi một bước.

Hình dáng của cái kim cài áo kia hoàn toàn lộ ra dưới tầm mắt của anh.

Môi mỏng lạnh khẽ nhấp, một chữ cũng không nói.

Nam Nhiễm cũng không ngờ, chỉ đi ăn một bữa cơm cũng có thể trùng hợp gặp được dạ minh châu.

"Sao anh lại ở chỗ này?" Vừa hỏi, vừa bỏ một miếng bít tết khác vào trong miệng.

Thấy Hoắc Ngôn vẫn lạnh lùng trưng ra bộ mặt không chút cảm xúc, trong lòng Nam Nhiễm bỗng có cảm giác hình như tâm tình của dạ minh châu đang rất không tốt.

Các đồng đội khác của Hoắc Ngôn cũng theo tới, phi thường nhiệt tình chào hỏi Nam Nhiễm, cười cười nói: "Hi, Nam Nhiễm."

Về thân phận của Nam Nhiễm, sáng sớm hôm nay đã bị người khác đào ra nhưng phàm là người để ý đều biết tên thật của chủ bá.


Người kia lại cười trêu ghẹo nói: "Thì ra chủ bá đã có bạn trai."

Lời này vừa ra, vị đội viên này đã bị các thành viên khác trong đội kéo lại che miệng.

Cậu ta mờ mịt, đến lúc nhìn thấy gương mặt lạnh băng của đội trưởng nhà mình bản thân mới nhận ra mình nói sai rồi vì thế mà nhanh chóng bào chữa: "A, không đúng, tôi không phải có ý đó, tại võng hữu kia đăng Weibo bảo chủ bá mua kim cài áo tặng cho bạn trai." Càng nói, giọng của cậu ta càng nhỏ đi.

Sao cứ cảm thấy bản thân càng nói càng không thể cứu chữa nhỉ?

Nam Nhiễm cắn một miếng bít tết, sau đó thả đôi đũa trong tay xuống.

Cô lau miệng, mới vừa giơ tay lên định lấy lại cái kim cài áo kia thì đã nghe Hoắc Ngôn lãnh đạm nói một câu.

"Thứ xấu xí này cũng có người thích?"

Anh vừa mở miệng tất cả thành viên theo sau đều yên tĩnh, không dám nói nửa lời.


Bình thường đội trưởng rất ít nói nhưng mỗi lần anh ấy tức giận, lời nói ra đều đánh thẳng vào tim của người khác.

Động tác trên tay Nam Nhiễm dừng lại.

"Xấu?"

Chậc.

Cố Nguyên Kiệt cười cười nói: "Không xấu, không xấu, anh rất thích. Tiểu Nhiễm vì anh mới tiêu nhiều tiền như vậy, có phải không hề giận anh, muốn làm hòa với anh không?" Tuy hắn ta nói như vậy nhưng vẫn đóng hộp quà lại, để sang một bên.

Cái kim cài áo kia, người sáng suốt nhìn vào đều nhận ra là kiểu dáng dành cho nữ.

Làm sao hắn ta có thể thích nó cho được?

Không biết Nam Nhiễm có tật xấu gì, tốn nhiều tiền như thế chỉ để mua thứ xấu xí này, còn đòi tặng cho hắn ta nữa chứ.

Hoắc Ngôn đè vành nón xuống thấp, sống lưng thẳng tắp.

Mũ lưỡi trai màu đen che khuất hơn một nửa gương mặt của anh, chỉ để lại nửa phần gương mặt từ mũi trở xuống, chỉ nghe anh lạnh lùng nói một câu.


"Không những xấu mà còn rẻ." Nói xong, tầm mắt của Hoắc Ngôn thoáng đảo qua mặt Nam Nhiễm.

Anh xoay người, định bỏ đi.

Nam Nhiễm thấy thế vừa ăn bít tết vừa giơ tay kéo lấy cánh tay của Hoắc Ngôn.

Cô đứng dậy, khom lưng, cầm hộp quà nhỏ lên, lấy kim cài áo bên trong ra, nhìn kim cài áo rồi lại nhìn Hoắc Ngôn. Nhìn thế nào cũng cảm thấy dạ minh châu rất hợp với cái kim cài áo này. Không biết tại sao dạ minh châu lại không thích nó.

Nghĩ một lúc, cô vẫn duỗi tay nhét cái kim cài áo kia vào trong tay Hoắc Ngôn.

"Nếu anh không thích có thể vứt nó đi."

Hoắc Ngôn cầm kim cài áo, mí mắt nhấc lên nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

Cố Nguyên Kiệt ngồi đối diện nhìn Hoắc Ngôn có thể khiến cho hiện trường náo loạn một trận lớn liền đoán được Hoắc Ngôn là một đại nhân vật nào đó, cũng có lẽ là một minh tinh.
Trong mắt hắn ta hiện lên tia sáng, vội vàng đứng dậy, muốn bắt tay với Hoắc Ngôn.

"Xin chào, tôi là Cố Nguyên Kiệt?"

Hoắc Ngôn cầm kim cài áo, nghe người bên cạnh tự giới thiệu, bỗng nhiên lãnh đạm hỏi một câu.

"185****4537, là số của anh?"

Cố Nguyên Kiệt không ngờ Hoắc Ngôn lại biết phương thức liên hệ của mình.

Bình Luận (0)
Comment