Sắc trời dần tối xuống, Đường Quả quay người vào trong hang lấy một miếng thịt khô, một bao quả khô, hướng đến một nhà đá ở một khu khá vắng vẻ trong bộ lạc.
Đi vào trong nhà đá, cô gọi một tiếng, "Đại tư tế có nhà không ạ?"
Giọng nói cô gái trẻ truyền vào trong nhà đá khiến Ngân Hào dừng một chút. Xuyên qua cánh cửa không che cũng không đóng, chàng nhìn thấy dáng người mảnh mai của A Quả Quả, đáp lại một tiếng.
"Có."
"Đại tư tế, ngài mở cửa ra đi."
"Chuyện gì thế?"
Ngân Hào kỳ quái, A Quả Quả sao đột nhiên lại đến tìm chàng? Giống cái nhỏ bé này không phải mỗi lần nhìn thấy chàng là sẽ lẩn trốn sau lưng người khác rồi sợ hãi nhìn chàng hay sao?
Đường Quả cười tủm tỉm, "Ngài mở cửa ra đã rồi nói."
Ngân Hào mang theo hiếu kỳ mở cửa ra. Cửa này thật ra cũng chỉ là từ dây leo bện thành, Đường Quả muốn xông vào cũng rất dễ dàng.
Nhưng đại tư tế là người có tính tình quái lạ nhất, cũng có địa vị cao nhất trong bộ lạc. Không được chàng cho phép, không ai dám mạo hiểm xâm phạm chàng. Tất cả đều cực kì tôn trọng chàng, bởi vì chàng đã giúp bộ lạc vượt qua không ít khó khăn, hơn nữa còn biết thuốc, có thể xem bệnh cho người thú bị thương. Cho nên, thành viên trong bộ lạc coi chàng như một vị thần.
Cửa mở ra, Ngân Hào xuất hiện. Chàng rất cao, cơ bắp săn chắc, nhìn xa trông gầy gầy, không giống với Cái Ân cao to vạm vỡ, nhìn rất có sức mạnh.
Trên người chàng là da thú trắng như tuyết, tóc đen dài xõa sau lưng, trên cổ còn có một dây chuyền xương thú cũng trắng như tuyết, cổ tay cũng có vòng tay bằng xương thú, hoa văn khắc trên đó rất phức tạp.
Đường Quả trước mặt chàng vẫn chỉ là một cô bé. Cô trộm nhìn gương mặt tuấn tú quá mức của Ngân Hào, cười rạng rỡ, "Đại tư tế, chúng ta vào nhà nói đi ạ."
Ngân Hào bị một giống cái nhỏ xinh nhìn trộm, sắc mặt hơi cứng lại, không cảm xúc mà vô cùng ẩn ý nhìn cô, nhíu mày lại, "A Quả Quả, rốt cuộc là em có chuyện gì?"
"Vào nhà nói, ở ngoài khó nói lắm."
Đường Quả không bỏ qua gương mặt hơi cứng lại trong chớp mắt kia. Làm màu ra vẻ thanh cao thế này thật khiến cô cười chết mất.
Đại tư tế này chính là kiểu trong nóng ngoài lạnh.
Đường Quả tiến lên một bước, đẩy Ngân Hào ra rồi vào thẳng trong nhà.
Ngân Hào chưa kịp phản ứng lại đã bị đẩy ra. Chờ đến khi phản ứng lại, chàng đã thấy giống cái nhỏ không hề khách khí gì mà ngồi trong nhà chàng, còn đặt thịt khô và quả khô lên bàn đá rồi cười tít mắt với chàng.
"Đại tư tế vào đi, ngài còn đứng đực ở đó làm gì thế?"
Ngân Hào bước từng bước cứng ngắc. Thành viên trong bộ lạc ai nhìn thấy chàng cũng phải tôn kính, thật không ai dám không đứng đắn cười hì hì nói chuyện với chàng như thế này.
Còn dám đẩy chàng!
Giống cái nhỏ này từ bao giờ đã to gan như thế?
Có hơi khó chịu, cũng hơi mới lạ, nhất là khi A Quả Quả cười lên. Không biết vì sao chàng bất tri bất giác đóng cửa lại rồi đi vào trong nhà.
Trong nhà đại tư tế, bày biện trông "chất" hơn hẳn so với các thành viên khác trong bộ lạc, cũng hữu dụng hơn.
"Em tìm ta có chuyện gì? Ai bị thương, hay là ai mắc bệnh?" Ngân Hào nghiêm túc hỏi.
Đường Quả ngồi trên ghế đá cao cao, bên dưới da thú lộ ra đôi chân thon dài đong đưa sáng mù mắt Ngân Hào. Chàng ho nhẹ một tiếng, dời mắt sang chỗ khác.
"A Quả Quả."
"Dạ!"
Đường Quả cười tít mắt trả lời, dáng vẻ khôn khéo này khiến Ngân Hào có muốn mắng cũng không mắng được.
Hệ thống: Là cái đồ sao chổi cứ xuyên là mất trí nhớ kia, nếu không phải ký chủ đã không lập tức đến giày vò người ta như thế.
_____
Đỗ Liễu Liễu đại đại: Tác giả quyến rũ online livestream A Quả Quả thả thính đại tư tế Ngân Hào trong nóng ngoài lạnh ~