Gã kia lại tát Ninh Tương Tư một cái nữa, sau đó quay sang nói với mấy gã trong phòng, "Tao thế này rồi có khả năng mấy tháng nữa không được. Vốn dĩ định đối xử tốt một chút, không ngờ con đĩ này không biết điều."
"Tao cho chúng mày thuê nó sinh con. Không đẻ được cũng không sao, để làm ấm giường cũng được. Con này ngọt nước phết, chắc là người thành phố, chúng mày có phúc đấy."
Mấy gã kia không do dự một chút nào, xoay người về lấy tiền này, giao cho gã đàn ông. Gã đếm đếm tiền, hài lòng nói, "Giường chiếu cũng cho chúng mày mượn luôn đấy."
Đoạn, gã rời đi, tiện tay khóa cửa lại.
Gã khập khiễng vào trong nhà khác, miệng lầm bầm chửi rủa gì đó. Nhưng vừa mới nằm xuống thì một tấm lụa trắng bay từ bên ngoài vào quấn quanh cổ gã.
Gã trợn mắt, giãy dụa được vài cái thì tắt thở.
Đường Quả xoay người quay lại chỗ Ninh Tương Tư. Ninh Tương Tư hét lên, mấy gã kia trưng nụ cười kỳ quái tiến đến gần cô.
Ngay lúc Ninh Tương Tư nghĩ rằng mình xong rồi thì một dải lụa trắng bay vào cản bọn chúng lại.
"Ai?"
"Tao."
Đường Quả bay vào, tủm tỉm nhìn chúng, "Nhớ tao không?"
"Mày..." Một gã phản ứng lại, trợn mắt, "Mày là con ba năm trước..."
"Ừ đúng rồi. Trí nhớ mày tốt phết nhỉ. Nhưng mà, hôm nay tao đến đây đòi mạng chúng mày."
Dứt lời, cô vung lụa trắng lên, cuốn lấy cổ gã, dùng sức kéo. Nhìn mấy gã còn lại cố gắng gỡ lụa ra, cô cười vô cùng thích thú.
Lúc chúng định ra ngoài lấy dao thì lụa trắng trải dài ra, quấn quanh cổ chúng. Sắc mặt chúng đỏ lên, mắt trợn trắng.
Đường Quả phất tay gỡ dây thừng cho Ninh Tương Tư, vẫn hỏi câu cũ, "Đi không?"
"Đi chứ." Ninh Tương Tư không do dự gì mà đáp lại ngay. Sau đó, cô vọt tới trước mặt mấy gã kia, cho mỗi tên hai cái tát, rồi nói với Đường Quả, "Chúng ta đi thôi."
Đường Quả cười nhẹ một tiếng, tay hơi dùng sức. Một tiếng răng rắc vang lên, mấy gã đàn ông tắt thở trong chớp mắt.
Ninh Tương Tư vừa mới ra cửa cứng đờ người. Quay lại nhìn những gã đàn ông xụi lơ không tiếng động nằm trên đất, cô bước lùi về sau, không tin nổi, "Sao chị lại gϊếŧ hết?"
"Chúng nó làm nhiều chuyện ác như thế, chết còn không đủ, vì sao không thể gϊếŧ? Chúng nó đều là tai họa, gặp thằng nào phải gϊếŧ thằng ấy, đỡ gây tai họa cho người khác."
"Dù chúng nó có gây họa, chị cũng đừng gϊếŧ người chứ. Chờ tôi ra ngoài rồi, tôi sẽ có cách khiến chúng nó phải chịu phạt theo pháp luật." Ninh Tương Tư đỏ mặt cãi lại.
Đường Quả không để ý đến cô. Pháp luật có thể trừng phạt được những tên khốn này, thế giới còn có lừa bán nữa à?
Cô đã từng xuyên đến một thế giới có một huyện thành lập nghiệp bằng cách lừa bán.
Đàn bà con gái trong thành đa số là bị lừa bán đến.
Chỉ cần là con gái vào trong đó, hầu như đều không có hi vọng chạy đi.
Từ gánh hàng rong cho đến bán vé số, tài xế lái xe... đến những kẻ có chức vụ cao, đều là đồng lõa.
Ai quản được?
Những loại này, gϊếŧ là tốt nhất.
Dù sao thế giới này cũng loạn, có ma quỷ. Cô là ma, không phải người, không thuộc quyền quản lý của con người. Cô muốn làm gì cứ làm thế là được.
Ninh Tương Tư muốn nói lý với cô, cô không nghe.
Cô không cần phải tuân thủ theo logic của người bị hại.
Đường Quả bay ra ngoài, chỉ nói một câu với Ninh Tương Tư, "Đi nhanh một chút."
_
Editor: Nói thật ấy, edit mấy đoạn bên trên mị muốn hộc máu lắm, vì không biết phải edit thế nào mới lột tả hết được cái sự tởm lợm của bọn kia ra