(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 812

812.21

"Có nhận không?"

Tần Cửu nhìn thanh kiếm, sợ ngây người... Đây, đây chắc chắn không phải tiên khí đâu, nhỉ?

"Tiên khí?"

"Đúng, muốn không?" Đường Quả cong cong môi, anh chàng này đáng yêu quá đi mất, yêu tiền cũng đáng yêu như thế, rất hợp gu cô.

Tần Cửu hầu như không do dự, "Nhận."

Dù sao anh đi khắp bốn phương, đi theo một nữ quỷ hai mươi năm cũng không có gì, đã thế còn được nhận cả kiếm tiên. Anh có thể khẳng định, đây là thanh kiếm tiên duy nhất ở nhân giới.

"Được, cho anh." Đường Quả nhanh chóng ném kiếm tiên cho Tần Cửu, Tần Cửu vội vàng nhận lấy, nhìn chằm chằm một hồi lâu. Kiếm tiên đó!

"Tần Cửu, hiện tại anh là người tôi thuê, anh phải làm việc cho tôi hai mươi năm. Có rất nhiều việc tôi không tiện làm, phải để anh làm."

"Không thành vấn đề." Tần Cửu vội vàng trả lời.

Cô là đại gia, cô là chủ.

Anh cất kiếm tiên đi, chờ đến lúc rảnh thì luyện hóa, "Hiện tại về nhà cô?"

"Ừ." Đường Quả lên tiếng, bay lên cao. Tần Cửu cũng bay lên. Đã quen rồi, anh cũng nói nhiều hơn, "Làm sao mà lại rơi xuống núi?"

"Tôi và bạn đến đây chơi, cuối cùng rơi vào tay bọn trong thôn. Nếu tôi không chạy, tôi phải ở lại đó cả đời sinh con cho bọn nó."

Đường Quả nghiêng đầu mỉm cười, "Lúc ấy chưa quen đường, còn là con gái, sao có thể chạy thoát được. Hết cách phải chạy lên núi thôi. Chạy đến tận đây rồi, bọn nó vẫn đuổi theo sau."

"So với chuyện bị lôi về, tôi hầu như không do dự gì mà nhảy xuống ngay."

"Có đôi khi không phải còn sống còn nhiều hi vọng hơn hay sao?"

Đường Quả châm chọc, "Anh xem, đàn bà con gái trong đó có hy vọng không? Hay chỉ là chết lặng và đồng hóa? Hiện tại cũng khá tốt, tôi báo được thù, còn là một nữ quỷ lợi hại, ngay cả anh cũng không đánh được tôi."

Tần Cửu: "..." Xem ra tuổi cũng không lớn lắm, anh không thể so đo với nữ quỷ nhỏ này.

Tần Cửu nghĩ, thân phận của nữ quỷ cũng không đơn giản như thế.

Có ngọc tu hồn, còn có kiếm tiên, chắc chắc đã gặp được kỳ ngộ lớn. Anh bấm ngón tay, báo ứng của thôn này không đến nhanh như thế, ít nhất cũng phải gần hai mươi năm nữa.

Biến số trong đó chính là nữ quỷ này.

Nhưng mà, anh còn tính ra được báo ứng của thôn này vẫn chưa có hết. Thời gian của lần báo ứng thứ hai đã ra từ ngay lần đầu anh bấm đốt. Còn những chuyện khác anh tính không ra, không thể nhìn thấu được thiên cơ. Tựa như biến số trước mặt này.

"Cô tên gì?"

"Tôi tên Đường Quả."

Đường Quả dựa theo ký ức, nói địa chỉ đã từng là nhà mình cho Tần Cửu. Chỉ khi có trở lại nơi đó, cô mới có thể tìm được người nhà cô.

Không thể không thừa nhận, Tần Cửu làm việc rất ổn thỏa, rất mau đã theo cô trở lại đến thành phố vừa xa lạ vừa quen thuộc, đến nhà cô. Nhà cô cũng không tệ, là biệt thự.

"Chắc dọn đi rồi." Tần Cửu an ủi nói, "Hiện tại tìm một người rất dễ dàng. Cô có nhớ tên và số điện thoại người nhà cô không?"

"Nhớ rõ." Đường Quả đọc hai số điện thoại.

Tần Cửu lấy điện thoại ra gọi, kết nối thành công.

"Xin chào."

"Chào ông, xin hỏi ông có phải ông Đường không?"

"Đúng, là tôi."

Tần Cửu vội vàng kể lại mọi chuyện. Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó hẹn thời gian gặp mặt với Tần Cửu để nói chuyện an táng Đường Quả.

Đường Quả nghe thấy trong điện thoại chỉ có trầm mặc, biết ngay là có chuyện không ổn.

Tần Cửu mang theo Đường Quả đến một địa chỉ xa lạ. Nhìn biệt thự xa hoa trước mặt, cũng không ngoài ý muốn, dù sao gia thế của Đường Quả tốt thật.

Gọi cho ông Đường xong, anh được người hầu mời vào biệt thự.

813.22

Ông Đường từ trên tầng đi xuống, đánh giá Tần Cửu một lát, ngắm nghía bộ đạo bào, hỏi, "Là đạo trưởng Tần đúng không?"

Tần Cửu đứng lên, gật đầu, "Là tôi."

Ông Đường nhìn xung quanh, "Xương của con gái tôi ở đâu?" Giọng nói bình thản không giống trong tưởng tượng, xem ra ông Đường hình như không quan tâm đến sống chết của Đường Quả chút nào.

Nhận thức được điều này, nụ cười của Tần Cửu nhạt đi một chút: "Ở chỗ khác, dù sao tôi cũng không thể nghênh ngang mang vào trong này đúng không?"

"Cũng đúng." Ông Đường ngồi trên sô pha. "Đạo trưởng Tần cần thù lao bao nhiêu, hôm nào tôi cho người mua một ngôi mộ, đến lúc đó còn nhờ đạo trưởng Tần mang nó qua an táng cho nó."

Tần Cửu nhìn Đường Quả đang bay bên cạnh, chần chừ một chút, "Chỉ an táng đơn giản thôi?"

"Đạo trưởng Tần còn muốn thế nào nữa?"

Tần Cửu cau mày, "Đường Quả uổng mạng, cần siêu độ, còn cần bày linh đường ở nhà. Nếu chỉ đón về thôi, ông không thấy có hơi qua loa hay sao?" Kỳ thật đây là Tần Cửu cố tình nói, có vẻ như ông Đường đây không thèm quan tâm Đường Quả có về hay không.

"Bày linh đường trong nhà???"

Trên tầng truyền đến một giọng nữ, một người đàn bà xinh đẹp ôm một đứa bé mới sinh đi xuống, "Không được! Chồng à, sao lại có thể để trong nhà được chứ, đen lắm." Ả nói với ông Đường, "Con trai chúng ta mới sinh chưa bao lâu, bày linh đường trong nhà nhỡ âm khí ám nó thì sao?"

"Bà đây là..." Tần Cửu hỏi.

"Vợ tôi."

Ông Đường vội vàng đỡ ả đến sô pha, vỗ vai an ủi, "Yên tâm, anh chỉ cho người đi mua mộ cho nó, còn lại để đạo trưởng Tần lo hết, sẽ không bày linh đường trong nhà."

Đáy lòng Tần Cửu trầm xuống, quay sang nhìn Đường Quả theo bản năng, nhận ra cô đang cười tủm tỉm, rồi bay đến đằng sau anh nhẹ nhàng nói, "Đây không phải mẹ tôi. Anh tra giúp tôi xem mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì đi. Còn xương cốt của tôi, cứ mang đi, không cần chôn ở đây."

Nói xong, cô treo lên TV, trên mặt chỉ có tươi cười. Nhìn nụ cười này, trong lòng anh hụt hẫng. Ngay cả một nghi thức đón về cũng không có, không biết cô có buồn hay không.

"Bà đây chắc không phải mẹ ruột cô Đường Quả đúng không?"

Ả đàn bà nghe được, tức giận nói, "Đạo trưởng có biết ăn nói hay không? Trông tôi già đến thế à?"

"Tôi cần nói chuyện với mẹ của cô Đường Quả, chuyện này bà ấy cũng cần phải biết."

Sắc mặt ả đàn bà không quá đẹp, vẫn là ông Đường nói, "Sau khi Tiểu Quả xảy ra chuyện, mẹ nó vì đi tìm nó mà không cẩn thận bị tai nạn giao thông, mất rồi."

"Tần Cửu, đi thôi."

Tần Cửu nhẹ nhàng gật đầu, đứng lên, "Ông Đường, quấy rầy rồi."

"Đạo trưởng còn chưa nói cần thù lao bao nhiêu để xử lý hậu sự cho Tiểu Quả mà? Chúng tôi thật sự không thể để mấy thứ đen đủi đó trong nhà được, con trai tôi mới sinh."

Tần Cửu lạnh lùng nói, "Ông Đường đây không chào đón cô ấy, tôi đành phải đưa cô ấy đi an táng chỗ khác." Nói xong anh cũng không quay đầu lại, đi thẳng.

Ông Đường không giữ anh lại. Ả đàn bà bên cạnh ông ta bĩu môi, "Chồng à, hắn có ý gì thế?"

"Không có ý gì cả." Ông ta không thèm để ý, cười cười, xoa xoa đứa con trong ngực ả, "Người chết làm sao so được với người sống."

Ả nhìn hướng Tần Cửu rời đi, cười thâm sâu. Đúng, người chết làm sao so được với người sống.

Đường Quả thấy nụ cười quái dị của ả, rơi vào trầm tư.

'Để tôi chọn chỗ phong thủy tốt cho cô." Ở trên đường cái, Tần Cửu nói, "Cô thích ở chỗ như thế nào?"

"Mộ địa đắt lắm."

"Tôi có chút tiền tiết kiệm."

-

Đỗ Liễu Liễu đại đại: Bay luôn 12 vạn tệ của bé thỏ trắng đáng yêu

814.23

Trong vòng ba ngày, Tần Cửu tính ra được một chỗ phong thủy không tệ, đương nhiên, giá cả cũng không rẻ chút nào. Biết giá rồi, anh không hề do dự, mua ngay lập tức và an táng cho Đường Quả.

Biết Đường Quả không phải quỷ hồn bình thường, anh cũng không siêu độ gì đó, chỉ chôn xuống.

"Anh thế mà có thể bỏ ra được mấy chục vạn, xem ra đạo trưởng Tần đây cũng không keo kiệt lắm" Đường Quả ngồi trên mộ mình, khoanh chân, mỉm cười nói chuyện với Tần Cửu.

"Tiền tài thế tục tôi không thiếu, có thiếu đi làm vài ba chuyện đã có thể kiếm đủ. Cô cho tôi kiếm tiên, những việc này đương nhiên tôi phải làm thỏa đáng cho cô." Tần Cửu nghiêm trang nói, "Xem mấy ngày, phong thủy ở đây là tốt nhất trong thành phố, đông ấm hè mát, còn rất tốt cho tu luyện, về sau cô cứ ở lại đây."

Đường Quả chống cằm nhìn Tần Cửu đặt một bó hoa lên ngôi mộ, "Đạo trưởng Tần còn biết khoa trương quá ta. Ai dạy anh đưa hoa thế?"

"Không phải đều như thế à?" Tần Cửu vô ý thức nói, "Chẳng lẽ cô không thích hoa này? Cô thích loại nào, tôi mua cho cô."

"Cũng được mà." Đường Quả cong ngón tay, bó hoa lập tức rơi vào trong tay cô. Cô ngửi ngửi, "Chỉ là hoa rồi cũng tàn. Đạo trưởng Tần, tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu hoa, hiện tại tôi thiếu quần áo đẹp."

Tần Cửu ngây người một chút.

Đường Quả chỉ chỉ bộ đồ thể thao trắng trên người mình, "Đây đều là của ba năm trước rồi, vừa quá hạn vừa xấu, còn cũ nữa. Anh đưa tôi đi mua chút quần áo đi."

Tần Cửu muốn nói, dù quần áo có xấu, có quá hạn, có cũ, ở trên người cô vẫn không che giấu được vẻ xinh đẹp của cô. Đương nhiên, những điều này anh chỉ nói trong lòng, không cần phải nói với cô, miễn cho bị cô chê cười.

"Được."

Tần Cửu nhìn trên người nữ quỷ xinh đẹp chỉ có quần áo cũ, có hơi thương cô, "Tôi đưa cô đi siêu thị, cô thích gì cứ việc chọn." Anh nghĩ, kiếm tiên chỉ đổi lấy hai mươi năm phục vụ của anh, cho nên anh cần phải tận lực đối xử tốt với cô nữ quỷ này một chút.

Trước kia cô là cô hồn dã quỷ, hiện giờ là nữ quỷ có nhà cũng không về được, nghĩ lại vẫn thấy đáng thương.

"Ừa."

Đường Quả bay xuống đi theo Tần Cửu. Anh gọi một chiếc xe, bảo tài xế đi thẳng đến siêu thị lớn.

Hơn mười phút sau, một người một quỷ đi vào trong siêu thị, đi lên tầng quần áo của nữ. Tần Cửu lần đầu đến đây, ở khu nghỉ ngơi có rất nhiều người đàn ông đang chờ đợi, còn phụ nữ suиɠ sướиɠ đi thử quần áo. Kiểu như anh vừa đến đã ngắm nghía đồ nữ, còn mặc đạo bào, ở trong đám phụ nữ trông vô cùng bắt mắt. Nhưng Tần Cửu đã sớm quen với những ánh mắt như thế, mặc kệ mọi người thấy thế nào, những gì Đường Quả thích, anh cứ thế đi lấy loại vừa cỡ với cô.

Ngắn ngủi mười phút, trong tay anh là mười bộ quần áo rất đẹp, khiến cho nhân viên siêu thị để ý, "Anh đây... À, đạo trưởng, thầy cần mua quần áo ở đây ạ?"

"Ừ." Tần Cửu mặt không đỏ tim không nhảy, gật đầu một cách vô cùng đứng đắn, "Cô lấy cho tôi cái giỏ, tôi còn muốn mua rất nhiều, không thể cầm tay được."

"À vâng, đạo trưởng chờ một lát ạ."

Nhân viên siêu thị lúc xoay người rời đi còn hiện rõ vẻ sốc nặng trên mặt. Chị làm ở đây đã nhiều năm, đã gặp rất nhiều đàn ông đến mua đồ nữ, đa số là mua quà cho bạn gái. Nhưng người này là một đạo trưởng, còn lựa ra toàn mẫu mã mới của họ, trông rất tốt, thật không giống ánh mắt của thẳng nam tí nào.

815.24

Quan trọng nhất là, trong tay người ta cầm nhiều đồ thế rồi còn muốn mua thêm nữa.

Phái nữ xung quanh cũng đặt ánh mắt lên người Tần Cửu đang nghiêm túc chọn quần áo rồi nhìn bạn trai đang chờ ở khu nghỉ ngơi, mặt xụ xuống.

"Biết thế chọn một đạo trưởng làm bạn trai cho rồi."

"Đúng thế, mắt chọn đồ còn tốt hơn cả tụi mình."

"Nhìn bạn trai tụi mình đi, mới đi shopping có tí đã mặt mũi sống không còn gì luyến tiếc."

"Đạo trưởng người ta vừa đẹp vừa có ánh mắt tốt, còn mua rất nhiều, quả thực là một trong mười mẫu bạn trai lý tưởng."

Tần Cửu nghe được những câu này, cũng không để ý.

Đường Quả thì lại không nhịn được cười, "Đạo trưởng ơi, người ta muốn làm bạn gái anh kìa."

"Bổn đạo chỉ hứng thú bắt yêu, không hứng thú với phụ nữ." Tần Cửu nghiêm trang nói, thong thả bỏ quần áo vào trong giỏ.

Đường Quả mỉm cười bay xung quanh anh, "Thế à. Đạo trưởng muốn thất nghiệp đúng không? Hiện giờ yêu quái càng ngày càng ít, yêu quái làm ác cũng không nhiều lắm đâu."

"Đó là chuyện của hai mươi năm sau." Tần Cửu cười, "Trong vòng hai mươi năm nữa, bổn đạo sẽ không thất nghiệp, dù có thất nghiệp, cũng không sao."

Đường Quả biết anh đang nói đến ngọc tu hồn và kiếm tiên, không tiếp tục đề tài này nữa. Chàng ta ở thế giới này thế mà chỉ nghĩ đến chuyện bắt yêu.

"Đạo trưởng không hứng thú với phụ nữ, thế có hứng thú với nữ quỷ không?"

Tần Cửu nghe cô nói, tay đang lấy quần áo run lên. Anh ngẩng đầu nhìn nữ quỷ đang cười với mình, "Cô có ý gì?"

Đường Quả bay đến trước mặt anh, "Ý trên mặt chữ đó. Tôi là nữ quỷ, đạo trưởng có muốn làm một đoạn tình người duyên quỷ không?"

"Không, cô tỉnh lại đi. Bổn đạo chỉ thích bắt yêu." Tần Cửu vội vàng lắc đầu, nhưng câu nói của cô vẫn vang vọng trong đầu anh. Nữ quỷ này nói cái gì? Muốn tình người duyên quỷ?

Đường Quả lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, "Đạo trưởng không hứng thú với tôi à?"

"Bổn đạo chỉ bắt yêu." Tần Cửu nói, "Còn thích gì nữa thì chọn nhanh lên, khó lắm mới được đến siêu thị."

"Đạo trưởng không có phủ nhận là hứng thú với tôi nha."

"Người quỷ yêu nhau không có kết cục tốt." Tần Cửu nghiêm túc một chút, "Dù cô là quỷ tu, tương lai bổn đạo đi tiên giới, cô đi quỷ giới, đạo bất đồng khó lòng hợp tác."

"Chậc, tiếc quá." Đường Quả cười, "Thật sự tôi chỉ ở lại đây chỉ có hai mươi năm, nếu có gì đó với đạo trưởng, hai mươi năm sau để một mình đạo trưởng ở lại thì có hơi tàn nhẫn. Người ở lại khổ hơn người đi nhiều."

Đường Quả nhận ra Tần Cửu cau mày lại như đang tự hỏi gì đó, lập tức nói, "Đạo trưởng Tần, tôi nói đùa thôi. Chọn quần áo cho tôi đi, chốc nữa ra mộ tôi đốt cho tôi."

"Được rồi." Tần Cửu bừng tỉnh, do dự một chút, "Cô nói đùa thật à?"

"Đùa thật mà, chẳng lẽ anh nghĩ là thật hả?" Đường Quả kinh ngạc, "Đạo trưởng, không phải anh động lòng với tôi rồi đấy chứ? Dù sao tôi cũng đẹp thế này, anh bị nhan sắc của tôi đả động cũng không kỳ lạ lắm."

Tần Cửu xém làm rơi giỏ, "Cô xem cô còn thích gì nữa không, đừng nói đùa với bổn đạo." Nói nghiêm túc như thế, khiến anh suýt nữa coi là thật.

Quả nhiên phụ nữ càng đẹp càng nói chuyện ma quỷ. Không, hiện tại trước mặt anh chính là quỷ, nói ra còn không phải chuyện ma quỷ à?

816.25

Đường Quả bay tới bay lui, chọn ra rất nhiều quần áo đẹp. Cuối cùng, Tần Cửu mang đến chỗ mộ cô, đốt hết cho cô, tổng cộng có mấy chục bộ, còn có đủ loại giày dép xinh xắn.

Tần Cửu đứng trước mộ cô, nhìn cô ngồi trên mộ, quần áo giày dép trên người không ngừng thay đổi. Vẻ mặt vui tươi kia khiến anh cũng không nhịn được mà cười theo.

"Đạo trưởng Tần có thấy bộ này đẹp không?"

"Đẹp."

"Bộ này thì sao?"

"Đẹp."

"Bộ này nữa?"

"Cũng đẹp."

Đường Quả: "..."

"Đạo trưởng Tần chỉ biết dùng từ đẹp để miêu tả à?"

Tần Cửu mỉm cười, "Bổn đạo nói thật, thực sự rất đẹp."

Hệ thống: [Ký chủ đại đại, cho tôi nói xen vào một câu: Tần Cửu là thẳng nam, ảnh nói thế xem ra là đẹp thật. Tôi cảm thấy dùng đẹp để miêu tả cũng không phải là không được.]

Đường Quả phì cười, "Thống, mi cũng là thẳng thống hả?"

Hệ thống: Tui không nên nói gì cả.

"Đạo trưởng Tần, giúp tôi tra ra nguyên nhân mẹ tôi chết."

Sắc mặt Tần Cửu nghiêm túc lên rất nhiều, "Được."

Ngày hôm sau, Tần Cửu thông qua manh mối của Đường Quả, đi gặp rất nhiều người có quen biết với bà Đường để tra ra tiền căn hậu quả của vụ tai nạn giao thông kia.

"Tôi nhớ là ba năm trước Đường Quả có nói là đi du lịch, mãi sau không về. Tống Hiểu Vân đi khắp nơi tìm người, còn hỏi thăm bạn bè của Đường Quả, chỉ biết được là cuối cùng con bé đến một nơi rất xa. Bà ấy chỉ vội vàng tạm biệt chúng tôi, nói muốn đến tìm con."

"Không bao lâu sau thì chúng tôi nhận được tin bà ấy qua đời vì tai nạn."

"Nghe nói nhà họ Đường cũng đi tìm, nhưng không tìm được người, báo cảnh sát rồi nhưng ba năm vẫn không nhận được tin tức gì."

Đường Quả bên người Tần Cửu nói, "Anh hỏi xem lúc mẹ tôi xảy ra chuyện được bao lâu thì bố tôi tái hôn."

Tần Cửu hỏi theo.

Sắc mặt người phụ nữ hơi kì quặc một chút, nhỏ giọng nói, "Cũng không lâu lắm, chắc tầm hai tháng gì đó. Nghe nói là con kia có bầu, nhưng rồi vô tình bị sảy mất."

"Tiểu đạo trưởng, tôi nói thật nhé, chuyện cô ta sảy thai rất kì lạ, nhà họ Đường cũng vì thế mà dọn đi." Người phụ nữ thấp giọng, "Tôi và Tống Hiểu Vân có quan hệ không tệ lắm, lúc tôi gặp khó khăn, bà ấy giúp đỡ tôi không ít. Thầy hỏi tôi chuyện này chắc là có gì đó đúng không? Tôi xem thầy là đạo trưởng, cũng không giống người xấu."

Tần Cửu gật đầu, "Nghe theo ủy thác của người khác, phải tra rõ một chân tướng."

"Được rồi, chuyện này tôi chỉ nói thầy biết thôi đấy." Người phụ nữ nhìn xung quanh, thực ra thì chỗ này cũng không mấy ai chú ý đến, nhưng bà vẫn nhìn cẩn thận rồi mới nói, "Chỗ cũ của nhà họ Đường ấy có chuyện lạ. Sau khi con ả kia sảy thai xong, tôi vô tình biết được về sau bọn nó còn mời cả đạo sĩ bắt ma quỷ đến, nói là trong nhà có thứ không sạch sẽ. Rồi chưa đến bao lâu sau đã dọn nhà đi. Căn biệt thự bị bán, mỗi lần có người đến hỏi, nghe nói có đạo sĩ đã đến, đều không muốn mua."

"Tôi chỉ biết có thế thôi. Tiểu đạo trưởng, tôi nghi ngờ thứ xuất hiện trong biệt thự đó là hồn ma của Hiểu Vân. Nếu thầy có bản lĩnh, thầy cứ đi xem đi, không chừng có thể tra ra được gì đó. Lúc trước tôi vẫn luôn nghi ngờ, sao Hiểu Vân có thể dễ dàng xảy ra chuyện như thế được, bà ấy luôn là người chu đáo và cẩn thận. Nhưng mà," Bà cười lên, "Tôi chỉ là một người ngoài, không thể làm gì."

Bình Luận (0)
Comment