(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 1119

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh





Chương 104 (1119):

Đương nhiên là không gọi được, do Đường Quả đã sớm đổi số điện thoại rồi.

Sau khi quay về, Đường Quả và Cổ Diệp chuẩn bị kết hôn.

Cổ Diệp tới cửa, trong tay cầm theo một đống văn kiện thật dày.

Người nhà họ Đường còn chưa hỏi thì anh đã giao chúng cho họ xem.

Người nhà họ Đường sau khi xem xong thì trong lòng vô cùng chấn động. Ánh mắt Đường Minh và Đường Phong nhìn Cổ Diệp tựa như muốn nói rằng tên này điên rồi đi? Vậy mà lại chuyển tất cả tài sản, cổ phần dưới danh nghĩa của mình sang danh nghĩa em gái của bọn họ. Việc này cần bao nhiêu dũng khí chứ?

Không nhìn thì không biết, tên này quả thực rất biết kiếm tiền, ở rất nhiều thành phố trong nước đều có cửa hàng và bất động sản, ở nước ngoài vậy mà còn có mấy ngôi biệt thự, thậm chí còn có nhà máy rượu vang nữa.


Thế này... cũng không gọi là giàu bình thường nữa, đến cùng thì tên này đã móc tiền của bao nhiêu người rồi?

Nhưng bây giờ, những thứ này đều là của em gái bọn họ.

Mẹ Đường và bố Đường nhìn nhau, nói, "Tiểu Cổ, trong những năm này tình cảm giữa con và Quả Quả chúng ta đều nhìn thấy, thật ra con không cần phải làm như vậy." Nhà họ Đường bọn họ không thiếu tiền, mặc dù những thứ kia dù là ai thì cũng sẽ động lòng thôi.

"Các con đều thích nhau, hơn nữa lại rất quan trọng với đối phương, chỉ cần sau này các con tương thân tương ái, con tôn trọng, đối xử tốt với Tiểu Quả là được rồi. Nhân phẩm của con, ta tin tưởng." Bố Đường nói, "Vả lại, con gái nhà họ Đường chúng ta thật ra không thèm những thứ này này, chúng ta nuôi được con bé, thành ý của con chúng ta đã thấy."


"Nhưng con muốn cho." Cổ Diệp nói, "Trước khi con gặp được Tiểu Quả, sở thích duy nhất của con chính là kiếm tiền, có thể là do lúc còn bé sợ nghèo. Tiền con kiếm được, con lại không biết xài như thế nào, cuối cùng chỉ có thể để tiền đẻ ra tiền. Bây giờ có Tiểu Quả, rốt cuộc con cũng biết làm sao xài tiền rồi, chính là đem hết tiền cho Tiểu Quả tiểu. Chỉ cần cô ấy vui vẻ thì con cũng vui vẻ."

Đường Minh và Đường Phong nhìn nhau, má ơi, tên Cổ keo kiệt này rõ ràng là một Cổ bảo bảo, Cổ bảo bối. Là loại chỉ biết kiếm tiền, không biết tiêu tiền.

"Cha mẹ, hai ngươi đừng khuyên, hai người không thèm nhưng con thì có." Đường Quả đặt hết toàn bộ văn kiện trước mặt mình xuống, "Sau này mọi thứ của Luật sư Cổ đều thuộc về con, anh ấy cũng thuộc về con nốt."


Cổ Diệp nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, anh chờ câu nói này, đã chờ rất lâu.

Đúng, tất cả của anh đều là của Quả Quả, anh cũng của Quả Quả.

Tổ chức hôn lễ kết hôn chắc chắn cần tốn thời gian chuẩn bị.

Trước lúc này, chị cả Lạc có liên lạc với Đường Quả, "Tiểu Quả, em tranh thủ đến đây một chuyến, ngôi biệt thự kia vốn là dưới danh nghĩa của em, chị và mẹ đã nói rồi, muốn hỏi thử xem em muốn biệt thự hay là gửi tiền lại cho em để chuyển biệt thự về dưới danh nghĩa của mẹ."

"Mọi người thích ở thì cứ ở đi." Đường Quả nói.

"Sao có thể chứ, Tiểu Quả, em đến đây đi. Bây giờ có nhiều chuyện không giống nhau, cả nhà đều cảm thấy có lỗi với em, không giải quyết thì trong lòng bất an."

Đường Quả trả lời, "Vậy được rồi, ngày mai em sẽ đến, mấy năm rồi em chưa gặp mọi người, dì Lạc vẫn khỏe chứ?"
"Mẹ vẫn khỏe, thân thể cũng còn tốt, chỉ là bà khá nhớ em."

Ngày hôm sau, Đường Quả đến biệt thự.

Mẹ Lạc kéo cô nói rất nhiều, lại hỏi chuyện của Cổ Diệp.

"Cổ Diệp là người không tệ, mấy năm này chúng con vẫn luôn đi khắp nơi du ngoạn. Chúng con sắp kết hôn rồi, dì Lạc không cần lo lắng, anh ấy còn đem tất cả tài sản dưới danh nghĩa của mình chuyển hết cho con. Một người yêu tiền như anh ấy có thể làm được như vậy, đủ để chứng minh anh ấy là thật lòng."

"Con cũng cảm giác được rằng anh ấy yêu con."

Lúc nghe được lời này, trong lòng mẹ Lạc và chị cả Lạc chua chua, bọn họ cũng không có thành kiến gì với Cổ Diệp. Người ta tốt hơn Diệc Thành nhà họ, có thể làm gì bây giờ?

=====

Chương 105 (1120):

Mấy người nói về chuyện biệt thự, Đường Quả nói, "Dì Lạc, mọi người lượng sức mà đưa ra, dù sao chúng ta cũng từng quen biết, mọi người đưa con tám phần là được rồi."
"Không được, nói cho cùng thì chúng ta nên đền bù thật tốt cho con mới đúng."

Đúng lúc này, Tiền Bối Bối trở lại biệt thự, nhìn thấy mẹ Lạc thân mật kéo Đường Quả thì sắc mặt liền thay đổi.

"Cô Đường, tại sao cô lại ở chỗ này?" Dáng vẻ kia của cô ta thiếu chút nữa muốn hỏi là tại sao cô lại đến nhà tôi?

Tính của chị cả Lạc tương đối dễ nổi nóng, "Vì sao Tiểu Quả không thể tới đây? Ngôi nhà này vẫn là của Tiểu Quả đây này."

Tiền Bối Bối chỉ xem như chị cả Lạc đang nói nói nhảm, cô ta nhịn không được nói, "Cô Đường đã sớm ly hôn với Diệc Thành rồi, bây giờ cũng sắp kết hôn, ngôi nhà này sao có thể là của cô ấy? Chị cả, em biết chị không thích em, nhưng chị cũng không thể nói những lời như thế này để chọc tức em chứ?"

"Ha ha..." Chị cả Lạc cười lạnh một tiếng, nói cho cô ta biết quyền sở hữu của ngôi nhà này và điều kiện lúc trước Lạc Diệc Thành ly hôn một lần. Cuối cùng cô còn nói muốn mua lại biệt thự này từ trong tay Đường Quả.
Dù sao mẹ Lạc cũng đã quen ở nơi này, bây giờ hai người lại không thiếu tiền. Vả lại hai người cũng có thể dùng việc này để đền bù một chút cho Đường Quả. Nếu không phải Tiền Bối Bối vào ở thì hai người còn không có ý định làm như vậy, có căn nhà này, Tiểu Quả còn có thể về.

Tiền Bối Bối nghe xong mới biết được nơi mà mình ở nhiều năm, nơi mà cô ta vẫn luôn cho là biệt thự của nhà mình vậy mà lại thuộc về Đường Quả, hơn nữa chỉ thuộc về một mình cô ấy thì trong lòng thiếu chút nữa tức chết.

Cộng thêm những gì mà chị cả Lạc nói, Lạc Diệc Thành ly hôn đem sáu phần tài sản dưới danh nghĩa của mình chia cho Đường Quả, còn của Đường Quả thì một đồng hắn ta cũng không lấy thì trong lòng cô ta cũng không dễ chịu gì cho cam.

Nhất là chuyện vừa rồi, quả thật là như đánh vào mặt cô ta vậy.
"Tới đây Tiểu Quả, chúng ta tìm người định giá ngôi biệt thự này, dì chuyển lại tiền cho con, sau đó chúng ta sẽ sang tên."

"Được ạ."

"Sang qua tên của dì đi." Mẹ Lạc nói thêm một câu, khiến cho mặt của Tiền Bối Bối càng đỏ thêm.

Chuyện này được xử lý rất nhanh, Tiền Bối Bối chỉ có thể trơ mắt nhìn một số tiền lớn được chuyển cho Đường Quả. Cô ta lại nhìn thấy mẹ Lạc đem giấy tờ bất động sản cất đi.

Cô ta nhìn thấy đứa bé đang chơi đùa ở một bên, muốn đi qua ôm một cái, đứa bé không đến ba tuổi, Tiền Bối Bối ôm một lúc thì nó khóc. Tiền Bối Bối dỗ dành nó nhưng vô dụng, cuối cùng còn bị tiểu đầy người.

"Sao mày có thể nghịch ngợm như vậy hả, vậy mà lại tiểu lên người của tao? Bẩn chết mất!"

Tiền Bối Bối nhịn không được mà đánh con. Lúc mẹ Lạc xuống lầu nhìn thấy cảnh này thì nhanh tiến lên hất Tiền Bối Bối ra.
Tiền Bối Bối bị tiểu đầy người thì vô cùng ghét bỏ, vội vàng đi tắm rửa. Hai ngày này có thể khiến cho cô ta ghê tởm chết mất.

Sau ngày hôm nay, cô ta càng không muốn chăm con.

Mấy năm này đi làm ở công ty, cô ta vốn cho rằng dựa vào năng lực của mình thì nhất định rất nhanh sẽ thăng chức. Nhưng sát hạch của công ty quá nghiêm khắc, mà cô ta lại không muốn mất mặt nên chỉ có thể cắn răng làm, bây giờ rốt cuộc cũng có chút khởi sắc.

Mỗi ngày cô ta đều mệt như chó vậy, nhưng không muốn phàn nàn với Lạc Diệc Thành.

Người trong công ty dường như cũng không muốn đối xử thân thiện với cô ta. Cô ta cảm thấy, tất cả mọi người đều rất lạnh lùng với mình.

Lúc cô ta về thôn nhà họ Lạc, người trong thôn nhìn thấy cô ta thì không muốn nói chuyện. Chờ cô ta đi rồi lại cười hì hì như đang nói gì đó.
Lần này, mẹ Lạc lại lẳng lặng chuyển một khoản tiền lớn như vậy cho Đường Quả.

Ban đêm, cô ta nhịn không được nên mới nói chuyện này với Lạc Diệc Thành.

"Mẹ làm đúng, chuyện này không nói thì suýt nữa anh cũng quên mất, dù gì thì chúng ta cũng có lỗi với Tiểu Quả, quả thật nên đền bù cho cô ấy."

=====

Đừng quên là hoạt động chúc Đại đại Trung thu vui vẻ vẫn còn kéo dài đến 16h chiều nay nha. Bạn nào chưa tham gia thì có thể quay lại chương 102-103 để biết thêm chi tiết nhé.~

Bình Luận (0)
Comment