Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
[GÓC THÔNG BÁO:]
Hi mọi người, mình là Minh Nguyệt đây~~
Hôm nay trước khi đọc 2 chương mới thì nhóm mình có vài thông báo nhỏ muốn nhắn với các bạn nè.
1. Ngày mai là Tết Trung Thu rồi, nhóm mình muốn nhân dịp này để chúc Đỗ Liễu Liễu Đại đại Trung thu vui vẻ, cũng như để các bạn có cơ hội bày tỏ tình cảm của mình với tác giả ấy.
Mình sẽ gửi câu "祝大大中秋节快乐!" (Chúc Đại đại Tết Trung Thu vui vẻ!). Các bạn giúp mình spam câu này trong phần bình luận để mình quay video gửi qua Weibo cho Đại đại làm quà nha. Câu này mình sẽ gõ lại trong phần bình luận để các bạn tiện spam nè. Đây là dịp để Đại đại biết được rằng ở Việt Nam cũng có người ủng hộ mình đó. ~~
2. Nếu bạn nào biết Tiếng Trung và muốn gửi thêm lời chúc gì khác thì có thể cmt luôn nha.
- Còn bạn nào không biết Tiếng Trung nhưng có thêm ý khác ấy, các bạn có thể nhắn Tiếng Việt về fanpage Minh Nguyệt Cung (link fanpage trong phần giới thiệu ở nick wa.tt.pa.d của mình), mình sẽ dịch qua Tiếng Trung để các bạn cmt nà.
3. Bạn nào có thêm tranh/ảnh muốn gửi cho Đại đại thì cũng nhắn qua fanpage cho mình luôn nha.
4. Ngoài ra, do hôm nay mình sẽ quay phần bình luận lại nên các bạn tạm dừng các bình luận về chương/cảm ơn nhóm dịch nha. Ngày mai là có thể cmt lại bình thường nhé.
5. Đến 16h chiều mai (10/09/2022) thì mình sẽ chốt bình luận và quay video nhá.
6. Đây là hoạt động do nhóm tổ chức, dựa trên tinh thần tự nguyện chứ không phải bắt buộc nha. Tuy vậy, mình vẫn mong các bạn tích cực tham gia, xem như là một cách để gửi lời tri ân đến tác giả.
7. Thông báo đến đây là hết rồi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé. Nếu thấy truyện hay thì các bạn đừng quên cho nhóm mình 1 vote nha. Xin cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.
=====
Chương 102 (1117):
"Ý của anh là nhất định phải làm từ tầng thấp nhất lên, có phải không?"
"Đúng vậy Bối Bối, anh tin tưởng em có thể mà."
Tiền Bối Bối gật đầu, "Được rồi, vậy thì em sẽ làm từ tầng chót lên, tránh người ta nói là em luôn dựa vào anh. Diệc Thành, anh yên tâm đi, em sẽ không làm anh mất mặt."
Dù sao cô ta cũng tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, cũng đã làm việc nhiều năm như vậy, cô ta không tin mình không thể đảm nhận được chức vị của công ty.
Lạc Diệc Thành tổ chức hôn lễ với Tiền Bối Bối, cũng đi gặp người nhà họ Tiền.
Ngưu Kim Lan nhìn thấy Tiền Bối Bối nâng bụng lớn, rốt cuộc đành thỏa hiệp. Bà ta kéo Tiền Bối Bối nói chuyện tiền lễ hỏi.
Bà ta vừa mới nói một chữ, sắc mặt Tiền Bối Bối liền thay đổi ngay, "Mẹ, chuyện này con khuyên mẹ tốt nhất là đừng nhắc lại."
"Tỏ vẻ chút cũng được mà? Mẹ cũng không muốn nhiều, dù sao thì kết hôn cũng phải thể hiện một chút, Lạc Diệc Thành cũng không phải không có tiền."
Lạc Diệc Thành nghe Ngưu Kim Lan nói nhỏ thì chuẩn bị nói, lễ hỏi vẫn phải đưa.
Nhưng Tiền Bối Bối nói, "Mẹ, mẹ quên chuyện lần trước rồi sao? Con và Diệc Thành đã đi đăng ký kết hôn rồi, không phải chỉ là tổ chức một hôn lễ thôi sao? Bây giờ vẫn là Diệc Thành nuôi con, mẹ không nên quá đáng."
"Được được được, tùy con." Ngưu Kim Lan cũng không phải muốn đòi lễ hỏi nhiều, một hai chục vạn ra vẻ một chút là được. Dù sao thì cũng kết hôn, Tiền Bối Bối cũng là con gái của bà ta, nếu như cái gì cũng không cần đã trực tiếp gả đi thì không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào.
"Căn nhà kia của Diệc Thành để tên của con." Tiền Bối Bối thấp giọng nói.
Ngưu Kim Lan nghe xong thì trong lòng buông lỏng, nói như vậy thì Bối Bối của nhà họ đúng thật là vẫn luôn nắm giữ được trái tim của Lạc Diệc Thành.
Trong lòng Ngưu Kim Lan hơi dao động, cũng không tiếp tục chấp nhất chuyện tiền lễ hỏi nữa.
Chỉ cần sau này Bối Bối nhà bà ta đến nhà họ Lạc, làm cô chủ nhà họ Lạc, chút tiền lễ hỏi này quả thực không tính là gì. Trái tim của Lạc Diệc Thành luôn ở trên người Bối Bối, vậy thì tất cả của Lạc Diệc Thành cũng đều là của Bối Bối nhà bà ta.
Cứ như vậy, Lạc Diệc Thành và Tiền Bối Bối tổ chức hôn lễ.
Bởi vì địa vị bây giờ của Lạc Diệc Thành không thấp nên có rất nhiều người tới.
Đây là thời đại mà người ta chỉ cười kẻ nghèo chứ không cười kẻ làm kỹ nữ, vả lại, Cô Đường còn không rút vốn, cũng không có xé rách mặt với Lạc Diệc Thành nên không có lý gì mà bọn hắn không đến cả.
Lúc Cô Đường đi du lịch vòng quanh thế giới đã từng nói với bọn hắn rằng, công ty kia có cổ phần của cô ấy, hi vọng mọi người vốn làm như thế nào thì cứ làm như cũ.
Vả lại, trước mắt công ty vẫn đang phát triển tốt, quan hệ hợp tác cũng sẽ không vì Lạc Diệc Thành ly hôn mà ngưng hẳn.
Trước đó bọn họ cân nhắc chẳng qua là sợ nhà họ Đường tạo áp lực. Bây giờ nhà họ Đường không làm gì, bọn hắn xem như không biết là được rồi.
Đương nhiên, ở trong lòng mình, bọn hắn vẫn khá xem thường Lạc Diệc Thành và Tiền Bối Bối.
Nhất là những bà lớn trong vòng tròn, bọn họ ghét nhất chính là kẻ thứ ba bò lên, sinh con.
Lúc Tiền Bối Bối tham gia các bữa tiệc thì luôn bị người ta xa lánh, trào phúng. Dần dà, cô ta cũng không tham gia với Lạc Diệc Thành nữa.
Lạc Diệc Thành thấy cô ta không bằng lòng đi, những lúc có mặt đành phải đưa theo mẹ và chị cả của hắn ta đi cùng. Đương nhiên, đây là nói sau.
Sau khi tổ chức hôn lễ xong, Tiền Bối Bối đưa ra ý kiến muốn đến biệt thự ở.
Lạc Diệc Thành đã quên mất, biệt thự này vốn thuộc về Đường Quả, hắn ta vui vẻ đồng ý.
Mẹ Lạc thấy Tiền Bối Bối sắp sinh thì cũng không so đo, để cô ta vào ở.
Ngày đầu tiên cô ta vào ở, Lạc Diệc Thành nhớ đến chuyện quản lý gia đình thì nói với Tiền Bối Bối một câu, "Căn nhà này của chúng ta vẫn luôn do mẹ quản. Bây giờ em đang mang thai, sắp sinh rồi, còn cần mẹ đến chăm sóc nữa. Bối Bối, em có để ý đến những thứ này không?"
"Đương nhiên sẽ không, Diệc Thành, anh xem em là gì chứ?"
=====
Chương 103 (1118):
"Em chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi, cũng không phải do coi trọng những vật ngoài thân này."
"Vậy là tốt rồi, anh biết mà, thứ Bối Bối để ý nhất chính là tình cảm giữa chúng ta. Nếu không thì em cũng sẽ không theo anh lâu như vậy, lúc chúng ta bắt đầu thì anh cũng chỉ là một tên nghèo."
"Diệc Thành, anh biết là tốt rồi. Chỉ cần được ở cùng với anh thì em đã rất vui vẻ. Những thứ khác em đều không thèm để ý. Năm đó bởi vì mẹ em yêu tiền mới khiến chúng ta xa nhau, sau này em cũng không muốn vì những thứ này mà làm tổn hại đến tình cảm của chúng ta."
Hai người tâm sự với nhau, sau đó ôm nhau ngủ.
Mẹ Lạc không bạc đãi Tiền Bối Bối, đồ ăn đồ dùng cần thiết đều cho cô ta.
Tiền Bối Bối tưởng rằng mẹ Lạc đã chấp nhận cô ta, mở miệng gọi một tiếng "mẹ" rất vui vẻ.
Chị cả Lạc cũng tới, chẳng qua chỉ chào cô ta một cách lãnh đạm mà thôi, hai người vốn không quen thuộc, cô ta cũng chẳng yêu cầu xa vời gì.
Cô ta và chị cả Lạc - loại phụ nữ xuất thân từ nông thôn này - cũng không có tiếng nói chung, dù chồng của chị cả Lạc làm ăn phất lên nhanh, nhưng điều đó cũng không thay đổi xuất thân và thói quen được.
"Mẹ, sao mẹ lại để cô ta tới đây ở?" Chị cả Lạc tỏ vẻ bất mãn, Tiểu Quả đưa bọn họ vào xã hội thượng lưu, lại đưa hai người đi đầu tư, giúp họ đăng ký học tập. Làm như vậy cũng quá không hợp lý rồi, "Căn nhà này vẫn là của Tiểu Quả."
Không nói về những điểm chênh lệch, Tiền Bối Bối làm gì có tư cách ở đây. "Tiểu Quả không so đo thì không có nghĩa là chúng ta có thể làm như vậy."
"Yên tâm đi, mẹ biết, chờ Tiểu Quả trở về, mẹ sẽ bảo Diệc Thành trả tiền biệt thự cho Tiểu Quả. Rốt cuộc thì chúng ta có lỗi với người ta."
"Cả một đời mẹ làm người vô cùng đoạn chính, thật không nghĩ tới trong nhà lại xảy ra loại chuyện này."
Chị cả Lạc thở dài một hơi, "Được thôi, có điều làm như vậy, chỉ sợ Tiểu Quả càng sẽ không đến nơi này."
"Nơi này không đến thì tốt hơn, chuyện của Diệc Thành và Tiền Bối Bối hẳn là Tiểu Quả hẳn biết." Mẹ Lạc nhíu mày, "Con bé là một người thông minh, chỉ là trong lòng không nói mà thôi. Đối với Diệc Thành của chúng ta, con bé đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu không chỉ cần con bè rút vốn thì sẽ khiến Diệc Thành táng gia bại sản."
"Đúng vậy ạ, Tiểu Quả đúng là quá tốt."
Chị cả Lạc nói, có phải cô nên cảm thấy may mắn vì cả hai còn có làm ăn qua lại với nhau, tính cách Tiểu Quả lại tốt, vậy nên bọn họ mới không thành kẻ thù.
Không lâu sau, Tiền Bối Bối sinh một đứa con trai, là sinh tự nhiên. Cô ta chọn sinh tự nhiên do muốn đến công ty làm sớm hơn, như vậy thì mỗi ngày đều có thể gặp mặt Lạc Diệc Thành.
Ở cữ xong, cô ta liền giao con của mình cho mẹ Lạc.
Mẹ Lạc không nói gì thêm, bà tham gia các buổi tiệc, đồng thời cũng chăm sóc tốt cho cháu.
Mấy năm sau Đường Quả mới trở về, cô và Cổ Diệp dùng thời gian ba năm để đi du lịch vòng quanh thế giới.
Họ đã đi qua địa điểm chơi rất vui, cũng đi qua địa điểm nguy hiểm.
Người nhà họ Đường trên cơ bản đã tiếp nhận hai người họ.
Ở mỗi một địa phương mới, họ còn chụp một bộ ảnh cưới.
Trước đó, những bài đăng trong vòng bạn bè của Đường Quả chỉ có người nhà họ Đường mới có thể nhìn thấy, của Cổ Diệp cũng chỉ có người trong phòng làm việc của anh mới có thể nhìn thấy.
Lúc họ chụp xong bộ ảnh cưới đầu tiên liền đăng lên vòng bạn bè trước mắt của tất cả mọi người.
Việc này làm cho tất cả mọi người biết rằng Đường Quả và Cổ keo kiệt ở bên nhau.
Bọn hắn đều nghĩ, đầu óc của cô gái này có phải có vấn đề không, vậy mà lại tìm một người đàn ông keo kiệt như thế.
Lúc Lạc Diệc Thành nhìn thấy ảnh chụp cũng nghĩ như vậy. Trong mắt hắn ta có chút đau khổ, cho rằng Đường Quả sa ngã, còn gọi điện thoại hỏi thăm cô.