Hàn Tư chỉ nghe Nam Nhiễm nói, không nói một lời, cả người cứng còng, ánh mắt từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh lùng nay lại thay đổi xuất hiện thêm vài cảm xúc khác lạ.
Hắn chăm chú nhìn Nam Nhiễm một lúc lâu.
Tình cảnh như vậy chưa bao giờ diễn ra, nếu theo cách nói của hắn trong quá khứ thì chính là đang vượt quá bổn phận.
Qua một lúc lâu sau mới nghe hắn nhàn nhạt một câu.
"Người có biết người đang nói gì không?"
Nam Nhiễm cho rằng hắn không muốn, cô cắn nhẹ môi.
"Dù ngươi không muốn thì cũng phải thành thân với ta. Nguyện ý hay không nguyện ý thì cũng chỉ có một kết quả này."
Cứ như thế, dưới sự "hϊếp bức" của Nam Nhiễm, hai người quỳ gối bên thác nước, lấy trời đất và thác nước làm chứng kết làm phu thê, không rời không bỏ.
Từ lúc hai người bái đường xong, Nam Nhiễm không hề mở miệng nói nửa lời với Hàn Tư, cô vừa bực lại vừa tức.
Thế nào?
Thành thân với cô khiến hắn ủy khuất?
Một người tốt như cô, có chỗ nào không xứng với hắn chứ?
Trước đây Nam Nhiễm thích nhất dáng vẻ lạnh lùng này của hắn, nhưng hiện tại vừa nhìn đã cảm thấy phiền.
Cô ngồi trên một tảng đá, biếng nhác không nói một lời.
Hàn Tư đi dạo chung quanh một vòng đã trở lại, hắn đi đến cạnh Nam Nhiễm, mở miệng nói: "Để đề phòng Nam Vân điện hạ tới điều tra, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây."
Nam Nhiễm nghịch ngón tay của bản thân, chậm chạp nói: "Ta mới bái thiên địa xong, rất mệt, không muốn cử động."
Rõ ràng đã bái thiên địa nhưng nhìn hắn bày ra dáng vẻ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô cố ý muốn kiếm chuyện với hắn.
Hàn Tư xoay người đưa lưng về phía Nam Nhiễm rồi hạ thấp người xuống.
"Thuộc hạ cõng ngài."
Nam Nhiễm chép chép miệng, giống như một quyền vừa rồi của cô đánh vào bông, có tức cũng không thể trút ra.
Cuối cùng cô cũng không có ý kiến gì nữa, leo lên lưng hắn để hắn cõng ra khỏi đây.
Dọc cả đường đi, Nam Nhiễm đã dốc hết sức làm khó Hàn Tư, chốc lát thì khát, chốt lát lại đói bụng sau đó thì lại nóng quá, hết nóng lại đến không thoải mái.
Cuối cùng sau khi lăn lộn một hồi, từ cõng đi chuyển thành Hàn Tư bế nang cô lên.
Nam Nhiễm cầm trái cây mới hái trên đường bỏ vào miệng, cắn một miếng giòn tan. Hàn Tư chăm sóc Nam Nhiễm rất chu đáo, bất luận là cô muốn cái gì hắn cũng sẽ cố gắng thỏa mãn cô.
Hắn một đường bế Nam Nhiễm về phía đông.
Tốc độ đi của hai người không tính là nhanh.
Cả hai đi từ chân núi tới giữa rừng, nơi này khá hẻo lánh có rất ít người đặt chân đến.
Bất tri bất giác trời đã sập tối, lúc này, bọn họ đi tới một ngôi nhà tranh.
Nơi này hình như là nơi nghỉ chân của các thợ săn khi bọn họ lên núi.
Trong phạm vi mấy dặm quanh đây cũng chỉ có một căn nhà nhỏ này, bên trong không có ai.
Hàn Tư bế Nam Nhiễm đi vào nhà.
Ngôi nhà tranh này tương đối sạch sẽ, là một nơi nghỉ ngơi đơn giản.
Hắn đặt người lên một chiếc giường đá, để cô ngồi xuống đó, sau đó thấp giọng nói: "Điện hạ nghỉ ngơi một lát, thuộc hạ đi xung quanh nhìn thử."
Nam Nhiễm nghe hắn nói, trong bóng đêm, ánh trăng mờ ảo chiếu vào hai người. Hai con ngươi đen như mực của cô nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt mang theo không ít oán khí.
Cuối cùng cô hừ nhẹ một tiếng, im lặng thả lỏng tay ra, ngồi ở trên giường đá không thèm để ý tới hắn.
Hàn Tư nhìn dáng vẻ này của cô, đôi môi mỏng giật giật vài cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào đứng lên rời đi.
Khoảng nửa canh giờ sau Hàn Tư đã trở lại, hắn còn mang theo không ít đồ, nào là đệm chăn sạch sẽ, vài món y phục sạch của nữ tử, một cây nến và mồi lửa.
Hắn ở trong phòng đốt nến lên.
Ngay lập tức cả căn nhà sáng sủa hơn không ít.
Nam Nhiễm ngồi ở mép giường, vẫn dùng ánh mắt ai oán nhìn Hàn Tư.
Hàn Tư sửa sang tốt lại giường, sau đó quét dọn sạch sẽ căn nhà này lại một lần nữa, rõ ràng là một ám vệ bình thường chỉ làm những chuyện như gϊếŧ người, không ngờ rằng khi động tới những việc thế này hắn cũng có thể làm gọn gàng sạch sẽ đến như vậy.