Nam Nhiễm nghe Nam Dạ nói, mí mắt giật giật vài cái, sau đó vươn tay cách một vách ngăn trước bàn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nam Dạ.
Nhắc tới cũng lạ, cả người đứa bé này cũng lành lạnh. Đây đúng là phiên bản thu nhỏ của dạ minh châu.
Nam Dạ tự giác nhảy xuống giường, chạy đến trước mặt Nam Nhiễm tùy ý cô loay hoay. Hơn nữa, hai mắt còn trông mong nhìn Nam Nhiễm, dường như rất thích tiếp xúc với Nam Nhiễm.
Thời điểm cả hai đang chơi đùa với nhau, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng nói của thị vệ: "Công chúa điện hạ, Nhị công chúa đưa tới một nói là muốn giao cho Hàn Tư ám vệ."
Vừa nghe thấy Nam Vân đưa đồ tới, Nam Nhiễm lập tức nghĩ đến chuyện mới xảy ra trên phố trưa hôm nay.
Mí mắt cô giật giật vài cái, một tay chống lên bàn cờ, dùng sức đứng dậy.
"Đưa vào đây."
Thị vệ ngoài cửa cung kính: "Vâng." Dứt lời liền đẩy cửa bước vào phòng.
Tiếp theo một bức tranh nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm giơ tay cầm lấy bức tranh thị vệ đưa tới, mở ra liếc mấy cái.
Là một bức tranh sơn thủy.
Một ngọn núi, một con sông và một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Nam Nhiễm không hiểu về tranh, cũng không hiểu mấy thứ này có cái gì tốt. Cô liếc mắt nhìn hai cái sau đó không có hứng thú ném bức tranh lại cho thị vệ.
Thị vệ dùng hai tay nhận lấy bức tranh, có chút do dự: "Công chúa điện hạ? Vậy bức tranh này..."
Nam Nhiễm buồn bực ngán ngẩm: "Nếu là đưa cho Hàn Tư thì sao ngươi còn không đưa qua? Dâng nó tới trước mặt bản cung làm gì?"
Thị vệ vội vàng đáp: "Vâng."
Thị vệ vừa đi Nam Nhiễm liền im lặng không thèm nói chuyện, chỉ là hai con ngươi đen như mực của cô cứ nhìn chằm chằm về hướng thị vệ vừa rời đi, cánh tay đang nắm tay Nam Dạ cũng vô thức dùng sức nắm chặt lại, đến tận khi nắm đến mức hai mắt Nam Dạ ngập nước, bàn tay nhỏ đỏ bừng, Nam Nhiễm mới có phản ứng.
Nam Dạ lau nước mắt nãi thanh nãi khí nói: "Sao mẫu thân lại tức giận?"
Nam Nhiễm mím môi, tầm mắt nhìn về phía khác: "Bản cung rộng lượng như thế sao lại tức giận?"
Nam Dạ hít hít mũi, dáng vẻ nhỏ xíu môi hồng răng trắng trông vô cùng đáng yêu.
Ngay lập tức cả tẩm điện lại chìm trong yên tĩnh.
Nam Dạ lại nãi thanh nãi khí nói nhỏ: "Mẫu thân cũng có thể tặng tranh cho Hàn Tư, mẫu thân tự tay vẽ một bức như thế càng có thành ý hơn."
Nam Nhiễm nghe xong, mí mắt giật giật, sau đó ánh mắt liền chuyển dời lên người Nam Dạ.
"Hả?" Dáng vẻ này dường như là có hứng thú.
Nam Dạ ưỡn thẳng lưng, rất nghiêm túc nói: "Mẫu thân xinh đẹp như hoa, xinh đẹp động lòng người, người khác không thể nào so sánh được. Nếu mẫu thân vẽ tranh cho Hàn Tư thị vệ, chắc chắn Hàn Tư sẽ rất cảm động."
Câu này của Quân Dạ làm Nam Nhiễm yên tĩnh suy nghĩ một lúc, sau đó cô lập tức đứng dậy đi ra khỏi tẩm điện, hướng thẳng về phía thư phòng.
Không thể không nói, tiểu dạ minh châu phân tích rất có lý.
Dù sao cô cũng ưu tú như vậy, Hàn Tư nhất định sẽ thích cô.
Hệ thống trầm mặc.
Ký chủ biết hội họa? Nó cứ cảm thấy khả năng này không cao cho lắm.
Nam Dạ mặc một bộ y phục màu trắng, cả người nho nhỏ nhìn theo bóng lưng của Nam Nhiễm, rồi cũng bận bịu đi theo sau lưng.
Kết quả đến khi nó đuổi tới, cánh cửa thư phòng kia đã đóng chặt, nó chỉ có thể đứng ở cửa, lộ ra dáng vẻ yếu ớt lại bất lực.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Khoảng chừng một canh giờ sau, Nam Nhiễm cầm một cái sổ màu đen bước nhanh về phía phòng của Hàn Tư.
Trong bóng đêm từng cơn gió lạnh thổi qua.
Nam Dạ ngồi chồm hổm trước cửa thư phòng chờ Nam Nhiễm đúng một canh giờ, đến khi nhìn thấy mẫu thân của mình đi ra, hai mắt nó như phát sáng, lập tức đứng dậy vừa muốn gọi một tiếng thì phát hiện mẫu thân không thèm liếc mắt nhìn nó một cái đã đi ngang qua trước mặt nó.