Trong một sơn động ở dưới đáy vực của Kim Sa quốc.
Nam Nhiễm vốn đang hôn mê, hơi thở yếu ớt đột nhiên mở mắt ra, một tay chống xuống đất, hít thở khó khăn từng chút một.
Bất quá cô vừa động đậy đã bị một người khác ôm vào trong lòng.
Lòng ngực người nọ cứng cáp, bàn tay lạnh lẽo, lúc nhìn thấy cô tỉnh lại hắn bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc cuối cùng cũng bắt đầu khôi phục lại bình thường.
"Cuối cùng người cũng tỉnh." Giọng nói vừa trầm vừa khàn của nam nhân vang lên.
Nam Nhiễm khôi phục tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân đang ôm mình, đôi môi phấn hồng khẽ cong, nở nụ cười nhìn hắn.
Thì ra hai người bọn họ đã thành thân.
Trách không được bản thân lại thích dạ minh châu như vậy.
Nam Nhiễm đứng dậy chuyển thành tư thế ngồi quỳ trên mặt cỏ, cô giơ một cánh tay lên áp bàn tay lên ngực hắn, ý đồ muốn đẩy ngã hắn xuống đất, kết quả, đẩy cả nửa ngày, đối phương cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Không còn cách nào khác cô đành đổi sang động tác khác, cô ôm chặt lấy đối phương, sau đó dựa sát lại gần rồi chiếm lấy đôi môi của hắn.
Môi cô vừa mới hôn lên môi hắn, cả người Hàn Tư lại bất động lần nữa, hai bàn tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng nắm chặt tấm chiếu trải trên đất.
Cuối cùng vẫn không có đẩy người ra, trong lúc môi răng hai người giao nhau, bỗng nghe thấy Nam Nhiễm lẩm bẩm một câu: "Hàn Tư, ngươi có muốn cưới ta không?"
Câu hỏi này của cô đã khiến cả người Hàn Tư cứng đờ.
Hắn duỗi tay ngăn lại hành vi lớn mật của Nam Nhiễm.
Sau khi trầm mặc một lúc, hắn mới mở miệng: "Công chúa điện hạ, thuộc hạ nhất định sẽ đưa người bình an rời khỏi nơi này."
Cô hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo.
Ngụ ý cự tuyệt rõ ràng.
Nam Nhiễm bĩu môi, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi không thích ta?"
Hàn Tư trầm mặc.
Nam Nhiễm híp mắt, "Nếu ngươi không thích ta thì ngươi thích ai? Nam Vân?"
Hàn Tư lạnh nhạt đáp: "Thuộc hạ không dám."
Nam Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, "Ân nhân cứu mạng, xem ra ngươi từng cứu rất nhiều người. Anh hùng cứu mỹ nhân, lưỡng tình tương duyệt(*)?"
Một người dễ quên như cô lại có thể nhớ rõ chuyện Hàn Tư từng cứu mạng Nam Vân, có thể thấy rõ Nam Nhiễm khó chịu chuyện này đến mức nào.
Nam Nhiễm cắn nhẹ môi, nhìn bộ dáng không muốn nói của hắn cô định đứng dậy bỏ đi, hiện tại cô cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Bất quá mới vừa đứng dậy, trước mắt đã biến thành màu đen, cô đứng im một chỗ, cả người lảo đảo một hồi lâu mới trở lại bình thường. Mới mở mắt đã nhìn thấy Hàn Tư bế ngang mình lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô giống như không muốn bỏ sót bất cứ cảm xúc nào trên mặt cô.
Nam Nhiễm nhịn không được bắt đầu nói xấu Nam Vân: "Nữ nhân kia giả tạo chứng cứ, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt, ngươi xác định người ngươi thích là nàng? Chẳng lẽ thích ta không tốt sao?"
Hệ thống nghe lời này của ký chủ thì cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên nó chứng kiến kiểu bắt ép người ta phải thích mình như này.
Hơn nữa, cái người tên Nam Vân kia giả tạo chứng cứ ký chủ thông đồng với địch bán nước, đúng là tâm địa bất chính nhưng chẳng lẽ ký chủ thật sự cho rằng bản thân là người tốt sao?
Vẻ mặt Nam Nhiễm tái nhợt, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Chỉ là hai mắt của cô rất có thần, một vừa hai phải muốn nhận được đáp án từ chỗ Hàn Tư.
Hàn Tư đặt cô xuống một chỗ sạch sẽ trên chiếu, sau đó duỗi tay bắt mạch cho cô, xác nhận được cô không có chỗ nào nguy hiểm thì mới nhẹ nhàng thở phào.
Vừa nhấc đầu đã nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của Nam Nhiễm, hắn rũ mắt.
"Thuộc hạ là người của ngài, sẽ không thích những người khác."
Nam Nhiễm nhận được đáp án này coi như cũng hài lòng.
"Vậy ngươi sẽ cưới ta?"
"Thân phận của công chúa điện hạ tôn quý, thuộc hạ không xứng."