[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 489

Trương Vũ Huyên la lớn: "A!"

Sau đó cả người lảo đảo lui về sau hai bước, thiếu chút nữa còn ngã lăn ra đất làm trò cười cho thiên hạ.

Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm cô ta, đôi môi phấn hồng khẽ cong, ý cười trên mặt mỗi lúc một sâu hơn.

Trương Vũ Huyên kinh ngạc, cả khuôn mặt ửng đỏ: "Nam Nhiễm!"

Nam Nhiễm cười khẽ một tiếng, hai tay đút vào túi, đôi chân bước thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua người Trương Vũ Huyên, cô tản mạn nói một câu: "Thật sự tưởng mình là dạ minh châu?"

Trương Vũ Huyên cho rằng Nam Nhiễm đang cười nhạo tính tình đại tiểu thư của mình, tự coi bản thân là hòn ngọc quý trên tay người khác vì thế hai má của cô ta càng đỏ hơn.

Khi Nam Nhiễm ra khỏi trung tâm thương mại vừa lúc là giữa trưa.

Cô nhìn mặt trời ở trên cao, cả người càng không có kiên nhẫn.


Cái kim cài áo kia xấu đến như vậy sao?

Cần tức giận thế không?

Nam Nhiễm đứng trước cửa trung tâm thương mại, ánh nắng buổi trưa chiếu xuống mặt đất, trong thời gian ngắn cô không phân biệt rõ được bản thân tức giận là vì chuyện dạ minh châu giận mình hay là do thời tiết nắng nóng hiện tại.

Đám đông di chuyển qua lại, cô dọc theo hai bên đường đi về phía trước. Đi được một lúc thì một tiếng [két] vang lên, là âm thanh do lốp xe và mặt đất ma sát với nhau tạo thành.

Một chiếc xe thương vụ dừng trước mặt của Nam Nhiễm.

 Rất nhanh, cửa xe đã mở ra.

Người trên xe mặc đồng phục e-sport màu lam nhạt, bên trên còn có hình một con cá voi lớn.

Chỉ thấy, một tuyển thủ trong đó vươn tay ra, nhiệt tình chào hỏi với Nam Nhiễm: "Chủ bá! Lên xe đi, chúng tôi tiễn cô một đoạn đường."


Đây là thành viên cùng đội với Hoắc Ngôn.

Cửa xe thương vụ mở lớn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoắc Ngôn đang ngồi dựa vào cửa sổ xe.

Mũ lưỡi trai màu đen che hết gương mặt của hắn.

Đồng phục màu lam nhạt, đôi chân thon dài, bản lưng to dựa vào ghế, cả người tỏa ra hơi thơ lãnh đạm lại xa cách.

Anh giống như không nhìn thấy Nam Nhiễm, từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn ra ngoài một cái.

Nam Nhiễm bước tới, đỡ tay vịn ngồn lên xe, không biết vô tình hay cố ý mà vừa vặn ngồi vào vị trí bên cạnh Hoắc Ngôn.

Không khí trong xe yên tĩnh đến dọa người.

Sáu đội viên còn lại ngồi ở vị trí phía sau đều làm bộ như rất bận, người thì nghe nhạc, người thì xem video, người thì nhắm mắt lại ngủ.

Không biết từ khi nào mà bọn họ đã thành lập một group chat riêng.


"Tôi nói, đội trưởng của chúng ta có ý gì đây, vừa rồi ở trong nhà hàng còn tức giận hùng hùng hổ hổ đi bắt gian. Hiện tại sao lại bảo tôi gọi chủ bá lên xe a?"

"Không biết, ai mà biết đội trưởng đang nghĩ cái gì."

"Không phải khen chứ tiểu bá này thật lợi hại, đội trưởng chúng ta ở trong thị trường kén vợ kén chồng cũng phải thuộc loại cấp S, vậy mà cô ấy có thể một chân dẫm hai thuyền, đội nón xanh cho đội trưởng chúng ta. Chậc, chậc, chậc, thật có năng lực."

"Đừng nói bậy, chưa biết đầu đuôi câu chuyện là thế nào đừng kết luận vội."

"Đúng vậy, không chừng đội trưởng mới là tiểu tam đó. Chẳng lẽ mấy người quên mất đội trưởng chúng ta mới quen biết chủ bá người ta được mấy ngày sao?"

"Đừng nói là do đội trưởng mạnh mẽ thọc gậy bánh xe nên mới khiến chủ bá không vui đấy?"
"Vừa rồi ở trong nhà hàng đội trưởng đã nói những gì? Đội trưởng là dạ minh châu còn cái tên Cố Nguyên Kiệt kia là ảo bối? Ai u, chủ bá này thật... Đặt tên sến quá đi."

"Tôi thấy chủ bá và cái tên Cố Nguyên Kiệt kia đều có cảm tình với nhau, chỉ có đội trưởng của chúng ta là tương tư đơn phương, chắc chắn cuối cùng hai người bọn họ vẫn sẽ tiếp tục kiên định ở bên nhau."

"Tôi phản đối, sức hút của đội trưởng cũng rất lớn. Cậu không thấy chủ bá kia đeo lắc tay của đội trưởng sao? Tôi cảm thấy cuối cùng chủ bá sẽ lựa chọn đội trưởng. Dù sao đội trưởng cũng ưu tú như thế, bởi vì tôi là đàn ông chứ nếu như mà là phụ nữ thì cho dù tặng không tôi cũng nguyện ý dâng mình đến trước mặt đội trưởng."

Bình Luận (0)
Comment