Cậu ta cũng không có ý định giấu giếm, kể hết toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện: "Ban đầu khi cha tôi thuê cô tới để bảo vệ cho tôi, tôi không hề xem trọng cô. Nhưng sau khi trải qua sự kiện vừa rồi, tôi thừa nhận cô xứng đáng với cái giá 3000 vạn kia." Lúc nói chuyện cậu ta còn hơi gật đầu, trong lòng cảm thấy Nam Nhiễm thật không hổ là người được cha cậu ta lựa chọn.
Ngừng lại vài giây, sau đó cậu ta lại nói: "Trong tay cô là tư liệu của lão đại hắc băng lớn nhất Đông Nam Á. Năm đó người này có mâu thuẫn rất lớn với thế lực của cha tôi, bọn họ đã trải qua một cuộc sống chiến đẫm máu với nhau. Cuối cùng, ông ta vẫn bại dưới tay cha tôi, hơn nữa sau cuộc chiến kia, ông ta còn bị thương đến mức mất đi khả năng sinh con. Hiện tại thế lực nhà chúng tôi lại đối đầu với thế lực của ông ta. Ông ta không có năng lực sinh con cho nên ông ta mới muốn gϊếŧ chết tôi, khiến cha tôi phải tuyệt hậu."
Vừa nói, cậu ta vừa cau mày, dáng vẻ vô cùng chán ghét tên lão đại xã hội đen này.
Nam Nhiễm nghịch tư liệu trong tay.
"Cậu muốn tôi gϊếŧ ông ta?"
Thi Lạc nhún vai: "Đây là phương pháp tốt nhất để bảo vệ tôi, chỉ khi ông ta chết thì nhiệm vụ bảo vệ tôi của cô mới kết thúc, 3000 vạn kia mới được chuyển vào tài khoản của cô."
Nói xong, thấy dáng vẻ không hứng thú của Nam Nhiễm, Thi Lạc nhịn không được bổ sung: "Tôi có thể thêm giá gấp đôi cho cô. Chỉ cần cô giải quyết được ông ta."
Nam Nhiễm ngồi xuống mép giường, biếng nhác.
"Hiện tại giao tiền ra đây."
Thi Lạc trừng mắt, không thể tin được.
"Cái gì cô cũng chưa làm mà tôi đã phải đưa tiền? Cô đây là đang giựt tiền đó có biết không?"
Nam Nhiễm vừa nghe lời này liền ném tệp tài liệu kia xuống.
Thi Lạc vội vàng mở miệng: "'Được, được, được, trả tiền, trả tiền. Bây giờ tôi sẽ cho người chuyển tiền vào tài khoản của cô." Vừa nói Thi Lạc vừa lấy điện thoại ra, gọi điện trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm cứ thế nhìn cậu ta gọi cho thuộc hạ, sau người chuyển tiền vào tài khoản của cô.
Thi Lạc nhìn cô: "Như vậy được rồi chứ?"
Nam Nhiễm không nói, chỉ cầm lấy tài liệu ở trên bàn lên, nhìn kỹ một lần nữa.
Thi Lạc liếc mắt nhìn ảnh chụp trên tài liệu, giống như nhớ tới chuyện gì đó, "Nói đến cũng lạ, bang phái của ông ta đã bị san bằng không còn bóng dáng, tâm phúc bên cạnh cũng đã chết gần hết. Không ngờ chưa đến 5 năm, ông ta lại có thể thâu tóm gần hết các bang phái nhỏ ở Đông Nam Á. Hơn nữa, trong suốt 5 năm qua, dung mạo của ông ta không hề thay đổi. Nhưng rõ ràng sức khỏe của ông ta không tốt lắm, nhìn qua còn giống như mắc bệnh gì đó, cả người trắng bệch nhợt nhạt." Thi Lạc vừa nghĩ đến đây cơ thể lại run lên.
Người trong ảnh gọi là Chu Hạo Thiên.
Lớn lên rất gầy, ông ta mặc một bộ tây trang màu đen, tay cầm một cây gậy, từng nét trên khuôn mặt đều thiên về hướng âm, cho dù chỉ nhìn qua ảnh nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được vẻ âm ngoan, độc đoán giữa hai hàng lông mày của ông ta.
Nam Nhiễm đọc tư liệu về Chu Hạo Thiên xong thì định bụng rời đi.
Trước khi cô rời đi, Thi Lạc nắm chặt chăn, cau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, gọi: "Nam Nhiễm."
Nam Nhiễm dừng bước.
Cô quay đầu nhìn Thi Lạc.
Cậu ta do dự chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn nghiến răng nói: "Thời gian của tôi không còn nhiều. Cô nhất định phải nhanh chóng giải quyết ông ta. Mạng của tôi, sống hay chết, đều ở trong tay cô."
Lời này của cậu ta khiến Nam Nhiễm có chút khó hiểu.
Bất quá cậu ta giống như đang cố kỵ chuyện gì đó nên mới nói đến đây đã ngừng lại, ngã người vào giường, ấn chuông gọi vệ sĩ.
Vệ sĩ nhanh chóng nâng cán tới, chuẩn bị đưa cậu ta đến bệnh viện gần nhất làm phẫu thuật.