Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 1 (1125):
"Vương phi cứ nghỉ ngơi trước đi, bản vương còn có việc quan trọng cần xử lý." Thượng Quan Cảnh thuận tay vén khăn đội đầu của cô dâu sang một bên, cất giọng lạnh nhạt, "Ngươi đã thành Vương phi của bản vương rồi, bản vương hy vọng ngươi hiểu chuyện và tuân theo quy củ của phủ Cảnh Vương."
"Vâng, thưa Vương gia." Đường Quả ngoan ngoãn trả lời. Cô liếc hắn một cái rồi rủ mắt xuống ngay. Đêm tân hôn mà trông hắn chẳng vui vẻ gì cho cam.
Cô nói thầm với hệ thống: "Sao lại vừa mới đến đã kết hôn nữa rồi?"
[Ách... Tôi cũng không biết. Nhưng mà ký chủ đại đại ra quân thì đã kết hôn hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, đúng không ký chủ?] Hệ thống nhỏ nhẹ. Ai biết được cả hai xuyên đến thế giới nào chứ. May là nó đã ôm đùi ký chủ rồi. Có ký chủ đại đại đây, dăm ba cái thử thách đều không thành vấn đề.
Thượng Quan Cảnh nhìn tiểu thư khuê các ngoan ngoãn ngồi trên giường, trong mắt không có chút hứng thú nào. Nghĩ đến việc không thể ở bên người mình yêu, hắn càng thêm ngứa mắt.
Thấy cô cứ cúi đầu mãi, hắn tức giận quay người đi. Vừa ra đến cửa, hắn hít sâu một hơi, một ngày nào đó hắn sẽ cướp người hắn yêu về, để nàng làm Vương phi của hắn.
"Ra ngoài hết đi."
Thượng Quan Cảnh đi rồi, Đường Quả lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài. Cô tò mò, không biết chuyện thế giới này là như thế nào.
Cô tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, sau đó nhắm mắt lại, tiếp thu ký ức.
Đây là thế giới cổ đại do vua đứng đầu, người vừa đi ra là Thượng Quan Cảnh, tức Cảnh Vương của nước Nam Thục, em trai cùng mẹ đẻ ra của Hoàng đế hiện tại.
Còn Đường Quả, nàng ấy là con gái lớn của thượng thư Đường Duyên Tân. Nàng đúng chuẩn tiểu thư khuê các, cười không lộ răng, đoan trang hiền thục, điềm đạm an tĩnh, không màng danh lợi. Nói gọn lại thì, nàng là hình mẫu con dâu lý tưởng trong mắt chủ mẫu của các gia tộc lớn.
Nàng có một em gái song sinh tên là Đường Giảo. Tính nết Đường Giảo lại hoàn toàn trái ngược với Đường Quả. Nàng ta hoạt bát, hiếu động, rất thích ra ngoài ngao du. So với nguyên chủ ngoan ngoãn quy củ, Đường Giảo rực rỡ tươi sáng hơn hẳn. Ở thế giới này, gặp được người như vậy rất ít, nên Đường Giảo rất có sức hút. Hơn thế nữa, nàng ta cũng là một cô gái tài hoa.
Nguyên chủ cũng có tài, nhưng mà nàng khiêm tốn, nghĩ rằng không cần phải so với thiên hạ làm gì. Cách ăn mặc của nàng cũng giống như tính nết của nàng vậy, rất quy củ, không to gan lớn mật như Đường Giảo.
Mặc người ngoài nói nọ nói kia, tình cảm của hai chị em nhà nàng rất tốt. Mỗi khi Đường Giảo ra ngoài, nàng ta sẽ mang về cho Đường Quả vài món đồ hay ho. Ngược lại, Đường Quả ở nhà sẽ chuẩn bị đồ dùng cho Đường Giảo đi du ngoạn.
Dần dà, cả hoàng thành đều biết đến Đường Giảo. Nàng ta được ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân của hoàng thành.
Người yêu mến nhị tiểu thư nhà họ Đường có thể xếp hàng dài đến tận bên ngoài hoàng thành.
Đường Giảo ra ngoài, kết bạn được với Cảnh Vương Thượng Quan Cảnh và Hoàng đế Thượng Quan Dực. Tài hoa và tính cách hoạt bát của nàng khiến cả hai đều yêu mến. Đường Giảo không biết thân phận của bọn hắn, chỉ coi là bạn ngâm thơ, hoàn toàn không ngờ rằng lần gặp gỡ đó là nguyên nhân dẫn đến bi kịch cả đời của hai chị em nhà mình.
Sau khi về hoàng thành, Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh lập tức sai người đi hỏi thăm thân phận của Đường Giảo. Bọn hắn cũng nhận ra người anh em của mình cũng thích Đường Giảo nên đều có tính toán riêng để giành bằng được nàng.
=====
Chương 2 (1126):
Cuối cùng, Thượng Quan Dực vẫn có ưu thế hơn. Hắn lập tức hạ chỉ nạp Đường Giảo làm Giảo phi, còn đại tiểu thư nhà họ Đường, cũng chính là nguyên chủ thì thành Vương phi của Cảnh Vương.
Cảnh Vương có tức thì làm được gì?
Thượng Quan Dực là Hoàng đế, hắn chỉ là Cảnh Vương, thánh chỉ đã hạ rồi, hắn kháng chỉ được sao? Hắn cũng muốn kháng chỉ lắm chứ, nhưng hắn nào phải đối thủ của Thượng Quan Dực, hơn nữa cả hai còn là anh em ruột, hắn đâu có muốn tình anh em tan vỡ vì một cô gái hay là bị tiểu nhân lợi dụng sơ hở.
Và thế là Thượng Quan Cảnh không cam tâm tình nguyện bái đường thành thân với nguyên chủ.
Đêm tân hôn giống như vừa nãy, hắn lấy cớ có việc để không phải động phòng. Cứ như vậy, cả hai bắt đầu cuộc sống hôn nhân hữu danh vô thực.
Thượng Quan Dực cứ nghĩ, Thượng Quan Cảnh có không vui thì cũng để trong lòng vậy thôi. Thượng Quan Cảnh vẫn giống như ngày trước, vẫn thường xuyên tiến cung chơi cờ cùng hắn hoặc ra ngoài du ngoạn. Có khác thì khác ở chỗ là bây giờ còn có thêm một Đường Giảo đi cùng nữa.
Đối với chuyện bạn ngâm thơ thành Hoàng đế và Vương gia còn bản thân thì thành phi tử của Hoàng đế, Đường Giảo có phần không chấp nhận nổi. Nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng chẳng thể phản kháng. Hơn nữa, Hoàng đế đối xử với nàng không tệ lắm, nàng vẫn có thể thường xuyên ra ngoài đi chơi, không khác trước kia là bao.
Cả Đường Giảo lẫn Thượng Quan Dực đều không ngờ rằng, sau khi thành thân, Thượng Quan Cảnh lén lút tìm người tài ở khắp nơi để cướp Đường Giảo về.
Sau khoảng một năm, hắn đã tìm thấy được cao nhân có thể đổi ký ức. Hắn dùng một số tiền lớn mời người đó về rồi hạ độc nguyên chủ, sau đó truyền tin đến cho Đường Giảo biết. Đường Giảo lo lắng cho chị, vội vàng xuất cung đi thăm. Nhân lúc này, Thượng Quan Cảnh để người ta tráo đổi ký ức của hai chị em với nhau.
Giải độc xong, ký ức của nguyên chủ biến thành của Đường Giảo và ngược lại. Để nguyên chủ không bị phát hiện, Thượng Quan Cảnh còn yêu cầu người ta không nghịch chuyển ký ức của nàng. Tức là một khi thay đổi, ký ức của nàng sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục lại được, suốt cả đời nàng sẽ luôn cho rằng bản thân mình là Đường Giảo. Như vậy, Hoàng huynh hắn sẽ không nghi ngờ gì.
Còn đối với Đường Giảo, hắn thương nàng ta như thế, tất nhiên chỉ thay đổi ký ức của nàng mười năm thôi. Hắn tin rằng mười năm là đủ rồi.
Thượng Quan Cảnh hoàn toàn không ngờ rằng Thượng Quan Dực thật sự thích Đường Giảo. Sau khi Đường Quả bị đưa về cung, Thượng Quan Dực chỉ nhìn ánh mắt đã nhận ra nàng không phải Đường Giảo.
Hắn đe dọa nàng nhưng nàng vẫn một mực khẳng định mình là Đường Giảo. Hắn phái người đến phủ Cảnh Vương hỏi thăm, Đường Giảo cứ khăng khăng mình là Đường Quả.
Hắn đoán, hẳn là Thượng Quan Cảnh đã động tay động chân.
Thượng Quan Cảnh có được người mình yêu, sao có thể thả ra được? Hắn nói, chỉ cần Thượng Quan Dực khiến Vương phi của hắn thừa nhận mình là Đường Giảo, hắn sẽ trả nàng cho Thượng Quan Dực.
Thượng Quan Dực tức giận bỏ đi. Hai anh em sinh ra khoảng cách, thường xuyên tranh đấu mỗi khi lên triều.
Thượng Quan Dực không thích Đường Quả, thậm chí còn có oán giận với nàng vì gương mặt đó khiến hắn mất đi người mà mình yêu nhất. .
Một lần, khi sứ giả các nước khác đến Nam Thục, có một quốc vương nói với hắn: "Nghe danh Nam Thục có một vị đệ nhất mỹ nhân, không biết Hoàng đế Nam Thục đây có thể mời nàng đến để chúng ta ngắm một lần được không?"
=====
Chương 3 (1127):
Đối với người mình không thích, đưa ra cho người ta nhìn cũng chẳng sao.
Thượng Quan Dực vui vẻ đồng ý. Hắn cho người trang điểm cho nguyên chủ thật đẹp và gọi nàng ra.
Tên quốc vương kia kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, lập tức xin dùng tất cả báu vật mang đến để đổi lấy mỹ nhân. Tại nước của gã, mỹ nhân cũng có thể dùng tiền để trao đổi, ngay cả phi tử cũng vậy. Chỉ cần không phải chính thê là có thể đổi thoải mái, gã cảm thấy yêu cầu của mình không có gì quá đáng cả.
Nếu như Đường Quả là người Thượng Quan Dực yêu, đương nhiên hắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn nổi giận. Đáng tiếc, nàng không phải. Nàng còn là người hắn hận nữa chứ. Nếu như nàng không giống Đường Giảo, Giảo Nhi sẽ không bị đánh tráo. Vậy nên, lúc đó hắn đã đồng ý.
Mặc kệ bao nhiêu người phản đối, hắn còn tuyên bố "miệng vàng lời ngọc" : "Một phi tần địa vị thấp hèn thôi mà, sao không đổi được?"
Thượng thư Đường Duyên Tân tức gần chết. Tiếc thay, hoàng quyền tối thượng, ông không phản bác nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bị tên quốc vương kia mang đi.
Nguyên chủ sống thêm được mười năm thì bệnh chết.
Sau đó một khoảng thời gian thì ký ức của Đường Giảo khôi phục. Nàng nhớ hết tất cả những chuyện đã xảy ra. Biết được chuyện của chị gái, nàng hận hai tên đàn ông kia vô cùng.
Tuy nàng đã có hai con với Thượng Quan Cảnh, Thượng Quan Dực vẫn đưa nàng tiến cung sau khi phát hiện ra nàng đã khôi phục ký ức. Nàng không phản kháng được, đành phải tuân theo. Nhân lúc Thượng Quan Dực không chú ý, nàng ám sát hắn, trả thù cho chị.
Nhưng Thượng Quan Dực là Hoàng đế, nào có dễ ám sát như thế.
Vì quá thích nàng, cho dù nàng có làm ra việc tày trời như vậy, hắn vẫn tha thứ. Còn về phía Thượng Quan Cảnh, hắn cũng chuẩn bị để đưa nàng ra ngoài. Nàng giống như lục bình vậy, chỉ có thể trôi theo dòng nước. Bất tri bất giác, vẻ linh động hoạt bát khi xưa trong mắt nàng không còn nữa. Đây là xã hội nam quyền, nàng muốn báo thù, muốn làm nhiều việc thế nào cũng đành bất lực.
Cả đời nàng dây dưa với hai tên kia cho đến chết. Bọn hắn như phát điên, tranh giành nàng như thế, có bao giờ nghĩ rằng nàng có đồng ý hay không đâu? Bọn hắn chưa bao giờ nghe ý kiến của nàng, còn khiến nàng mang danh yêu tinh họa quốc để thiên hạ chửi rủa. Con cái của nàng cũng vì nàng mà không ngóc đầu lên được, cuối cùng cũng chết trong ấm ức.
"Bi kịch, đúng là bi kịch."
Xem xong cốt truyện, Đường Quả cảm thán, "Mấy thằng cặn bã thật chẳng ra gì."
"Mà nguyên chủ cũng ngoan ngoãn lắm cơ." Đường Quả cười nhạo, "Là Đường Quả thì một lòng với Thượng Quan Cảnh, không tiếc phải trả giá. Là Đường Giảo thì toàn tâm toàn ý với Thượng Quan Dực. Ở nước ngoài mười năm, chết vì tâm bệnh. Bị người yêu vứt bỏ, ưu tư mà chết."
"Sao trên đời này lại có những người phụ nữ không biết rằng nên quyết đoán buông bỏ những kẻ không đáng nhỉ. Người cần yêu thương nhất chính là bản thân mình cơ mà."
[Có thể là đầu óc bị gì rồi.] Hệ thống yếu ớt đáp. Nó cảm thấy hai tên cặn bã kia nhất định sẽ rất thảm.
"Ngủ cái đã rồi tính tiếp."
Hôm sau, hệ thống hoảng loạn. Nó nhận ra, ký chủ đại đại đã hóa thân thành cô tiểu thư khuê các ngoan hiền kia rồi.
=====
Chào mừng các bạn đến với Thế giới 16: Vương phi bị đổi ký ức ^^
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ~~