Nam Nhiễm ra khỏi khách sạn, dọc theo đường cái đi về phía chung cư của mình.
Hiện tại trời đã về chiều, hoàng hôn buông xuống.
Mặt trời tuy vẫn treo trên đỉnh đầu nhưng thời tiết không còn nóng bức khiến lòng người buồn bực như giữa trưa nữa.
Đi một hồi, Nam Nhiễm bỗng nhiên đứng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, sau đó giơ một cánh tay ra, dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn mịn màng của cô như được phủ thêm một luồng ánh sáng màu hồng nhạt.
Cô tắm mình dưới ánh hoàng hôn, đầu hơi ngẩng lên, hai mắt híp lại, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Hệ thống có hơi kinh ngạc: [ký chủ, hình như cô đã tốt lên một chút.]
Trước đây ký chủ vô cùng chán ghét ánh mặt trời.
Dù là giữa trưa nóng nực hay là chiều tà hoàng hôn, phàm là những nơi có ánh mặt trời chiếu vào, cô đều tỏ vẻ ghét cay ghét đắng. Tất cả đều vì chỉ cần thời tiết nóng nực một chút là cả người ký chủ đã không có sức, một khi không có sức thì tâm tình của ký chủ sẽ vô cùng không tốt.
Nhưng hiện tại ký chủ lại nguyện ý dừng lại tắm mình dưới ánh mặt trời một lúc lâu...
Điều này khiến cho hệ thống khiếp sợ.
Hơn nữa còn thắc mắc không biết tại sao ký chủ lại thay đổi.
Bất quá tình huống này cũng không kéo dài được lâu, chỉ thấy hai mày Nam Nhiễm nhăn lại, cô nhanh chóng đi tới chỗ có bóng râm.
Đôi môi phấn hồng không kiên nhẫn nói: "Phiền phức muốn chết." Nói xong, cô dọc theo đường phố mát mẻ đi về phía trước, không thèm liếc mắt nhìn mặt trời một cái.
Trên đường, ngựa xe qua lại như nước, tiếng còi xe phát ra từ bốn phương tám hướng.
Thời điểm Nam Nhiễm sắp đi tới cửa chung cư, bước chân bỗng nhiên ngừng lại.
Cô quay đầu nhìn về sau.
Chỉ thấy có một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu ở bên ngoài cách cô chưa tới 30 mét.
Nói đúng hơn thì từ khi cô bước ra khỏi khách sạn, chiếc xe thương vụ màu đen kia đã đi theo cô.
Hiển nhiên người ngồi trong xe cũng biết bản thân đã bị Nam Nhiễm phát hiện cho nên không thèm lén lút nữa, trực tiếp lái xe đến trước mặt Nam Nhiễm.
Chiếc xe thương vụ màu đen ngừng lại trước mặt cô, cửa xe mở ra.
Ba người mặc áo đen bước xuống.
Ba người này đều đeo kính râm và mặc tây trang đen, nhìn qua liền biết đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Một người trong đó lên tiếng: "Nam Nhiễm tiểu thư, tôi được gia chủ Chu Hạo Thiên phái tới đây, hi vọng Nam Nhiễm tiểu thư có thể nể mặt ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi."
Hệ thống nhỏ giọng: [cái tên Chu Hạo Thiên này cũng thật lợi hại, ký chủ chân trước chân sau mới biết được tin tức của ông ta, ông ta đã cho người theo dõi ký chủ. Có phải ông ta vẫn luôn quan sát ký chủ không?]
Hệ thống mới dứt lời, tên đàn ông kia đã nhích người sang một bên chừa ra cửa xe.
"Nam Nhiễm tiểu thư, mời!"
Nam Nhiễm không chút do dự bước lên xe.
Trong mắt cô, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt cái tên Chu Hạo Thiên kia, đã như vậy thì gặp sớm một chút cũng tốt.
Ba người kia dường như không ngờ được Nam Nhiễm sẽ nghe lời như thế. Cho nên sau khi bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái mới ngồi vào xe.
Xe thương vụ một đường chạy thẳng về phía Tây, đi được một lúc thì xe trên đường càng ngày càng ít, chiếc xe chở Nam Nhiễm chạy tới ngoại thành, đến tận khi tới một tòa nhà bỏ hoang lâu năm, xe thương vụ mới dừng lại.
Nam Nhiễm theo bọn họ đi vào tòa nhà hoang phế.
Đi lên lầu ba, chung quanh trống không, ngoại trừ một chiếc bàn và một cái ghế dựa thì không còn bất cứ đồ vật nào khác. Bốn phương tám hướng cũng không có gì che lại, từng cơn gió mát lạnh thổi vào làm người ta không khỏi nổi da gà.
Nam Nhiễm ngồi xuống ghế, dáng vẻ lười nhác, nhìn trái nhìn phải một hồi, hỏi: "Người đâu?"
Ba người kia không nói chuyện chỉ lấy một phần văn kiện ở trong vali xách tay ra.