Nam Dạ đứng ở cửa thư phòng, có chút ủy khuất lại có vài phần bất lực, hốc mắt ửng đỏ, giơ cánh tay mũm mĩm của mình ra rồi lại thu về.
Qua một hồi lâu, nó hít hít mũi một cái, cố gắng đè nén cảm giác ủy khuất trong lòng xuống rồi ngồi trước cửa tiếp tục chờ mẫu thân.
Nam Dạ lớn lên rất đẹp, hơn nữa hai má phúng phính kia càng làm tăng thêm độ đáng yêu của nó hơn.
Có tỳ nữ đang quét sân thấy dáng vẻ này của nó, nhịn không được muốn tới trêu nó vài câu: "Tiểu muội muội, sao muội lại gọi công chúa điện hạ là mẫu thân?"
Ở trước mặt Nam Nhiễm, Nam Dạ là một đứa bé rất dễ nói chuyện nhưng không biết tại sao khi đổi lại đối tượng nói chuyện là người khác thì nó lại không thèm phản ứng người ta.
Nó chỉ ngồi im một chỗ giống một bức tượng điêu khắc không hề nhúc nhích, dáng vẻ giống như không nghe thấy những gì tỳ nữ kia nói.
Tỳ nữ kia liếc mắt nhìn Nam Dạ một cái, tiếp tục trêu ghẹo nói: "Sao muội lại không nói lời nào? Muội bị câm sao?"
Tỳ nữ ở bên cạnh mở miệng: "Đúng rồi, đứa bé này không phải người câm chứ? Ở trong phủ nhiều ngày như thế ta vẫn chưa thấy nó nói chuyện lần nào, cứ ngồi im một chỗ như thế. Đưa cái gì thì ăn cái đó, còn không đưa thì cũng không thèm ăn."
Tỳ nữ kia mới nói xong, bên cạnh có tỳ nữ khác hứng thú muốn ôm Nam Dạ một cái. Kết quả vừa mới với tay qua, mu bàn tay đã bị đánh mạnh một cái.
Tỳ nữ kia bị đau nhanh chóng rụt tay lại.
Hai con ngươi đen láy như hai viên chân trâu của Nam Dạ đảo mắt nhìn mấy người kia một lượt, sau đó không nói không rằng đứng dậy bỏ đi.
Ba tỳ nữ kia đưa mắt nhìn nhau, có người cười cười nói.
"Đứa bé này đúng là kì lạ!"
"Nếu là đứa bé bình thường thì sẽ nhận công chúa của chúng ta là mẫu thân sao?"
Câu nói này của tỳ nữ kia vừa ra liền nhận được sự công nhận của mọi người, cả hai người còn lại đều gật đầu, cảm thấy khá có lý.
Mặt trời ngã về phía Tây, màn đêm buông xuống, bầu trời bị bao phủ bởi hàng vạn ngôi sao.
Một cơn gió lạnh thổi qua cuốn theo từng đợt hoa rơi trên đất, mùi hương nhàn nhạt của hoa tươi tràn ngập khắp viện trong phủ công chúa.
Nam Nhiễm đi đến nơi Hàn Tư đang ở.
Hàn Tư dường như mới làm xong công chuyện nên dành chút ít thời gian đi xem bức tranh mới được đưa tới. Cho nên lúc Nam Nhiễm đi tới liền nhìn thấy trên tay Hàn Tư cầm một bức họa được cuộn tròn.
Hắn đứng lên đang chuẩn bị cất tranh đi.
"Công chúa điện hạ."
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn bức tranh sơn thủy kia, cô làm như lơ đãng đi đến trước mặt Hàn Tư, sau đó thản nhiên giơ tay lên, ngón tay được sơn đỏ bằng nước hoa phượng tiên cứ như thế chọc mạnh một cái vào bức tranh sơn thủy kia, tạo ra một lỗ rách nhỏ.
Nam Nhiễm giả bộ tỏ vẻ đáng tiếc.
"Bổn cung không cẩn thận nên đã mới làm bức họa này biến thành như vậy."
Hàn Tư thấy vẻ mặt Nam Nhiễm không hề có nét gì gọi là ăn năn, rồi lại nhìn bức tranh trong tay mình, mí mắt hắn hơi giật giật vài cái.
Chỗ nào là không cẩn thận, chỉ sợ lần này công chúa đến đây là vì bức họa này.
Hắn cuộn tròn bức tranh lại rồi đặt lên bàn.
Trong khi hắn chưa kịp mở miệng hỏi cái gì đã thấy Nam Nhiễm đưa cho hắn một quyển sách màu đen.
"Bồi thường cho ngươi."
Nam Nhiễm nâng cằm, ý bảo hắn nhận lấy.
Hàn Tư vươn tay nhận lấy cuốn sách kia, sau đó thấp giọng mở miệng.
"Đa tạ công chúa điện hạ."
Nam Nhiễm nhìn hắn rồi lại nhìn quyển sách mình tặng cho hắn, đôi môi phấn hồng lúc đóng lúc mở.
"Ngươi không định mở ra xem thử , coi coi thích cái nào hơn sao?"
Hàn Tư nghe thế liền duỗi tay mở quyển sách màu đen kia ra, ba giây sau, [bộp] một tiếng, Hàn Tư nhanh chóng đóng sách lại.
Bất quá lúc đóng sách lại hắn dùng lực có hơi mạnh đến mức người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng hắn muốn hủy luôn quyển sách này.