Nam Nhiễm khó hiểu, "Hả?"
[dù sao hắn cũng là nam chính tác giả đã quy định, đương nhiên Thiên Đạo cũng sẽ ra tay để giúp hắn trở thành nam chính. Nếu cô không động thủ thì khả năng cao Thiên Đạo sẽ tự mình hạ thủ.]
Cô nghe hệ thống nói như vậy thì trở mình, không nói một lời.
Cảm xúc của Nam Nhiễm vẫn cứ như thế từ buổi tối đến rạng sáng ngày hôm sau.
Một tia sáng mặt trời đánh tan sương mù chiếu vào trong hang động nhỏ, Nam Nhiễm nhắm mắt lại muốn che ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Nhưng rất nhanh ánh sáng chiếu vào người cô đã bị che mất.
Cô mở mắt ra, phát hiện không biết Hàn Tư đã tỉnh lại từ lúc nào.
Một thân hắc y đứng trước mặt cô giúp cô che ánh nắng bên ngoài.
Tầm mắt của Nam Nhiễm dừng lại trên cổ tay của hắn.
Hắn chú ý tới ánh mắt của cô nên giơ tay lên ý bảo.
"Công chúa điện hạ, vết thương của thuộc hạ đã tốt lên không ít."
Nam Nhiễm gật đầu, không nói chuyện, hai con ngươi đen như mực dời sang chỗ khác.
Hàn tư nhìn phản ứng lạnh lùng của cô thì có hơi sửng sốt, sau đó hắn lên tiếng: "Công chúa, thuộc hạ đưa người ra ngoài."
Nam Nhiễm đứng dậy, trước khi đi, cô còn hái thêm một đống sơn linh quả cất vào người.
Áo ngoài của Nam Nhiễm và cả áo ngoài của Hàn Tư đều bị lấy ra để buộc vào dây mây làm thành một cái dây thừng dài.
Sau đó, Hàn Tư cõng Nam Nhiễm, tay phải nắm chặt dây mây còn tay trái thì cầm trường đao, không hề do dự trực tiếp nhảy ra khỏi sơn động...
Hơn nửa canh giờ sau.
Ở bên dòng thác nhỏ dưới chân núi.
Nam Nhiễm dựa vào vách đá nghỉ mệt.
Nghe tiếng thác nước từ trên cao đổ xuống, bởi vì dòng nước va mạnh vào những viên đá bên dưới nên trên mặt thác có rất nhiều bọt nước.
Không biết Hàn Tư đã quay lại khi nào, chỉ thấy trong tay hắn có một đống trái cây, hắn đưa đến trước mặt Nam Nhiễm, chăm sóc cô vô cùng chu đáo.
Nam Nhiễm cau mày ăn trái cây, không nói một chữ, chỉ chăm chú nhìn thác nước trong thấy đáy trước mặt, thậm chí có thể nhìn thấy mấy chú cá nhỏ ở dưới đáy thác bơi qua bơi lại, phong cảnh đẹp cực kỳ.
Hàn Tư đứng bên cạnh, đôi môi mỏng khẽ nhấp, hai bàn tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng nắm thành quyền rồi lại thả ra, sống lưng thẳng tắp.
Dường như hắn muốn nói cái gì đó nhưng qua thật lâu vẫn không nói thành lời.
Trong khi đó Nam Nhiễm lại vừa ăn trái cây vừa suy nghĩ, có lẽ bởi vì quá chuyên tâm suy nghĩ nên cô vô tình cắn phải ngón tay của mình, cơn đau truyền đến khiến cô lấy lại phản ứng.
Lúc này, Hàn Tư vẫn luôn bất động đứng im bên cạnh Nam Nhiễm mới mở miệng: "Công chúa điện hạ không cần để ý chuyện tối qua như thế, thuộc hạ sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Rõ ràng Hàn Tư đang hiểu lầm.
Hắn cho rằng từ sáng đến giờ Nam Nhiễm luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng không nói một lời là vì đã hối hận chuyện đêm qua.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nói xong câu đó thì liền im lặng, chỉ là hơi thở quanh người càng lúc càng xa cách hơn.
Nam Nhiễm nghe vậy lập tức ngẩng đầu, hai mày cau lại: "Ngươi muốn đổi ý?"
Hàn Tư rũ mắt, không có nhìn Nam Nhiễm.
"Thuộc hạ chưa từng có ý như thế."
Nam Nhiễm gật đầu, đứng dậy: "Vậy chúng ta thành thân ở đây đi."
Hàn Tư trợn mắt.
Nam Nhiễm nắm lấy tay hắn, không hề cảm thấy chuyện bản thân đang nói là chuyện đại sự, khẩu khí kia nghe như đang nói chúng ta đi ăn cơm đi.
Cô nắm chặt lấy quần áo hắn, nhìn hắn, "Trước sự chứng kiến của thiên địa và thác nước này, chúng ta bái đường thành thân. Ta chỉ thành thân một lần duy nhất, dù có chuyện gì xảy ra thì hai ta cũng không phân ly."
Cô nói rõ từng câu từng chữ, nói xong, nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra trong tương lai, Nam Nhiễm lập tức bổ sung: "Đương nhiên, nếu ta làm chuyện gì tổn thương đến ngươi thì ngươi cũng có thể trả thù ta. Nếu ngươi đã trả thù ta thì tuyệt đối không được giận ta càng không thể nhắc đến chuyện hòa ly với ta."