(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 632

"Đại tư tế ăn thịt khô đi ạ."

"Ta không đói."

"Vậy ăn quả khô."

"Không cần."

Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn Ngân Hào đã cứng mặt rồi còn cố ra vẻ cao ngạo thần bí, mắt cong cong rồi liếc ra ngoài, "Đại tư tế, mùi bên ngoài thơm quá, không biết Cái Ân đang nấu cái gì."

"Ngài có muốn ăn không?"

Ngân Hào: "..."

Giống cái nhỏ này chắc mắc bệnh rồi, bệnh đầu óc.

"Không muốn ăn."

Ngân Hào cách Đường Quả xa xa, lạnh nhạt đáp lại.

Mặc dù chàng lãnh đạm lại lạnh lùng như thế, nhưng giống cái nhỏ trước mặt chàng dường như không để ý chút nào, ngược lại còn giương khuôn mặt nhỏ lên cười tít mắt nhìn chàng. Toàn thân chàng mất tự nhiên, cảm giác da thú cũng phải rơi xuống, thậm chí bên tai còn có hơi nóng.

Tai Ngân Hào đỏ lên, Đường Quả đương nhiên là nhìn thấy. Cô phát hiện ra, anh chàng này dù có mất trí nhớ mỗi khi xuyên qua nhưng các thói quen nhỏ vẫn bất biến không đổi.

Cứ bị thả thính là đỏ tai, so với con gái còn nhát hơn, càng khiến cô không thể dừng được.

Xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi, lần nào cũng gặp người đáng yêu như thế cũng rất thú vị.

"Cái Ân có giống cái rồi."

Sắc mặt Ngân Hào có hơi để ý, "Là Áo Lỵ à?"

"Không đúng nha, nếu là Áo Lỵ em đã không nói cho ngài." Đường Quả chỉ ghế đá đối diện, "Đại tư tế, ngài thích đứng nói à? Có thể ngồi xuống không? Nói chuyện với ngài mà cổ em đau quá."

A Quả Quả càng lớn càng trẻ con.

Lúc trước không phải giống cái nhỏ này rất sợ chàng, luôn trốn ra sau người khác trộm nhìn chàng à. Đôi mắt như nai con kia thật khắc sâu vào trong trí nhớ.

"Ai thế?"

Chàng đi đến chỗ ghế đá, ngồi xuống. Coi như trên người chàng chỉ có da thú, Đường Quả vẫn cảm thấy chàng như đang mặc áo tiên, khí chất này thật sự không hợp với bộ lạc người thú.

Đường Quả vừa gặm quả khô vừa đáp lại, "Không biết nữa, giống cái này lạ lắm. Cái Ân nhặt từ bên ngoài về, vừa mang về đã giấu trong nhà, mọi người đang bàn tán ngoài kia kìa. Mùi vừa nãy đại tư tế có ngửi thấy không? Em nghi ngờ là mùi đấy do giống cái kì lạ kia làm ra."

Canh thịt à, cô cũng muốn làm một ngụm, dù sao cũng tốt hơn so với quả khô và thịt khô.

Ngân Hào nhíu mày lại, "Giống cái không rõ thân phận, còn kì lạ?"

"Ăn mặc cực kì lạ, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nhìn thấy."

Lừa quỷ à.

Đường Quả nói tiếp, "Dù sao cũng không phải da thú, trông mềm lắm, không biết làm từ cái gì."

"Ngày mai ta đến hỏi Cái Ân xem. Người không rõ thân phận dễ kéo các bộ lạc khác đến, rất có thể mang lại nguy hiểm cho Lạp Đa."

Ngân Hào nói xong, thấy Đường Quả vẫn chưa đi, "A Quả Quả, còn có việc?"

Rõ ràng là đang đuổi người nhưng Đường Quả dường như không nghe hiểu, "Có."

"Gì thế?"

Ngân Hào thở dài một hơi, hôm nay giống cái nhỏ này rất kì quái, vẫn là nên sớm đuổi ra ngoài thì hơn, hi vọng ngày mai nàng có thể khôi phục bình thường.

Đường Quả không gặm quả khô nữa, hai tay chống cằm, "Đại tư tế, em bệnh rồi."

Gương mặt Ngân Hào nghiêm túc lại, "Chỗ nào không thoải mái?"

"Chỗ nào cũng không thoải mái."

Ngân Hào nói không nên lời, dứt khoát đi đến trước mặt Đường Quả. Chàng cẩn thận quan sát sắc mặt cô, do dự một chút rồi giữ lấy cổ tay cô, bắt đầu kiểm tra.

"A Quả Quả, ta kiểm tra rồi, thân thể của em rất khỏe mạnh, đánh chết một con dê cũng không vấn đề gì."

Đường Quả hơi cong môi, cười tủm tỉm nhìn Ngân Hào, "Bệnh trong lòng."

Bình Luận (0)
Comment