[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 488

Cố Nguyên Kiệt giơ tay ra ý định bắt tay với Hoắc Ngôn nhưng bị anh làm lơ, mọi sự chú ý của Hoắc Ngôn lúc này đều đặt hết trên người Nam Nhiễm.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của anh âm u bất thường.

Nam Nhiễm cầm đũa gắp một miếng thịt bò, định bỏ vào miệng thưởng thức nhưng vừa ngẩng đầu đối diện với gương mặt của Hoắc Ngôn thì mọi động tác trên tay đều vô thức dừng lại.

Cái kim cài áo kia xấu đến thế sao? Cô phải dùng toàn bộ tiền của mình mới mua được nó đấy?

Vừa nghĩ, vừa muốn bỏ miếng thịt bò kia vào miệng nhai.

Kết quả.

[Cạch]

Hoắc Ngôn giơ tay đoạt lấy đôi đũa trong tay Nam Nhiễm.

Hai mắt cô trừng lớn, trơ mắt nhìn miếng thịt bò tươi ngon kia rơi xuống đất.

Cô còn chưa tức giận mắng hắn, hắn đã giận trước?

Bình thường Hoắc Ngôn khá kiệm lời, lúc nói chuyện đều vô cùng trực tiếp, nhưng hôm nay mỗi câu mỗi chứ đều chứa đầy ẩn ý.


"Hôm qua vừa mới hôn anh xong, hôm nay đã cùng bảo bối của em ăn cơm. Em cũng thật bận rộn!"

Nam Nhiễm nghe hắn nó, có chút khó hiểu.

"Có ý gì?" 

Hiếm khi dạ minh châu phá lệ nói nhiều như hôm nay nhưng vấn đề là hắn nói nhiều như thế mà Nam Nhiễm lại chẳng hiểu được chữ nào.

Biểu tình của Hoắc Ngôn lãnh đạm, trong đầu lại hiện lên vài sự kiện ngày hôm qua nhìn thấy.

Dãy số kia được Nam Nhiễm ghi chú là Cố bảo bối.

Lửa giận trong lòng càng lúc càng cháy lớn làm đảo lộn toàn bộ suy nghĩ của hắn khiến hắn nói chuyện mà không kịp suy nghĩ: "Trong mắt của em anh là dạ minh châu, anh ta là Cố bảo bối? Em còn gọi người khác là trân châu, đá quý, kim cương?" Vừa nói, Hoắc Ngôn vừa giơ cái kim cài áo trong tay lên.

Dưới ánh đèn của nhà hàng, viên trân châu khảm trên kim cài áo tỏa ra ánh sáng chói mắt.


Hoắc Ngôn lạnh lùng nói: "Tại sao em lại có suy nghĩ anh sẽ thích mấy thứ này?" Nói xong, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Nam Nhiễm một cái, cứ thế trực tiếp quay đầu rời đi.

Nam Nhiễm bị dạ minh châu nhà mình mắng một trận mà không biết lý do, chỉ biết trơ mắt nhìn dạ minh châu bỏ đi.

Dù đã xuyên qua rất nhiều thế giới, dù đã quen biết dạ minh châu được một thời gian dài nhưng đây vẫn là lần đầu tiên dạ minh châu tức giận cô như thế.

Nam Nhiễm dựa lưng vào ghế, một tay chống trán, hai mắt nhắm lại, hai hàng lông mày hơi nhíu, cả người đều là dáng vẻ không kiên nhẫn.

Không phải chỉ tặng cho hắn một cái kim cài áo thôi sao? Không thích thì không thích, làm gì phải tức giận như vậy?

Dạ minh châu thật khó hiểu!

Không những thế còn đổ hết thịt bò của cô.

Nam Nhiễm vốn dĩ rất đói bụng nhưng hiện tại bị người ta chọc tức tới no.


Cô giơ tay lên cầm lấy túi của mình đi ra khỏi nhà hàng.

Cố Nguyên Kiệt vừa thấy Nam Nhiễm bỏ đi, có chút ngạc nhiên.

"Tiểu Nhiễm? Muốn đi sao?" Vừa nói, vừa định đứng lên đuổi theo nhưng cuối cùng lại bị phục vụ cản lại.

Nhân viên phục vụ nở nụ cười ôn hòa: "Tiên sinh, bàn ăn này của ngài tổng cộng hết 450 tệ."

Không cò cách nào khác, Cố Nguyên Kiệt chỉ đành hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm tình nhận lấy hóa đơn.

Bên kia, Nam Nhiễm mới ra khỏi nhà hàng không được bao lâu thì đã đụng phải Trương Vũ Huyên.

Trương Vũ Huyên rời đi một lát, không những thay một bộ váy đen khác mà còn trang điểm kĩ càng như chuẩn bị đi ăn tiệc. Trong tay cô ta còn cầm một hộp quà nhỏ, bản thân thì sốt ruột đi về phía nhà hàng.

Trương Vũ Huyên nhìn Nam Nhiễm đi đến, có chút kinh ngạc.
"Tiểu Nhiễm, vừa nãy tớ thấy trên Weibo cậu và đại thần Hoắc Ngôn đang nói chuyện với nhau, sao cậu lại ra đây rồi? Mấy người kia đâu?" Vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải một lúc, ý đồ muốn tìm thấy thân ảnh của Hoắc Ngôn.

Nam Nhiễm không thèm để ý, tùy tiện trả lời: "Đi rồi."

Trương Vũ Huyên nghe thế, nóng nảy nói: "Đi rồi? Tiểu Nhiễm, sao cậu lại để anh ấy đi chứ? Sao không đợi tớ tới?"

Nói tới đây, tính tình đại tiểu thư của cô ta lại trỗi dậy, Trương Vũ Huyên giơ hộp quà trong tay lên rồi ném thẳng vào người Nam Nhiễm.

Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, cô giơ tay, giữ lấy cánh tay của cô ta, dùng sức đẩy một cái.

Bình Luận (0)
Comment