Nam Nhiễm kéo lấy vạt áo của hắn sau đó cuộn tròn lại.
"Ta đã nhảy xuống vách núi, tất cả bọn họ nhất định đều cho rằng ta đã chết. Hiện tại tạ không phải công chúa, vậy ngươi có cưới ta không?"
Nam Nhiễm từng bước ép sát khiến Hàn Tư chỉ biết trầm mặc lui về sau.
Nam Nhiễm thấy hắn vẫn không nói lời nào, cô bắt đầu không có kiên nhẫn.
"Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, đây là mệnh lệnh.'
Hàn Tư nghe được lời này, hai con ngươi đen nhánh nhìn Nam Nhiễm.
Một lúc lâu sau, hắn giật giật môi: "Thuộc hạ chỉ là thị vệ, không thể cho công chúa vinh hoa phú quý."
Nam Nhiễm nghe vậy hơi nhíu mày.
"Sao lại không thể?"
Nói xong, tay cô liền nắm lấy tay hắn, "Ngươi chính là vinh hóa phú quý của ta."
Trên thế giới này còn có thứ gì đáng giá hơn dạ minh châu sao?
Không có.
Ánh mắt Nam Nhiễm sáng quắc chăm chú nhìn Hàn Tư.
Nửa ngày sau, cuối cùng mới nghe được hắn nói một câu.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Nói xong, hắn cũng không lùi về sau nữa, tùy ý để Nam Nhiễm ôm mình.
Lúc này Nam Nhiễm thở phào, coi như đã lừa dạ minh châu tới tay.
Đang suy nghĩ thì cô cúi đầu vô tình nhìn thấy bên chân Hàn Tư có một gốc cây, lá cây xanh mướt, cả cây kết quả đỏ rực.
Quả của nó không quá lớn, kích thước chỉ bằng một lóng tay.
Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, đó là sơn linh quả.]
Nam Nhiễm nghe hệ thống nói thế liền duỗi tay hái sơn linh quả xuống rồi nhìn trái nhìn phải một lúc.
Sơn linh quả có tác dụng cầm máu trị thương rất hiệu quả, hơn nữa đối với những người luyện võ cũng có tác dụng rất tốt.
Nam Nhiễm hái hai quả rồi nhét thẳng vào trong miệng Hàn Tư.
Hàn Tư mới ăn xong thì ngay lập tức đã cảm nhận được một luồng nhiệt lưu dâng lên trong người, vết thương trên cánh tay hắn cũng nóng lên.
Hắn ngồi xuống, nhắm mắt lại vận công trị thương.
Nam Nhiễm ngồi ở bên cạnh chăm chú nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy dạ minh châu thật đẹp.
Hiện tại đã là buổi tối.
Nếu bọn họ muốn rời khỏi nơi này cũng phải chờ đến sáng ngày hôm sau mới tiện hành động.
Nam Nhiễm ngồi ngây ngốc đối diện Hàn Tư.
Bỗng nhiên nghe giọng nói hệ thống vang lên: [đinh đinh, một trong hai nam chủ là Hàn Tư đã an sơn linh quả, tiến độ kịch bản đã được thúc đẩy. Thỉnh ký chủ trong vòng ba ngày cắt đứt gân tay của hắn, làm nhục hắn.]
Nam Nhiễm nghe xong, mí mắt giật giật.
Trách không được trong cuốn tiểu thuyết kia nữ chính luôn lượn lờ quanh người Hàn Tư. Thì ra hắn cũng là một trong hai nam chính, là vị hoàng tư mất tích đã lâu của Kim Sa quốc.
Đợi Nam Nhiễm suy nghĩ rõ ràng xong, cô càng cảm thấy cái kịch bản này quá máu chó, giọng điệu có hơi bực.
"Nếu lão tử không làm thì sao?"
Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, nếu cô không làm như vậy thì hắn sẽ bị mạt sat, sau đó sẽ có người thay thế vị trí của hắn.]
Tuy trong cốt truyện ban đầu Hàn Tư được nhắc đến rất nhiều, các cảnh có hắn cũng vô cùng dài đủ để cho người đọc có thể liên tưởng hắn với cái vị hoàng tử mất tích đã lâu kia nhưng tác giả cũng không trực tiếp đề cập đến việc hắn chính là hoàng tử.
Tất cả những việc ký chủ làm đều vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn để hắn hồi phục trí nhớ, trở về làm hoàng tử.
Nếu ký chủ không làm thì hắn sẽ mãi mãi là thị vệ, thế giới này sẽ tự động tìm một người thích hợp khác thay thế hắn trở thành hoàng tử. Đến lúc đó sự tồn tại của Hàn Tư sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, hắn sẽ có thể bị mạt sát bất cứ lúc nào.
Nam Nhiễm ngã người vào đống rơm rạ ở phía sau, lăn qua lộn lại vài lần, vô cùng bực mình.
Nếu cô thật sự cắt đứt gân tay của hắn thì dạ minh châu sẽ bỏ qua cho cô sao?
Nam Nhiễm nghĩ đến viễn cảnh nếu đổi ngược lại là Hàn Tư cắt đứt gân tay của mình, cô liền tức giận đập vài cái lên đất.
Hệ thống nhìn ký chủ thống khổ như vậy, sau khi do dự một lúc, cuối cùng nó cũng mở miệng: [ký chủ, nếu trong vòng ba ngày cô không ra tay thì rất có khả năng sẽ xuất hiện một biến cố khác mạnh mẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới ký ức của hắn.]