(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 5

Vừa rơi xuống đất, bốn bộ khoái kia cũng đuổi theo đến. Nơi dốc Hoàng Điểu ánh lửa chiếu lên mặt mọi người, đều là mồ hôi đầm đìa. Bộ khoái Ất thấy bọn Toàn Cơ đã ở đó, liền vội vàng kêu lên: "Có người! Lúc bên ta mới chạy tới thì phát hiện trong rừng có người!"

Vũ Tư Phượng chấn động, liên thanh hỏi : "Huynh xác định không nhìn lầm?"

Nơi này cháy lợi hại như vậy, bọn hắn ở ngoài rừng rậm mà còn cảm thấy khô nóng không chịu nổi, huống chi ở trong rừng.

Bộ khoái Ất gật đầu nói: "Tuyệt đối không nhìn lầm! Hình như còn đội nón, bộ dáng như là người đi đường. Ta gọi hắn mấy tiếng, nhưng hắn không đáp, trong chớp mắt liền biến mất. Ta thấy trong rừng lửa cháy đến lợi hại, cũng không dám đuổi theo vào."

Chắc là lữ nhân lạc đường, nếu để mặc y ở dốc Hoàng Điểu du đãng như vậy, sớm muộn gì cũng chết cháy. Vũ Tư Phượng cùng Toàn Cơ nhìn nhau, gật gật đầu, cởi xuống túi nước bên hông, dốc ngược từ đầu tới chân xối qua một lần. Nước kia bị nhiệt độ cực nóng hơ qua cũng đã nóng lên, y phục ướt sũng dán vào da, bị gió nóng thổi qua, còn nóng hơn mới vừa rồi nữa.


"Hai vị thiếu hiệp?" Bốn bộ khoái thấy bộ dáng của bọn hắn, chính là muốn vào khu rừng, vội vàng ngăn cản: "Cháy lợi hại như vậy, đi vào chẳng phải là chịu chết sao? !"

Vũ Tư Phượng lại từ chỗ hai bộ khoái mượn mấy túi nước, giắt ở bên hông, thấp giọng nói: "Phiền mấy vị chờ ở chỗ này, chú ý động tĩnh bốn phía. Bọn tôi vào xem rồi ra ngay."

Nói xong không chờ bọn họ tiếp tục ngăn cản, hai người nhanh chóng chạy vào trong rừng. Dốc Hoàng Điểu này rừng rậm càng cháy càng lợi hại, ngay cả bùn đất đều bị đốt thành màu đỏ, nứt ra. Hai người tìm địa phương nào chưa bị đốt mà chạy, chỉ chốc lát nước trên người đã bị hong khô, da trên mặt đau nhức cơ hồ như muốn bong ra. Thế nhưng đây chỉ là thứ yếu, mấu chốt nhất chính là mặt đất bị đốt đến tựa như chảo sắt, lòng bàn chân chỉ sợ bị nướng đến mọc mụn nước, đau như kim châm muối xát. Hai người đành phải tưới thêm hai túi nước, nhìn nhìn xung quanh, một là tìm kiếm hỏa thú bị Toàn Cơ chém rơi, hai là tìm kiếm lữ nhân mới vừa rồi bộ khoái nhìn thấy kia.


Ở trong rừng tìm thật lâu, vẫn là không có nửa điểm bóng dáng. Bốn túi nước cũng đã dùng xong, bọn hắn nếu tiếp tục nán lại nữa rõ rành rành là sẽ trở thành thịt nướng. Vũ Tư Phượng thấy phía trước toàn là hỏa diễm, không đường có thể đi vào, đành phải thở dài: "Thôi, trở về đi. Cứ ở lại nữa chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Toàn Cơ gật gật đầu. Hai người đang muốn theo đường cũ quay trở lại, chợt nghe hỏa diễm ngút trời trong rừng đối diện truyền ra một trận tiếng kêu thanh lãng, chính là âm thanh lúc trước của hỏa thú kia. Hai người đều là sửng sốt, vội vàng quay đầu lại, đã thấy ở giữa hỏa quang đỏ tươi chói mắt thấp thoáng có một bóng người đang qua lại. Hoàn cảnh cực nóng như thế này, y lại có thể còn không nhanh không chậm, đội nón, thảnh thảnh thơi thơi. Tiếng kêu kia dần dần trầm xuống, cuối cùng lại biến thành ca xướng.


"Thiên bất khả dữ lự hề, đạo bất khả dự mưu; trì sổ hữu mệnh hề. Ác thức kỳ thì? Thả phu thiên địa vi lô hề, tạo hóa vi công; âm dương vi thán hề, vạn vật vi đồng."

Thanh âm kia réo rắt du dương, thẳng có thể đạt tới chín tầng mây. Toàn Cơ nghe xong nửa ngày, ngạc nhiên nói: "Con yêu thú kia không ngờ còn biết xướng ca! Nó hát cái gì vậy?"

Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu: "Hình như là nói thiên đạo không thể nắm chắc, cho dù sự tình đã được biết trước, cũng không thể dự đoán chính xác đến tột cùng khi nào phát sinh. Chúng sinh tựa như sinh sống trong một bếp lò, âm dương làm than củi, nhất nhất nấu chảy."

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện phát sinh gần đây, không khỏi im lặng. Lời ca kỳ thật không sai, ngay cả Liễu Ý Hoan có Thiên Nhãn có thể nhìn bao quát toàn cục, biết được phúc họa, nhưng âm phủ tự có định số, ai có thể chân chính làm được tránh dữ tìm lành.
Toàn Cơ cũng như cảm ngộ được, im lặng không nói. Yêu thú kia hát một hồi, bỗng nhiên cười dài, trầm giọng nói: "Hai đứa nhỏ, lá gan lại không nhỏ! Lại có thể dùng kiếm khí đâm lão tử!"

Hai người đều là cả kinh, chỉ thấy đối diện liệt hỏa hừng hực bốc cháy bỗng nhiên lủi đến, thanh thế bức người, không thể không lùi hai bước. Từ giữa bức tường lửa kia nứt ra một khe hở, phảng phất như là bị một đôi tay khổng lồ vô hình xé mở. Bóng người thong thả qua lại trong hỏa quang lúc trước liền từ kia trong khe hở kia đột nhiên bước ra. Người nọ thân mặc huyền sắc y, trên đầu đội nón, một tay vịn lên bả vai tay kia. Trong ánh lửa hỗn loạn, chỉ thấy y tóc tai như bạc, từng lọn bay bay, dưới nón lộ ra nửa khuôn mặt, cằm bóng loáng như ngọc, khóe miệng chứa ý cười.
"Là ngươi!" Toàn Cơ chỉ vào y, cằm đều sắp rớt xuống. Không thể ngờ là người buổi chiều bọn hắn gặp tại bờ ruộng kia! Ban đầu thấy y tóc trắng như tuyết, tưởng là ông lão, ai ngờ lại là người trẻ tuổi!

"Ngươi . . . Ngươi không phải là. . . yêu quái phóng hỏa chứ?"

Người nọ lầm bầm cười lạnh, cũng không trả lời, lát sau mới nói: "Ta mượn đường nhân gian cũng là vạn bất đắc dĩ, sau này tự có phúc trạch tương báo. Lửa này qua giờ sửu sẽ tắt, các ngươi nếu không muốn bị thiêu chết trong này, vẫn là nhanh chóng rời đi đi."

Vũ Tư Phượng chau mày, thấp giọng nói: "Nói như vậy. . . Hỏa thú kia. . . Đằng Xà. . . Chính là ngươi?"

Người nọ đỡ nón, ngẩng đầu liếc hắn một cái. Vũ Tư Phượng chỉ thấy mắt y sáng quắc, giống như lãnh điện, trong lòng không khỏi trầm xuống. Đằng Xà tuyệt không phải yêu thú bình thường mà là thần thú trên trời, y nếu nói mượn đường nhân gian, ngày sau có phúc trạch tương báo, vậy tuyệt không giả dối. Lấy hắn và Toàn Cơ hai người, không cần nghĩ, khẳng định đấu không lại y, người ta nhấc tay là có thể đâm chết hai người rồi. Lập tức bắt đầu nảy sinh ý thối lui, chắp tay nói:
"Thỉnh Đằng Xà đại nhân đi trước, chúng tôi lập tức cáo lui."



Toàn Cơ bị hắn kéo đi vài bước, vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn lại người nọ, ngạc nhiên nói: "Hắn chính là Đằng Xà? Là yêu quái cự đại mới vừa rồi kia? Tại sao lại biến thành người rồi..."

Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Không phải yêu quái, là thần thú. Việc này chúng ta quản không được, chỉ có thể để hắn đi."

Toàn Cơ lúc này cũng là bị hỏa diễm nướng đến ngực đau nhức, quả thật không muốn ở lâu, vì thế gật gật đầu. Ai ngờ người nọ ở phía sau bỗng nhiên cười lạnh nói: "Các ngươi cứ như vậy đi? Dám vô lễ với lão tử, tự nhiên là phải trả giá thật nhiều!"

Hai người chấn động, Toàn Cơ chỉ cảm thấy Băng Ngọc trên lưng đột nhiên nóng lên, cuối cùng lại biến thành giống như mới vừa lấy ra từ lò lửa, nóng đến khiến nàng kinh hãi. Ngay sau đó Băng Ngọc từ trong vỏ kiếm phóng lên, trên không trung vẽ một đạo ngân huy, vững vàng rơi vào trong tay người nọ.
"Chính là dùng thanh kiếm này đâm bị thương lão tử?" Người nọ rất ư cuồng vọng, duỗi ngón tay bắn lên Băng Ngọc, lập tức phát ra âm thanh vù vù thanh lãng, y khen ngợi nói:

"Thế gian cũng có kiếm tốt thế này sao! Khó trách có thể gây tổn thương đến lão tử! Hai đứa nhỏ các ngươi có mắt như mù, chưa thấy qua cảnh đời, lão tử cũng không trách các ngươi. Coi như trừng phạt, kiếm này lưu lại cho lão tử đi!"

Y xoay người lại, chỉ chỉ bả vai, quả nhiên nơi đó xiêm y bị thủng một lỗ nhỏ, nhưng có phải thương tổn đến da thịt hay không tạm thời không biết được. Kiếm khí của Băng Ngọc lợi hại cực kỳ, ngay cả nham thạch cũng có thể bổ ra, hai người mới vừa rồi đều là tận mắt nhìn thấy kiếm khí đâm trúng thân thể của Đằng Xà, kết quả chỉ cắt qua quần áo y một cái lỗ, trong lòng không khỏi đều hoảng sợ.
Toàn Cơ thấy Băng Ngọc ở trong tay y không ngừng kêu to, như là không muốn rời khỏi chủ nhân, lập tức vội la lên: "Không thể lưu lại cho ngươi! Đó là kiếm của ta!"

Người nọ cười nói: "Kiếm không lưu lại, vậy lưu người! Ngươi là dùng cái tay kia đâm bị thương lão tử? Tự mình chặt xuống đi!"

Toàn Cơ thấy y không nói lý lẽ như vậy, bản tính cố chấp ngang ngược bị đè nén nhất thời nổi dậy, cả giận nói: "Rõ ràng là ngươi không đúng! Khi không dẫn lên hoả hoạn, hại bao nhiêu người! Là thần thú gì chứ! Là giả thì có !"

Người nọ giận tím mặt, lạnh lùng nói: "Hay cho nha đầu vô lễ! Thần thú há lại để cho ngươi vũ nhục!"

Toàn Cơ mắng trả: "Là ngươi tự mình rước lấy nhục!"

Người nọ cười lạnh một tiếng, càng không đáp lời, hai ngón tay kẹp chặt Băng Ngọc, đúng là muốn phát lực bẻ gãy nó. Toàn Cơ sợ hãi kêu một tiếng, xông về phía trước muốn ngăn cản, bất ngờ bức tường lửa phía sau y đột nhiên tăng vọt, như là cánh cửa được mở ra hoàn toàn, dồn đến, nàng chỉ thấy nóng cháy khó nhịn, không thể không lui về.
Người nọ bẻ nửa ngày, Băng Ngọc lại không chút sứt mẻ, không khỏi có chút kinh ngạc, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt, cả kinh nói: "Định Khôn? ! Không ngờ lại là Định Khôn! Như thế nào biến thành loại bộ dáng này rồi. . ." Dứt lời đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu hướng Toàn Cơ đánh giá, từ đầu nhìn đến chân, lẩm bẩm nói: "Thay đổi rất nhiều. . . Khó trách khó trách. . ."

Toàn Cơ làm sao quản y "khó trách" cái gì, kêu lên: "Kiếm trả lại cho ta! Ngươi con yêu quái chết bầm này!"

Người nọ ha ha cười, cắm Băng Ngọc xuống đất, khoanh tay cất cao giọng nói: "Lão tử sớm đã nghe nói Tam Muội chân hỏa của ngươi lợi hại, vẫn luôn muốn tìm cơ hội tỷ thí một lần với ngươi. Trời thương tình! Hôm nay cuối cùng cũng để lão tử chờ được cơ hội này! Không cần khách khí, xuất chiêu đi! Cho ta xem xem Chiến thần tướng quân là như thế nào!"
Toàn Cơ thấy ánh mắt y điên cuồng, vẻ mặt quỷ dị, trong lòng có chút phát khiếp, lui hai bước, nói nhỏ: "Ta. . . Ta không so với ngươi. . ."

Người nọ ầm ĩ cuồng tiếu, nói : "Không so cũng không được! Xem chiêu!"

Tiếng nói vừa dứt, đã thấy bức tường lửa phía sau "Vù" một tiếng, giống như hải triều cuộn trào, ùn ùn kéo đến ập xuống, hơi nóng đủ để làm tan chảy sắt thép. Toàn Cơ sợ hãi kêu một tiếng, cũng không nghĩ tới vấn đề thảm hại hay không thảm hại, lăn lê bò toài chạy trốn, thế nhưng vẫn bị ngọn lửa liếm nhẹ làn váy, trong nháy mắt váy của nàng đã bị đốt đến nửa.

Người nọ ha ha cười, giọng mỉa mai: "Hắc! Lộ xuân quang rồi, rốt cuộc cũng vẫn là một nữ nhân bình thường mà thôi!"

Toàn Cơ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cầm lấy mép váy, lại nói không nên lời. Trên vai bỗng nhiên trầm xuống, là Vũ Tư Phượng cởϊ áσ khoác choàng lên người nàng, thấp giọng nói: "Mặc vào. Chúng ta thừa cơ chạy trốn đi, hắn quá mạnh."
Hắn cởϊ áσ khoác, thân thể xícɦ ɭõa, mồ hôi tuôn nhanh trên da thịt, ánh lửa chiếu lên, nhiễu xạ sắc màu động lòng người.

Toàn Cơ vốn là sửng sốt, theo sau lại đỏ mặt, hai chữ cám ơn mắc trong cổ họng nói không nên lời, đành phải quay đầu đi.

Vũ Tư Phượng thấy Đằng Xà kia còn muốn gọi liệt hỏa, lập tức rút ra lá bùa, sau khi bắt ấn liền ném ra, nhất thời hóa thành tiểu thủy long đầy trời, ngăn lại liệt hỏa kia. Hắn thừa dịp kẽ hở này xoay người chạy trốn, chợt nghe người nọ cười nói: "Hỏa của Ly cung, biến hóa tùy tâm. Không đánh mà chạy, không bằng đi chết đi."

Hắn chỉ thấy phía sau bỏng rát đau đớn, vừa quay đầu lại, đã thấy biển lửa kia chụp lên, trong nháy mắt đã nuốt lấy hắn, tiếng kêu sợ hãi của Toàn Cơ, dường như cũng trở nên xa xăm.
Bình Luận (0)
Comment