Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 4 (1128):
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, ngay cả cách đi đứng cũng giống y đúc.
Kỹ thuật diễn của ký chủ tốt hơn rồi.
[Ký chủ, lần này cô định ra đòn thế nào đây?] Nó hỏi.
"Chiêu lần này gọi là mất đi điều tốt nhất. Ta muốn khiến cho Thượng Quan Cảnh quen với con người của ta. Các thói quen của ta sẽ ảnh hưởng đến hắn, khắc sâu vào tâm trí hắn. Đến khi hắn đưa ta đi, hắn sẽ cảm thấy cái gì cũng không ổn."
"Tuy chiêu này cũ rồi, nhưng mà đối phó với bọn đê tiện thì cứ phải thế."
Hệ thống: Ha ha, đúng đúng. Bọn chúng sao mà thoát được?
[Còn Đường Giảo thì tính sao đây?]
Đường Quả ngừng một lát, "Để ta vào nhóm hỏi Xích Tiêu đại ca xem có hình nhân nào giống người thật nhất không. Ta sẽ đưa nó cho Thượng Quan Cảnh, để hắn ôm hình nhân cả đời."
"Còn Đường Giảo thì cứ để nàng ta đi. Tính nàng ta đơn giản như thế, không đấu được với hai tên kia. Trong xã hội nam quyền và hoàng quyền này, nàng ta chỉ có bị bọn hắn hại chết mà thôi."
"Nàng ta thích sống tự do tự tại thì cứ thỏa mãn nàng ta."
"Còn hai tên kia giao cho ta, ta sẽ từ từ chơi cùng bọn hắn." Đường Quả thấp giọng cười. Hệ thống run lên. Cô chơi thế thì hai tên kia xui rồi.
Nó đánh giá, chơi chưa được hai năm bọn hắn sẽ hỏng.
Sau đó, nó tận mắt nhìn ký chủ nhà nó xuống bếp. Ôi trời ạ, ký chủ chơi lớn quá, thế mà xuống bếp thật.
Chuẩn bị xong đồ ăn, Đường Quả không đưa trực tiếp cho Thượng Quan Cảnh mà sai người bày lên bàn cho hắn. Thượng Quan Cảnh nhìn bữa trưa có hơi khác mọi khi cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ là đầu bếp nghiên cứu ra được món mới.
Ăn miếng đầu tiên, hắn kinh ngạc. Đây vốn không phải món của đầu bếp kia, chẳng lẽ là đầu bếp mới?
Hắn ăn nhiều hơn nữa. Tâm trạng vốn không vui vì không cưới được người mình yêu bị quét sạch. Hắn cười một tiếng, "Thưởng cho đầu bếp làm đồ ăn hôm nay."
Người hầu nhìn nhau, không biết nên nói thế nào, chỉ có quản gia cười tít mắt, "Vâng, thưa Vương gia."
Mới tiếp xúc với Vương phi, quản gia thầm nghĩ, cô con gái lớn của thượng thư này quả không hổ danh là tiểu thư khuê các, làm việc gì cũng hết sức ổn thỏa. Nàng tự làm đồ ăn cho Vương gia, còn dặn ông đừng để Vương gia biết. Ông là cánh tay phải của Thượng Quan Cảnh, đương nhiên biết vì sao hắn không vui. Tân Vương phi không dựa vào đồ ăn để cầu sủng ái, ông rất tán thưởng. Lúc này mà nói với Vương gia là Vương phi làm đồ ăn, Vương gia nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó Vương phi không thể xoay người nổi.
Ông thấy Vương phi không tệ chút nào. Nàng rất tôn trọng ông, nên ông cũng vui vẻ. Nhìn Thượng Quan Cảnh hài lòng, ông cũng rất hài lòng. Có Vương phi như vậy, hẳn Vương gia sẽ sớm quên đi Giảo phi và sống thật tốt với Vương phi thôi.
Bữa trưa và bữa tối đều là Đường Quả tự chuẩn bị, quản gia chỉ việc sai người mang đến trước mặt Thượng Quan Cảnh.
Sau vài ngày, Thượng Quan Cảnh đã quen với đồ ăn của đầu bếp mới. Gần như ngày nào hắn cũng muốn thưởng.
Quản gia thấy Đường Quả vẫn bình thản, trong lòng thầm khen cô rất nhiều. Sau thấy cô may quần áo, túi thơm cho Thượng Quan Cảnh, ông càng thêm kinh ngạc. Vương phi này đúng là một người vợ hiền.
=====
Chương 5 (1129):
Bất tri bất giác, Đường Quả đã thay đổi hết đồ của Thượng Quan Cảnh.
Hệ thống nói, đáng sợ nhất là cô đều để lại dấu ấn đặc biệt trên quần áo và giày vớ. Dấu ấn nhỏ, lại ở chỗ không nổi bật, đến khi phát hiện ra được là có chuyện ngay.
Ký chủ đại đại nhà nó tâm cơ quá đi.
Ngoại trừ chuẩn bị đồ dùng cho Thượng Quan Cảnh, Đường Quả còn luyện chữ và vẽ tranh. Tài nghệ của nguyên chủ không kém gì Đường Giảo, thậm chí còn hơn một chút, chẳng qua nàng không thích khoe khoang thôi.
Cứ như thế, cô yên ổn sống trong phủ Cảnh Vương nửa năm. Sau ngày tân hôn, gần như cô không chạm mặt Thượng Quan Cảnh. Thỉnh thoảng có chạm mặt thì cô đều hành lễ một cách quy củ, hắn cũng chỉ liếc cô một cái rồi đi luôn.
Quản gia cảm thấy không ổn. Tân Vương phi tốt như thế mà Vương gia lại chẳng ngó ngàng gì đến. Thấy tâm trạng của Vương gia hôm nay không tệ, lại nhớ là tầm này Vương phi hay vẽ tranh luyện chữ trong hoa viên, ông lên tiếng, "Vương gia, hôm nay trời khá đẹp, hoa trong vườn cũng đã nở rồi, không biết Vương gia có muốn đi ngắm hoa không?"
Ông liếc nhìn án thư. Nét mực vẫn chưa khô, trên đó vẽ một người con gái giống hệt Vương phi, nhưng người đó có một đôi mắt linh động hoạt bát. Nàng không phải Vương phi, nàng là em gái ruột của Vương phi, hiện tại là Giảo phi của Hoàng thượng.
"Cũng được." Thượng Quan Cảnh buông bút, đứng lên. Hắn khoác áo rồi bước ra ngoài, thuận miệng hỏi, "Đã tìm được người bản vương muốn tìm chưa?"
"Chưa ạ. Cao nhân đều lai vô ảnh, khứ vô hình (*), nào có dễ tìm vậy." Thấy sắc mặt Thượng Quan Cảnh không tốt, quản gia vội nói tiếp, "Tuy là chưa tìm được, nhưng đã có tin tức rồi. Chỉ cần đuổi theo, sớm muộn gì cũng thấy ạ."
"Vậy phái thêm người đi. Nhất định phải mời được cao nhân về."
(*) lai vô ảnh, khứ vô hình: bặt vô âm tín, không có tung tích
Thượng Quan Cảnh cũng chỉ là vô tình biết được có cao nhân có thể tráo đổi ký ức của con người. Vừa mới nghe nói, hắn đã muốn dùng cách này để đánh tráo Giảo Nhi của hắn về với mình.
Hậu cung của Hoàng huynh nhiều phi tần như thế, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không phát hiện được. Đến khi phát hiện ra thì hắn và Giảo Nhi đã như hình với bóng rồi. Còn đại tiểu thư phủ thượng thư kia, hắn chưa động đến nàng ta, nàng ta còn giống với Giảo Nhi, có thêm ký ức của Giảo Nhi nữa, hắn không nói thì ai biết được chân tướng chứ?
Đi dạo hoa viên cùng với quản gia, Thượng Quan Cảnh chợt nhìn thấy có mỹ nhân đang vẽ giữa bụi hoa. Nhìn thấy nửa gương mặt kia, hắn bất giác gọi to, "Giảo Nhi."
Hắn nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay Đường Quả. Ngay lúc hắn định ôm cô vào lòng thì cô lại luống cuống, vội vàng tránh ra, quy củ hành lễ: "Thϊếp bái kiến Vương gia."
Cô chỉ hoảng loạn một chút, sau đó lại quay về với vẻ dịu dàng đoan trang ngày thường, đồng thời đập nát hết mọi sự vui sướng của Thượng Quan Cảnh.
"Hóa ra là Vương phi."
"Vâng, thưa Vương gia."
Ánh mắt Thượng Quan Cảnh đã hết kích động, hắn cũng không có ý định rời đi. Nơi này là Vương phủ của hắn, là hoa viên của hắn, việc gì hắn phải né tránh chứ?
Nàng ta vào Vương phủ nửa năm cũng không bám dính lấy hắn, đúng là một kẻ thức thời.
=====
Chương 6 (1130):
Thế thì hắn càng không cần phải né tránh làm gì. Nàng ta cứ ngoan ngoãn nghe lời như thế, hắn tạm thời nuôi được.
"Vương phi ở đây làm gì?"
"Thưa Vương gia, thϊếp vẽ tranh."
"Vẽ?"
Thượng Quan Cảnh có hơi kinh ngạc. Không phải hắn ta nghe đồn rằng đại tiểu thư của phủ thượng thư nổi danh vì thêu thùa rất giỏi hay sao? Nàng ta còn biết vẽ tranh nữa?
Vừa tò mò vừa khinh thường, hắn tiến lên một bước, "Bản vương muốn xem Vương phi vẽ gì." Đoạn, hắn nhìn lên bức tranh, sau đó không thể dời mắt đi được.
Quản gia cũng nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy bức tranh cũng kinh ngạc.
"Bản vương cứ ngỡ Vương phi ở trong vườn thì chỉ vẽ hoa thôi, không ngờ Vương phi lại vẽ mây và diều." Mây ở chân trời, diều trên bầu trời, hoa ở phía dưới chỉ để điểm xuyết.
Bức tranh khiến cho người ta cảm thấy tự do, giống như mây vậy, lúc ẩn lúc hiện, không hợp với cô gái này chút nào.
Hắn cảm giác nàng ta không phải loại người có thể vẽ ra được bức tranh như thế. Nhưng nét mực còn chưa khô, lúc hắn đến nàng ta vẫn đang vẽ, không thể nào là giả được.
"Vương phi vẽ không tệ."
"Vương gia quá khen."
Thượng Quan Cảnh nhìn bàn cờ gần đó, hỏi tiếp, "Vương phi biết chơi cờ không?"
"Thϊếp có biết một chút ạ."
Thượng Quan Cảnh hứng thú, "Vậy qua chơi hai ván với bổn vương."
"Vâng."
Đường Quả buông bút, khóe môi treo lên một nụ cười nhạt. Cô bước nhẹ đến chỗ bàn cờ, ngồi xuống đối diện Thượng Quan Cảnh.
Thượng Quan Cảnh nhìn vẻ quy củ của Đường Quả thì cười nhạo một tiếng. Hắn không thích loại người quá quy củ, cứ tự rập mình vào khuôn mẫu như thế này.
Chẳng cần biết Đường Quả vẽ như thế nào, hắn sẽ không vì thế mà nhìn nàng ta với con mắt khác.
Hắn cứ tưởng, Đường Quả nói biết chơi cờ một chút là chỉ biết một chút thật, nào ngờ chưa đến nửa canh giờ sau, hắn thiếu chút nữa thì thua trắng.
Lần này thì hắn không thể không thấy kính nể vị Vương phi này.
"Khả năng chơi cờ của Vương phi rất tốt. Bản vương không nghĩ là ngươi giấu tài như vậy đấy."
"Vương gia quá khen, là Vương gia nhường thϊếp."
Nhường?
Thượng Quan Cảnh xém chút nữa bật cười. Chưa bao giờ hắn nhường cả. Hắn cũng đâu có ngu, vốn dĩ là nàng ta nhường hắn. Các nước cờ của nàng ta quá cao siêu, nếu không phải hắn cẩn thận, hắn cũng nhìn không ra.
Hắn có phần tò mò với Vương phi này.
Hệ thống: Tò mò hả? Thế thì ngươi sẽ bị chơi hỏng sớm thôi. Nếu biết quay đầu là bờ thì còn có thể vớt vát một chút, còn nếu cứ đâm đầu thì xác định là thê thảm nhé.
"Ván nữa."
Thượng Quan Cảnh thật sự hứng thú.
Đường Quả chơi cờ với hắn cả một buổi chiều. Tài chơi cờ của cô khiến Thượng Quan Cảnh quên hết mọi thứ. Dù ván nào cũng hòa nhưng hắn cứ cảm thấy Đường Quả chưa thể hiện hết khả năng của mình.
Thấy sắc trời đã tối mà mình vẫn không thể khiến Đường Quả trổ hết tài năng, hắn không thể không thừa nhận, Vương phi của hắn không đơn giản.
"Vương gia, trời tối rồi, đã đến lúc dùng bữa."
Thượng Quan Cảnh ngẩng đầu lên nhìn hoàng hôn buông xuống rồi liếc nhìn cô gái vẫn ngồi quy củ phía đối diện, "Đến chỗ ngươi đi."
Không phải hắn hứng thú với nàng ta, chỉ là tò mò không biết nàng ta còn có thể làm được gì nữa.
Hệ thống: Có gì khác nhau à? Có tò mò là sẽ sinh ra hứng thú đó.
Đến lúc dùng bữa, Thượng Quan Cảnh nhăn mặt lại.
Đường Quả vội vàng quan tâm, "Vương gia sao vậy? Có món nào không hợp khẩu vị của chàng ư?"