(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 7

Sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại, Đằng Xà kiêu ngạo thẳng không nói chuyện không ăn cơm, không ngủ, cuộn mình nằm dưới bàn cơm tại nông gia. Y hiển nhiên chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ to lớn này, cho tới bây giờ vẫn không tiếp thu được sự thật này. Y, đường đường Đằng Xà đại nhân của Thiên giới, thần thú tới trong lửa đi trong khói, lại có thể trở thành Linh Thú của một tiểu cô nương phàm nhân. Tuy nói nàng kiếp trước chính là Chiến thần lợi hại, nhưng kiếp này nàng chỉ là phàm nhân a... Huống chi nàng đã phạm tội, bị phạt xuống trần chịu hết nỗi khổ luân hồi, sau này ngay cả có trở về Thiên giới rồi, cũng không làm được Tướng quân, khẳng định sẽ bị người ta giám thị, hoàn toàn không tiền đồ đáng kể. Bản thân mình đi theo nàng, cũng là chết chắc như đinh đóng cột—— nhất định không tiền đồ không phát triển. Cả đời này của y, chính là bị hủy trong tay nàng rồi.


Y nghĩ đi nghĩ lại, liền cảm thấy bi thương vạn phần, chỗ bị bỏng trên cánh cũng càng phát đau dữ dội. Đau đến —— rất. . .muốn khóc a.

Một bát sứ lớn bỗng nhiên đưa tới trước mặt y, trên mặt chất đầy thức ăn thơm ngào ngạt. Toàn Cơ ngồi ở bên ngoài, vén khăn trải bàn, mắt to đen láy nhìn y, nói: "Này, ăn cơm đi. Hôm nay phải lên đường rồi."

Đằng Xà chán ghét quay mặt qua chỗ khác, hừ một tiếng: "Lão tử không gọi là này."

"Ồ, vậy, Đằng Xà, ăn cơm đi. Sự thật đã như vậy rồi, ta cố mà làm, nguyện ý thu ngươi làm Linh Thú. Đừng dỗi nữa, ván đã đóng thuyền, chúng ta đều không có đường đổi ý đâu."

Nàng nói đến thực ủy khuất, giống như còn buồn bực hơn so với y. Thu y một con Linh Thú lớn như vậy, còn rất không hài lòng sao hả.

Đằng Xà chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên, lạnh lùng nói: "Là ai cố mà làm hả? ! Lão tử đi theo ngươi mới là đau khổ muốn chết đây này!"


"À, vậy ngươi đi chết đi." Bát cơm đặt xuống đất, nàng ngoảnh mặt đi.

"Ngươi mới muốn đi tìm chết! Thối tiểu nương!" Y khí thế hùng hổ mà ló đầu ra từ dưới chiếc khăn trải bàn, mắng trả. Ai ngờ nàng tịnh chưa đi xa. Chính là ngồi xổm ở phía ngoài khăn trải bàn, y vừa ló đầu ra, vừa lúc đối diện với mặt nàng. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hung tợn nhìn chằm chằm đối phương.

Toàn Cơ duỗi ngón tay ra, điểm lên mũi y, cười nói: "Kêu gào như chó chết chủ thế."

Y phẫn nộ lập tức muốn đáp trả bằng quả đấm, nắm đấm vừa tới trên người nàng, bản năng Linh Thú lập tức khởi động, biến thành nắm đấm ôn nhu—— chính là giúp nàng bóp vai!

Toàn Cơ thoải mái lắc lắc cổ, "Ôi chao, bên này. . . sang trái một chút. Ừm, phía dưới một chút. . . Kỹ thuật của ngươi không tệ lắm. Lát nữa cũng giúp Tư Phượng xoa bóp đi."


A a a a a a! Vì sao lại biến thành thế này! ? Cao ngạo tự tôn của y lại lần nữa bị tổn thương nghiêm trọng, chui trở về dưới khăn, đá bát cơm ra ngoài, bất kể Toàn Cơ khiêu khích y nói chuyện như thế nào, y cũng đều không đếm xỉa tới.

Vũ Tư Phượng ngồi tại mép bàn, thấy Toàn Cơ phát tác tính tình trẻ con, cố gắng trêu chọc Đằng Xà, không khỏi cười thán: "Muội cũng đừng khi dễ hắn nữa. Phải hảo hảo ở chung với Đằng Xà, bồi dưỡng tình cảm mới được."

"Tình cảm?" Toàn Cơ vừa nghĩ tới cùng với tên hung thủ gϊếŧ người này bắt tay nói cười. Mình vuốt đầu y, y nhu thuận nghe lời giống hệt Tiểu ngân hoa... Cảnh tượng này khiến nàng đổ một thân mồ hôi lạnh. Lập tức lắc đầu: "Không cần đâu. Dù thế nào đi nữa hắn không muốn làm Linh Thú của muội, muội cũng không muốn hắn. Sau này lạ tìm một con muội thích là được mà."
Vũ Tư Phượng nói : "Muội đã định khế ước rồi, sẽ không có đường thay đổi."

"Vậy muội phải bị trói buộc cùng một chỗ với cái con quỷ quái này cả đời sao? !" Toàn Cơ chấn động, nhất thời cảm thấy tương lai tối tăm.

Vũ Tư Phượng thở dài một hơi, tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói: "Muội xem hắn không ăn không uống rúc ở dưới bàn như vậy, có giống con chó nhỏ vừa bị người ta bắt không? Muội cứ đem hắn xem như con chó nhỏ thuần dưỡng, thì đâu còn khó ở chung như vậy nữa."

Đây đúng là bí quyết độc nhất vô nhị của Vũ Tư Phượng. Toàn Cơ quả nhiên mắt sáng lên, xoay người vén khăn trải bàn, Đằng Xà lập tức hướng nàng nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ mặt hung dữ, thật giống như con chó nhỏ mới vừa bị bắt được, sợ người lạ lại ương bướng. Nàng nhanh chóng ngồi thẳng người, quay đầu lại, hai mắt lấp lánh nhìn Vũ Tư Phượng, buồn bực mới vừa rồi nhất thời được quét sạch.
Hắn rất đắc ý cười nói: "Hắn dù lợi hại thế nào, cũng chỉ là một con thú. Không thể dùng phương pháp của người mà đối đãi."

Toàn Cơ liên tục gật đầu. Nàng đã nói mà, Tư Phượng biết rất nhiều, nghe hắn chỉ đúng không sai. Nàng nhanh chóng xoay người tiếp tục xới cơm gắp thứ ăn, tính dùng mỹ thực dụ hoặc.

Rúc ở dưới bàn Đằng Xà đột nhiên buồn bực nói: "Thối tiểu quỷ có tư cách gì nói lão tử! Ngươi chẳng phải cũng là thú sao?"

Vũ Tư Phượng yên lặng vén khăn trải bàn, cúi đầu nhìn y. Đằng Xà một bộ dáng tự tôn bị sỉ nhục, biểu tình hận không thể tự tuyệt, hung hăng nói: "Ngươi cũng không phải người, ngươi cái kỹ xảo nói dối vụng về kia, gạt được thối tiểu nương, chứ không gạt được lão tử! Sau này nếu bẩm cáo cho người trên thượng giới biết, ngươi ngay cả da cũng sẽ bị lột!"
Vũ Tư Phượng lạnh lùng nhìn y, lãnh đạm nói : "Ngươi có đi nói, ta cũng sẽ không ngăn cản."

Đằng Xà cả giận nói: "Ngươi cho lão tử kẻ lắm lời sao? ! Ta mới là không nói đấy!"

Vũ Tư Phượng cười nhạt nói: "Chỗ tốt của làm người, ngươi làm sao hiểu được. Ta nghe ngươi xướng ca, thật rất khoáng đạt, không nghĩ tới thái độ làm người bảo thủ cứng nhắc như thế."

"Ngươi mới bảo thủ cứng nhắc!" Đằng Xà liền nổi giận, "Lão tử khinh thường nói chuyện với ngươi! Ngươi lòng dạ tồi bại!"

Y vẫn nhớ kỹ Vũ Tư Phượng dạy Toàn Cơ thu y thành Linh Thú, sự kiện tại dốc Hoàng Điểu này, y phải ôm hận cả đời! Lần tới nhất định phải tìm cơ hội thiêu trụi hắn.

Vũ Tư Phượng cười nói: "Ngươi hẳn là không phải ngu ngốc, nếu đã lập khế ước, hà tất phát cáu. Nàng làm chủ nhân của ngươi, cũng không đến nỗi bôi nhọ ngươi. Mấy ngàn năm đã qua rồi, ngươi cũng không có cái tiền đồ gì, còn trông cậy sau này sẽ có sao? Theo ta thấy, những người bên trên căn bản không để ngươi vào mắt đi? Ngươi ở nhân gian náo loạn đến sóng to gió lớn như vậy, cũng không có ai truy cứu, đủ thấy trong lòng bọn họ không thèm để ý đến ngươi."
Đằng Xà bị hắn nói trúng chỗ đau, lại không cam lòng bị một tiểu quỷ thuyết giáo, dứt khoát nhắm mắt giả chết.

Vũ Tư Phượng lại nói: "Ngươi lần này xuống trần, hẳn là có chuyện khác muốn làm đi? Là chuyện gì?"

Đằng Xà cả kinh, mở mắt ra vội la lên: "Làm sao ngươi biết!"

 Vũ Tư Phượng mỉm cười: "Là tự ngươi nói, mượn đường nhân gian là bất đắc dĩ. Nhưng ngươi nếu thân là thần thú, hẳn là có năng lực ức chế bản lĩnh của mình, cố ý náo lớn như vậy, hiển nhiên là đang dỗi. Để ta đoán xem, ngươi thẳng hướng về phía Tây, là muốn đi Bất Chu Sơn?"

Đằng Xà hoảng sợ nói : "Ngươi. . . Ngươi tiểu quỷ này. . . biết Đọc tâm thuật sao sao. . ."

Vũ Tư Phượng vô tội lắc đầu: " Đọc tâm thuật tất nhiên là không biết. Bất quá dị động của yêu ma hạ giới, cố gắng phá hỏng Định hải thiết tác, Thiên giới sẽ không thờ ơ đi? Là phái ngươi đến tra xét sao? Đi âm phủ nhìn yêu ma kia?"
Đằng Xà cắn chặt đầu lưỡi, quyết định bất kể hắn hỏi cái gì cũng không mở miệng để hắn có thể nói ra trong lòng ngươi nghĩ gì. Thật sự là khiến người ta lông tóc dựng đứng mà.

Vũ Tư Phượng thấy y không nói lời nào, liền không bức y nữa, cười nhẹ nói : " Thiên bất khả dữ lự hề, đạo bất khả dự mưu; trì sổ hữu mệnh hề, ác thức kỳ thì. Đây là chính ngươi xướng, chẳng lẽ chỉ biết xướng, mà lại không rõ có nghĩa gì sao? Ngươi nếu đã trở thành Linh Thú của nàng, tự nhiên là có nhân duyên. Sao lại không thản nhiên tiếp nhận?"

"Thúi lắm thúi lắm! Thúi rắm chó! Thúi không ngửi nổi!" Đằng Xà chửi ầm lên, gắt gao che lỗ tai lại.

Vũ Tư Phượng cười buông khăn trải bàn, ngồi thẳng người, Toàn Cơ vừa vặn lại giả bộ đưa bát cơm tới, ngạc nhiên nói: "Huynh đang nói gì với hắn thế?"
"Không có gì... Ừm, chỉ là một chút chuyện đã trải qua, để làm tốt một con Linh Thú thôi." Hắn cười nhẹ, lấy tay khẽ gõ mặt bàn, đứng dậy nói: "Cho hắn cơm nước xong liền chuẩn bị đi thôi, huynh đi thu dọn đồ đạc đây."

Toàn Cơ chui vào dưới bàn, thấy Đằng Xà đề phòng nhìn mình lom lom, nàng cố gắng lộ ra một nụ cười hiền lành, nói khẽ: "Ăn cơm đi, Đằng Xà phải ngoan nha."

"Ngoan cái đầu ngươi!" Y lại muốn phát tác. Móng vuốt chụp xuống, muốn hất bát cơm đi. Toàn Cơ vội vàng bưng chặt, nói : "Bất kể thế nào, cơm vẫn phải ăn đi. Cho dù ngươi bực như thế nào, sự thật cũng không thể xoay chuyển. Ta đã nguyện ý tiếp nhận rồi, ngươi còn có cái gì không buông bỏ nữa?"

Chính là không bỏ được cái loại ngữ khí giống như nhận Đằng Xà làm Linh Thú ngược lại thực ủy khuất thực buồn bực của ngươi đó! Y chỉ thấy trong đầu ong ong loạn hưởng, thật sự là một đoàn loạn, đành phải ôm đầu gối tiếp tục cuộn tròn, cự tuyệt giao lưu cùng nàng.


Cách một hồi, chỉ nghe bên cạnh vang lên âm thanh sột sột soạt soạt, y len lén liếc một cái, chỉ thấy nàng từ trong tay áo lấy ra băng vải thuốc trị thương, dùng trâm ngọc quệt một ít thuốc mỡ, đưa tới sườn mặt y.

"Ngươi làm gì đó!" Y đề phòng đến tóc đều dựng lên, vội vàng né tránh, bất ngờ nàng không chút nào thương hương tiếc ngọc, một phát nắm lấy đầu tóc y, cứng rắn kéo tới, đau đến y kêu to: "Buông tay! Đau quá!"

Trên mặt chợt lạnh, thuốc mỡ trên trâm ngọc đều bôi hết lên vết thương, đây là nàng lúc đó định khế ước dùng kiếm rạch. Đằng Xà cương cứng tại chỗ, liên thanh nói :

"Ngươi ngươi ngươi đừng tưởng rằng một chút chút chút chút ân huệ nhỏ, ta ta ta ta sẽ khuất phục phục phục! Lão tử là thần thú! Khinh thường ngươi ngươi ngươi loại tiểu nha nha nha nha đầu phàm nhân này!" Y xấu hổ đến nói cũng bắt đầu cà lăm rồi.
Toàn Cơ dán băng gạc lên trên vết thương, dán chắc rồi, mới cười nói: "Đây là Kim sang dược của Thiểu Dương phái chúng ta, rất linh nghiệm. Ngươi xem, hôm qua tay ta bị thương, xức thuốc, hôm nay liền có thể động rồi."

Trên hai tay nàng đều là băng vải, hiển nhiên là ngày hôm qua tay không cầm bảo kiếm bị cháy kia dẫn đến vết thương. Hơn nữa, trên mặt nàng cũng rất ư thảm hại, cặp lông mày đều bị đốt trụi, tóc cũng cháy khét một nửa, lúc sáng đã cắt một nhúm to. Nói thật, bộ dạng này thực buồn cười. Đằng Xà nín nhịn, thật sự không cười, chỉ lạnh nhạt nói: "Lấy lòng lão tử cũng vô dụng."

Toàn Cơ cười nói: "Ai muốn lấy lòng ngươi! Chỉ là chúng ta giận dỗi như vậy cũng không có biện pháp, sau này đều là phải ở chung cả đời. Cũng may ta đời này rất ngắn, một trăm năm kêu một tiếng liền trôi qua rồi. Ngươi sau này không phải liền tự do sao?"
Đằng Xà trợn tròn tròng mắt, nói : "Ngươi thật sự không biết hay là giả ngốc hả? Ngươi không biết mình là hạ giới lịch kiếp? ! Sau khi qua kiếp số tự nhiên phải trở về Thiên Đình a! Còn một trăm năm. . . lão tử là bị ngươi đang sống nhăn răng đâm chết ngươi có biết không hả? !"

Y lại rống đến huyết lệ chứa chan. Toàn Cơ lặng đi một chút, sau đó đặt bát cơm xuống đất, chính mình phù phù một cái, cũng xếp bằng ngồi xuống, thở dài:

"Ta biết mình kiếp trước rất không tầm thường, bất quá những thứ kia đều đã là chuyện của quá khứ. Những thứ trước mắt mới là quan trọng nhất, không phải sao? Một trăm năm cũng là thời gian, cũng không thể chỉ vì tương lai hư vô mờ mịt khiến khoảng thời gian hiện tại không vui vẻ. Chuyện sau này, sau này hẵng nói."

Đằng Xà hừ một tiếng, vẫn là không cam tâm: "Dựa vào cái gì lão tử phải không công trả một đời."
Toàn Cơ vỗ vỗ bả vai y, nói: "Đừng khổ sở như vậy. Sau này nhất định sẽ có biện pháp giải khai khế ước? Cho dù nhất thời không có, chậm rãi tìm, cũng có thể tìm được. Ngươi làm Linh Thú của ta, kỳ thật cũng rất tốt mà, mọi người cùng ăn cùng chơi cùng nói chuyện, rất náo nhiệt. Các bằng hữu thân thiết của ta đều không ở đây, ta đã rất lâu chưa hưởng thụ qua náo nhiệt như vậy rồi."

Đằng Xà thân thể cứng ngắc dần dần mềm ra, thừa dịp nàng không chú ý, bắt lấy miếng cánh gà trong bát gặm, một mặt hỏi: "Cái gì gọi là không ở đây? Chết rồi sao? Người đều sẽ chết, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Có cái gì nhìn không thấu chứ."

Toàn Cơ lắc đầu nói: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng chúng ta là người, cuộc đời của chúng ta chỉ có trăm năm ngắn ngủi. Cho nên sinh ly tử biệt là một loại vĩnh hằng rồi, cho dù kiếp sau gặp lại được, đó đã là một loại hồi ức khác rồi, không giống nữa. Ta thích bọn họ, cho nên, ta không muốn xa cách bọn họ."
Đằng Xà dứt khoát đánh bạo bưng bát lên ăn cơm, trong miệng nhét đầy thức ăn, nói chuyện đều hàm hồ không rõ: "Ừm, đây còn không đơn giản sao. Thân phận của ngươi đặc thù, muốn đi âm phủ chỉ là một bữa ăn sáng. Nhớ bọn hắn, đi Địa phủ tìm hồn phách của bọn hắn là được, chỉ cần vẫn chưa uống nước Vong Xuyên, trí nhớ của kiếp trước vẫn còn. Này, ngươi nếu muốn đi âm phủ, chúng ta liền vừa vặn tiện đường, ta cũng muốn đi âm phủ."

Toàn Cơ lắc đầu: "Bọn họ chưa chết, chẳng qua là bởi vì. . . vì những nguyên nhân nào đó, rất khó tiếp tục khôi phục bộ dạng trước kia. Ta muốn tìm Linh Thú, cũng là bởi vì muốn cứu bọn họ, ta muốn càng nhiều hơn chính là sức mạnh, không thể bại bởi đám yêu ma kia."

"Yêu ma?" Đằng Xà ánh mắt khẽ động, hỏi: "Là yêu ma phá hỏng Định hải thiết tác?"
Toàn Cơ kinh hỉ nói: "Ngươi cũng biết hả! Vậy thì tốt quá rồi! Chúng ta cùng đi, đánh đuổi đám bại hoại kia, được không?"

Đằng Xà ăn như hổ đói, ăn đến sạch bóng, trở tay đem bát không nhét vào trong tay nàng, ngạo nghễ nói: "Không được. Lão tử mới sẽ không tự hạ giá trị, cùng đám người phàm nhân yêu ma các ngươi trộn chung một chỗ."

Chó con gì chứ, Tư Phượng gạt người! Y căn bản là tên bại hoại! Toàn Cơ buồn bực trừng mắt nhìn y.

Đằng Xà bỗng nói: "Bất quá, ngươi nếu có thể mỗi ngày cho ta ăn cơm ngon như thế này, lão tử có lẽ sẽ xem xét lại, giúp ngươi chút xíu cũng không sao."

Toàn Cơ mừng rỡ, ôm cổ y, kêu lên: "Được! Sau này có đồ ăn, ta chia cho ngươi một nửa!"

"Ặc, tiểu nha đầu." Đằng Xà chán ghét chọc chọc mặt nàng, cũng không nói nữa.
Bình Luận (0)
Comment