(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 6

Toàn Cơ trơ mắt nhìn hắn bị ngọn lửa nuốt trọn, sợ tới mức can đảm tê liệt, nhìn không thấy người, bổ nhào đến muốn cứu người. Chỉ trong nháy mắt, đầu tóc lông mày xiêm y của nàng đều bị đốt cháy, dậy lên đau đớn, da dẻ toàn thân phảng phất như muốn nứt ra, đau nhức vô cùng.

"Tư Phượng!" Nàng kêu một tiếng, giơ tay muốn kéo, chỉ kéo được một vật cứng, bị hơi lửa làm tan chảy hơn nửa, chạm vào da thịt lòng bàn tay của nàng, lập tức đốt một mảng. Nàng bất chấp đau đớn, dùng sức rút ra —— không ngờ là bảo kiếm hắn đeo ngang hông, vỏ kiếm cùng chuôi kiếm đã bị hoả táng.

Nàng ngơ ngác đứng như trời trồng, động cũng không động. Đằng Xà kia "xuy" một tiếng, cười nói: "Dễ chết vậy sao."

Toàn Cơ chậm rãi quay đầu lại trừng mắt nhìn y, y bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Làm gì?"


Nàng thấp giọng nói: "Ta chỉ là kỳ quái, thần tiên trên trời đều là kiêu ngạo ngang ngược như ngươi sao? Muốn gϊếŧ người liền gϊếŧ, muốn đốt chỗ nào liền đốt chỗ đó."

Đằng Xà nhún nhún vai, không để ý nói: "Lão tử không quan tâm, dù sao sau này có phúc trạch bổ sung cho bọn họ. Có thần tiên hạ phàm, phàm nhân hẳn phải cao hứng mới đúng chứ."

Toàn Cơ thấp giọng nói: "Phúc trạch như thế nào mới có thể đền được một mạng đây?"

Đằng Xà thấy thần sắc nàng bất thường, bản thân y lại là kẻ tính tình nóng nảy không nhẫn nại, lập tức kêu lên: "Ngươi so hay không so? ! Lão tử muốn phóng hỏa rồi!"

Toàn Cơ lắc lắc đầu, nói nhỏ: "Ngươi trả lời ta đi."

Nàng nếu là cao giọng kêu gào, hoặc là xông tới liều mạng, Đằng Xà có lẽ sẽ không sợ hãi, nhưng thấy nàng giờ phút này thần sắc bình tĩnh, ngữ khí lãnh liệt, y lại có chút sợ hãi, đành phải đáp:


"Kiếp sau luân hồi thì cho bọn họ đầu nhập nhà phú quý, phàm là địa phương nhân gian bị ta mượn đường, đều sẽ được mùa ba năm. Còn không tính là phúc trạch sao?"

Toàn Cơ nói nhỏ: "Vậy những người bị ngươi gϊếŧ chết. Thân nhân của bọn họ thì làm sao? Cứ như vậy nhìn họ chết đi? Thương tâm cả đời?"

"Thân nhân?" Đằng Xà hiển nhiên đối với từ này cực kỳ xa lạ. Nghĩ một lát mới nhớ tới là chỉ cái gì, lập tức cười nói:

"Người chết không thể sống lại, huống chi mọi người cuối cùng đều là phải chết. Chết sớm chết muộn không giống nhau sao? Hà tất vì chuyện vặt này mà làm phiền lão tử. Này, ngươi đánh hay không đánh?"

Nàng đột nhiên lạnh lùng nói: "Không đúng! Không giống nhau! Chỉ cần sống, liền có hy vọng, còn có thể cùng nhau tươi cười trải qua năm tháng lâu dài! Ai cho phép ngươi cướp đoạt quyền lợi này! Ai cho ngươi cái quyền đó!"


Đằng Xà sửng sốt, đã thấy nàng 'xoẹt' một tiếng rút ra bảo kiếm của Vũ Tư Phượng. Bàn tay nàng đã cùng chuôi kiếm tan chảy kia dính cùng một chỗ, nghĩ đến chốc nữa cũng sẽ không gỡ ra được. Y cười nói:

"Nói nửa ngày, vẫn là muốn đánh mà thôi! Sớm đáp ứng không tốt sao? Đây không phải Định Khôn kiếm, lão tử xem ngươi có bản lãnh gì phóng xuất Tam Muội chân hỏa."

Nàng phảng phất như không nghe thấy, cổ tay vừa chuyển, bắt kiếm quyết, vẩy lên trên ngọn lửa hừng hực bốc cháy ở xung quanh. Trên mũi kiếm kéo theo một đoàn hỏa hoa, màu sắc đỏ tươi, thốc thốc nhảy nhót. Ngón tay nàng chậm rãi lướt qua thân kiếm bóng loáng kia, mỗi một tấc nơi được nàng lướt qua, nhất thời phát ra hỏa quang óng ánh, cuối cùng, màu sắc đỏ tươi của đóa hỏa hoa nhảy nhót trên mũi kiếm kia dần dần thối lui, phát trắng rồi biến thành ánh sáng màu cam.
Cái gọi là Định Khôn, tức là Định Càn Khôn. Càn Khôn tự tại trong lòng. Định Khôn có ở trong tay hay không, lại có gì khác nhau đâu?

"Lại đây đi." Nàng nhẹ nhàng nói, "Ta xem ngươi có bản lãnh gì."

Đằng Xà kia đang muốn phóng xuất biển lửa đầy trời vây quanh nàng, chợt thấy hỏa quang xung quanh bỗng đại thịnh, cao chừng trăm trượng, nhảy nhót cuồn cuộn. Theo sát sau, một đoàn kim quang từ trong lửa cấp tốc bay lên, 'vụt' một tiếng, đánh một vòng trên không, trong nháy mắt liền phi đến cực cao cực xa, trong tầm mắt chỉ kịp lưu lại kia đoàn kim sắc quang mang lấp lánh rực rỡ kia.

Y "A" một tiếng, thình lình gò má bỗng nhiên đau nhức, lại như là bị lửa đả thương. Y lắp bắp kinh hãi, vội vàng nhún người nhảy ra, đã thấy kiếm kia của Toàn Cơ vung đến trước mắt, trên mũi kiếm là một điểm hỏa quang. Chính là lửa nương theo Đằng Xà y biến thành Tam Muội chân hỏa.
Y nhất thời tinh thần tỉnh táo, hai mắt tỏa sáng, kêu lên: "Ngươi có loại bản lĩnh này! Lão tử thích!"

Hỏa quang xung quanh trong nháy mắt tụ hợp lại, nâng y lên cao, dần dần, càng tụ càng nhiều, thân thể y được tầng tầng hỏa diễm vây quanh, rốt cuộc nhìn không thấy. Đoàn hỏa điễm cự đại kia bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thanh lãng, đôi cánh lửa vù vù giương ra, cuối cùng biến thành nguyên hình của Đằng Xà.

Đôi cánh lửa nghiêng trời lệch đất kia chậm rãi đong đưa, hỏa đoàn từ trên trời giáng xuống, tựa như trời mưa, rào rào rơi xuống mặt đất, nhất thời trải ra một mảng lớn, như là có sinh mệnh, hướng vị trí chỗ Toàn Cơ lan tới. Quanh nàng thoáng chốc đã nhiều hơn một vòng lửa cao bằng hai người, nửa bước cũng khó đi.

Đằng Xà ha ha cười nói: "Ngươi thích hỏa, lão tử cấp nhiều hơn cho ngươi! Chỉ sợ ngươi nuốt không trôi!"
Toàn Cơ lạnh nhạt nói: "Chỉ sợ ngươi cấp không nổi!"

Kiếm trong tay nàng vòng một vòng, Tam Muội chân hỏa kia cứng rắn cắt vòng lửa thành hai nửa. Nàng ra tay như điện, vạch một đường trên vòng lửa kia, nói nhỏ: "Tật! Hóa!"

Vòng lửa kia tức thì một lần nữa dung hợp lại một chỗ, trên dưới quyện vào nhau, hỏa điểm văng khắp nơi, lại biến thành Tam Muội chân hỏa sắc cam. Bảo kiếm trong tay tựa như Đằng Long diễn phượng, cao thấp bay múa, đem vòng lửa kia từng vòng từng vòng cắt mở, dần dần múa thành một đường thẳng tắp, cổ tay nàng run lên, vung ra ngoài, những hỏa quang kia nhất thời hóa thành một con Hỏa Long, nhe nanh múa vuốt mà xông tới.

Cánh lửa của Đằng Xà giương lên, bỗng hóa thành hình người, được hỏa diễm nâng lên, từ không trung hạ xuống, tránh thoát Hỏa Long kia, hì hì cười nói: "Cũng không làm sao!"
Sau lưng y vẫn còn giữ cặp cánh lửa, hừng hực bốc cháy, bỗng nhiên dài ra, từ không trung rơi xuống, xẹt qua mặt đất, khắc xuống vết cháy đen sâu hoắm. Hỏa diễm Đằng Xà gọi ra, cùng hỏa diễm y mang trên người tịnh không tương đồng, hơn nữa cặp cánh lửa kia, lại càng là tập trung tinh hoa của lửa.

Y lần này hạ giới, vốn là bởi vì tính tình có chút náo loạn. Tính tình hư hỏng của Đằng Xà, mỗi người trên Thiên giới đều biết, dù sao Thiên đế dung túng y, cho nên mọi người lười quản y. Y ở nhân gian mượn đường, chính là cố ý náo loạn, gây sức ép cho người bên trên xem, kết quả vẫn là không ai để ý đến y, không khỏi rất nhàm chán. Ai ngờ ở nơi này lại có thể gặp được kẻ từng là Chiến thần tướng quân, y sao có thể không đùa được.

Muốn nói y thực sự có ý muốn gϊếŧ tâm nàng, vậy cũng chưa chắc, song khi thực sự động thủ, sẽ không có nửa đường thối lui. Vốn thần tiên không cho phép tùy ý sát sinh, nhưng những quy củ này trong mắt y chính là rắm chó, luân hồi của phàm nhân cũng như sinh mệnh của thần tiên, là vĩnh viễn không chừng mực. Ở trong mắt phàm nhân, một đời cũng chỉ là một đoạn ngắn trong dòng luân hồi đằng đẵng mà thôi, tùy ý cắt đứt, kéo dài luân hồi của một người, trong mắt y tịnh không phải là đại sự gì. Huống chi có phúc trạch của y phù hộ, kiếp sống luân hồi của những kẻ đó sẽ người họa được phúc.
Toàn Cơ phẫn nộ, y không thể lý giải, cũng lười lý giải.

Gió nóng từng trận từng trận cuốn tới. Đuôi tóc cháy khét của nàng hơi hơi nhấp nhô, dung mạo thanh lệ lạnh lùng. Y bỗng nhiên nổi lên ngoạn tâm, cười nói: "Ngươi tức giận như vậy, lão tử vẫn là không hiểu. Nếu muốn khiến lão tử hiểu được, sao không dùng năng lực chiến thần của ngươi để thuyết phục?"

Khi nói chuyện, đôi cánh lửa của y đã đến bên cạnh nàng. Cao chừng mấy chục trượng, mặt đất vì cánh lửa của y mà bị đốt đến nứt ra hai khe hở cực lớn, phát ra tiếng vang bị đốt cháy xèo xèo. Cánh lửa cự đại kia chợt khép lại, khóa nàng ở bên trong, không thể phản kích.

Quả nhiên, nửa ngày sau, giữa hai cánh đều không có bất kỳ động tĩnh gì. Có lẽ tiểu nha đầu tự cao này đã bị hoả táng rồi. Đằng Xà ha ha cười, mở cánh ra, dương dương tự đắc: "Chiến thần bất quá cũng thế này mà thôi!"
Chợt nghe nàng ở mặt dưới thấp giọng nói: "Tật, Hóa!" Kiếm quang chợt lóe, điểm trúng hai cánh của y. Đằng Xà ngơ ngác, chỉ thấy trên cánh một trận đau nhức trước nay chưa từng có. Theo ánh kiếm lấp lánh của nàng, cặp cánh lửa mình từ đầu tới đuôi, chậm rãi biến thành sắc cam.

Y kêu to một tiếng, trơ mắt nhìn hỏa dực của mình bị nàng hóa thành Tam Muội chân hỏa, hỏa diễm nâng thân thể cũng nhất thời duy trì không được, đầu rơi xuống đất, quay cuồng trên mặt đất, run run rẩy rẩy, kêu đến như heo bị gϊếŧ, nhưng lại không làm được gì.

"Nha đầu chết tiệt kia! Xú nha đầu! Một ngày nào đó lão tử sẽ đòi lại món nợ này!" Y một bên kêu đau một bên chửi ầm lên, nhưng hai hỏa dực bị Tam Muội chân hỏa của nàng bao trùm. Lửa cũng có thể đốt lửa, đó là y cho tới bây giờ cũng không tưởng tượng được. Y thu cánh lửa về không được, đau đến sắc mặt trắng bệch, hận không thể một kiếm gϊếŧ chết mình, giải quyết phứt loại đau đớn này.


Toàn Cơ nâng kiếm đi tới, cũng không nói nhiều với y, giơ lên bảo kiếm của Vũ Tư Phượng. Cả thanh kiếm kia đều đã hóa thành Tam Muội chân hỏa, đủ để đốt sạch sành sanh cả bầu trời. Nàng một kiếm vung xuống, lập tức liền muốn chém xuống đầu y. Chợt nghe phía sau có người kêu lên: "Đừng chặt đầu! Rạch một đường là được!"

Hai người đều là ngơ ngác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Tư Phượng toàn thân đen nhánh, quần cũng bị đốt trụi, chật vật đứng bên cạnh cây đại thụ cháy khô, che chắn bộ vị yếu hại.

"Huynh..." Toàn Cơ toàn thân đều cứng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.

Vũ Tư Phượng vội la lên: "Mau, sử dụng kiếm rạch hắn một đường!"

Toàn Cơ lúc này trong đầu đã là một đoàn loạn, hoàn toàn không rõ chân tướng, lại ngơ ngác theo lời, trên mặt Đằng Xà rạch một đường. Vũ Tư Phượng lại nói: "Tiếp tục ở trên người mình rạch một đường! Đem máu... nhỏ vào vết thương của hắn!"
Toàn Cơ vẫn là ngơ ngác nghe theo, không chút do dự ở trên tay rạch một kiếm, nắm cổ áo Đằng Xà lên, muốn nhỏ máu vào. Đằng Xà kia tất nhiên biết hắn muốn làm gì, cả kinh tóc đều muốn dựng đứng, lớn tiếng kêu lên: "Không chơi nữa! Các ngươi vũ nhục thần thú thế này, lão tử tuyệt không buông tha các ngươi!"

Toàn Cơ tuy rằng không biết làm thế này có ý gì, nhưng Vũ Tư Phượng còn sống, hắn mở miệng bảo nàng làm như vậy, đừng nói là rạch mấy vết, chính là chém đứt tay chân nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Máu của nàng nhỏ vào trong vết thương trên mặt y, không ngờ lại không chảy ra, từ từ thấm vào. Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Đọc tên của hắn, lập thành khế ước!"

Nàng nhẹ giọng nói: "Đằng Xà."

Đằng Xà trong lòng tất nhiên là ngàn vạn lần không muốn, nhưng máu đã thấm vào trong cơ thể, y không có năng lực phản kháng. Theo bản năng của thân làm thần thú, bắt buộc y cúi đầu, dập trán, cung kính nói : "Đằng Xà tham kiến chủ nhân, từ nay về sau không tách không rời, bảo vệ chủ nhân cả đời."
  "A?" Toàn Cơ ù ù cạc cạc, quay đầu nhìn lại Vũ Tư Phượng. Hắn tìm nửa ngày, trên mặt đất chỉ tìm được một mảnh góc áo cháy khét, giắt lên eo che khuất bộ vị trọng yếu, đi tới nói: "Hắn hiện tại đã thành Linh Thú của muội rồi, Toàn Cơ."

Linh Thú? ! Nàng cực kỳ hoảng sợ, vội la lên: "Muội mới không cần hắn làm Linh Thú! Hắn... đã gϊếŧ huynh... Không đúng! Tư Phượng, huynh còn sống..."

Nàng trong đầu nhất thời một mảnh rối loạn, không ức chế được lớn tiếng khóc lên, nhào vào trong ngực hắn, vội la lên: "Huynh không chết! Huynh không chết! Muội nghĩ huynh chết rồi! Muội sẽ gϊếŧ hắn sau đó tự sát!"

Vũ Tư Phượng ôn nhu trấn an nàng, khó khăn vỗ về tâm tình của nàng ổn định lại, mới nói: "Huynh vừa rồi... trốn rất nhanh, chỉ đốt tới y phục, trên người không trở ngại. Bất quá dạng này thật sự không lịch sự gì, cho nên sửa sang lại nửa ngày mới đến."
Toàn Cơ hung hăng hít mũi, lẩm bẩm nói: "Có quan hệ gì, muội tuyệt không để ý, ngay cả thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ muội cũng không để ý... Muội vừa rồi thiếu chút nữa giận điên lên."

Muội không để ý, nhưng huynh lại rất để ý... Vũ Tư Phượng ở trong bụng cười khổ một tiếng, vỗ vỗ bả vai nàng, quay đầu nhìn về phía Đằng Xà vẻ mặt xám tro, thấp giọng nói: "Muội không phải vẫn luôn muốn Linh Thú sao? Hiện giờ bắt được thần thú Đằng Xà, phải cao hứng mới đúng. Đây là cơ hội này ngàn năm một thuở."

Toàn Cơ oán hận trừng mắt nhìn Đằng Xà, cả giận nói: "Muội không muốn hắn làm Linh Thú!"

Đằng Xà khó khăn đợi cho Tam Muội chân hỏa trên cánh thối lui, bảo vệ chỗ đau, nghe nàng ghét bỏ mình như vậy, lập tức kích phát ngạo khí của thần thú, lạnh lùng nói: "Lão tử cũng không thích làm Linh Thú của xú nữ nhân như ngươi! Ngươi cho rằng ta muốn? ! Còn không phải chính ngươi lập khế ước sao!"
Toàn Cơ vội la lên: "Vậy bỏ đi! Ta mới không cần ngươi!"

Đằng Xà tức giận đến cơ hồ muốn ngất đi, cả giận nói: "Ngươi xem khế ước là trò đùa? ! Định đã dịnh rồi! Lão tử là thần thú, thanh danh một đời hủy trên tay ngươi! Lão tử hận không thể lập tức gϊếŧ ngươi!"

Toàn Cơ linh quang chợt lóe, kêu lên: "Muội gϊếŧ hắn rồi, ó phải sẽ không còn khế ước nữa không?"

Đằng Xà nhất thời run lên, hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng, biết nàng nói được thì làm được, nhịn không được trên mặt đất co rúc thành một cục.

Vũ Tư Phượng thở dài một hơi, giữ chặt nàng, thấp giọng trách cứ: "Đừng tuỳ hứng, Đằng Xà làm Linh Thú là mộng tưởng của biết bao người. Muội không phải muốn cứu Mẫn Ngôn cùng Linh Lung sao? Sao lại còn tính toán những chuyện nhỏ nhặt này."
Toàn Cơ vừa nghe tên của Chung Mẫn Ngôn cùng Linh Lung, trong lòng chợt lạnh, nhất thời không biết nói gì. Thật lâu sau, nàng mới chán ghét trừng mắt nhìn Đằng Xà ở trên mặt đất co rúc thành một cục, nói : "Vậy... Ta cố mà thu ngươi. Ngươi nếu tiếp tục gϊếŧ người lung tung, ta nhất định gϊếŧ ngươi trước tiên!"

"Phi! Thối tiểu nương! Ngươi chớ đắc ý!" Đằng Xà mắng một câu, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Thì ra thương thế trên cánh của y vẫn là rất lợi hại, hơn nữa nghĩ đến chính mình bất quá là nhất thời đấu khí, xuống trần chơi đùa, kết quả vô duyên vô cớ trở thành Linh Thú của nàng, cục tức này làm sao nuốt trôi được?

Y vừa ngất đi, cánh lửa kia tự nhiên cũng thu trở về. Vũ Tư Phượng ôm lấy y, nón trên đầu y rơi xuống, một đầu tóc dài ngân quang chói lọi rũ xuống, bởi vì ngất đi, không có khí chất hung ác mãnh liệt như mới vừa rồi kia, thoạt nhìn quả thật là thanh niên nam tử rất tuấn tú.
"Toàn Cơ, cùng với Linh Thú hảo hảo ở chung, đừng cãi nhau."

Vũ Tư Phượng lột bỏ y phục trên người Đằng Xà mặc vào, sau đó giống như khiêng bao gạo khiêng y, kéo tay Toàn Cơ, đi ra khỏi mảnh địa ngục nóng bức đáng sợ này.

Một tràng sinh tử gặp nhau, liệt diễm thiêu cháy, cuối cùng lại có thể lừa gạt được một con Đằng Xà làm Linh Thú, buôn bán này cũng không tính là lỗ.

Vũ Tư Phượng đang cảm thấy thoả mãn, chợt nghe Toàn Cơ cả kinh nói: "Tư Phượng! Huynh đã nói chặt đầu mới có thể có được Linh Thú! Muội... chẳng lẽ muội phải đem đầu chặt một lần?"

Chặt đầu...? Hắn ngạc nhiên, bỗng nhiên cất tiếng cười to, vô luận Toàn Cơ hỏi như thế nào, hắn cũng cười đến nói không nên lời.

Bình Luận (0)
Comment