817.26
Đường Quả và Tần Cửu về biệt thự cũ. Lúc họ tới nơi, trời đã khuya.
Nơi này khá yên tĩnh nên cả hai trèo tường vào. Đường Quả bay, thân thủ của Tần Cửu cũng không tệ.
Trước kia cả hai còn tưởng nhà họ Đường dọn đi thì đây là nhà người khác nên mới không vào. Hiện tại biết biệt thự chưa bán được, vẫn thuộc về nhà họ Đường, Đường Quả là chủ nhà này, nên họ cứ tự nhiên mà vào.
Bên trong biệt thự rất sạch sẽ, có vẻ có người thường xuyên đến quét dọn.
"Anh nhìn ra được gì không?" Đường Quả hỏi Tần Cửu.
Tần Cửu lắc đầu, "Không nhìn ra được gì cả, còn cô?"
Đường Quả cũng lắc đầu, "Không cảm nhận được quỷ hồn khác. Nếu đã từng có, một là đã bị bắt, hai là đã bị tiêu diệt."
Sắc mặt cô có hơi lạnh, nghe như người phụ nữ kia nói, quỷ xuất hiện ở đây có thể là hồn ma bà mẹ Tống Hiểu Vân của cô.
"Tôi quen biết khá nhiều đạo sĩ bắt quỷ, với địa vị của nhà họ Đường, chắc sẽ không mời người vô danh đến. Để tôi hỏi thử xem có ai tới đây bắt không." Tần Cửu nói xong liền lấy điện thoại ra tìm một nhóm, đăng câu hỏi của mình lên.
Đường Quả nhìn màn hình điện thoại, cười nói, "Trong vòng các anh cũng hiện đại ghê nhỉ, thế mà còn có nhóm."
"Không thể lạc hậu được. Vào cùng một nhóm dễ dàng nhận việc, tiện liên hệ với khách hàng. Chủ nhóm phụ trách liên lạc với những người ấy." Tần Cửu nói với giọng không quan tâm, "Đạo sĩ cũng phải bắt kịp thời đại chứ, không thể lạc hậu được. Gian thương kẻ tám lạng người nửa cân, lạc hậu dễ bị lừa."
Đường Quả nghe thế, phì cười, "Xem ra anh đã từng bị lừa rồi."
"Lúc đầu đúng là bị lừa thảm thật." Tần Cửu không ngại đào lịch sử đen của mình ra, "Làm nhiệm vụ đầu tiên, không kiếm được một xu nào. Hồi đó mới xuống núi, nghỉ dưới chân cầu một đêm, hôm sau cũng nằm trên ghế công viên cả đêm, đến ngày thứ ba mới kiếm được một phần tiền mua bữa trưa."
"Rồi sao nữa, làm sao anh kiếm được xô vàng đầu tiên?" Đường Quả tò mò hỏi.
Tần Cửu ngồi xuống chia sẻ, "Tôi đi qua công viên. Cô biết đấy, trong công viên có rất nhiều thầy bói."
"Biết. Tôi cũng biết đa số toàn đi lừa người."
Tần Cửu gật đầu, "Tôi thấy thầy bói trong công viên lừa người ta, nhưng vì mấy ngày ăn đủ nên không vạch trần, chỉ ngồi một bên xem người ta làm ăn thế nào."
"Bọn họ không cần tính chuẩn, thường thì chỉ có hai thủ đoạn, một là nói theo hướng tốt, khách vui, ra tiền hào phóng. Hai là nói hướng xấu, khách sợ, bảo nghĩ cách, lúc này sẽ bán được đồ, ví dụ như bùa giả hay ngọc trừ tà giả. Những người kia bị khuyết thiếu mất chỉ số thông minh nên mua thật."
"Anh học theo?"
"Đúng. Nhưng đồ tôi lấy ra đều là đồ thật, giá cả cũng quý hơn. Sau rồi có thanh danh, không bày quán trong công viên nữa."
Đường Quả bay bay xung quanh – hiện tại cô cực thích cảm giác bay. Được một lúc, cô quay lại nói, "Tôi đoán nhé, lúc anh có sinh ý tốt, nhất định sẽ bị bọn thầy bói trong công viên ghen ghét. Bọn họ muốn đánh anh, nhưng cuối cùng lại bị anh đánh thảm."
"Cô thông minh thật, vậy mà cũng đoán ra được."
Đường Quả bay tới trước mặt Tần Cửu, chớp chớp mắt, "Đương nhiên, tôi là một nữ quỷ thông minh xinh đẹp mà."
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, Tần Cửu có hơi mất tự nhiên, vội vàng cúi xuống nhìn điện thoại. Đã có người trả lời anh.
"Ai thế?" Đường Quả hỏi.
818.27
"Thiên sĩ Phương."
Tần Cửu trả lời, sắc mặt có hơi phức tạp. Anh nhìn Đường Quả, quan sát biểu cảm của cô. Nếu như hồn ma trong biệt thự là Tống Hiểu Vân, Tống Hiểu Vân bị thiên sĩ Phương bắt đi còn đỡ, nhưng nếu bị gϊếŧ, anh dám khẳng định rằng nữ quỷ trước mặt này sẽ không do dự gì mà gϊếŧ chết thiên sĩ Phương.
Tuy rằng thời gian quen biết không dài, cũng chỉ hiểu biết về cô một chút, nhưng từ thái độ của cô với thôn kia, có thể nhìn ra được cô không phải là một nữ quỷ dễ mềm lòng mà là có thù báo thù.
"Thiên sĩ Phương có liên quan gì đến Phương Vân Trì không?"
"Là sư phụ của Phương Vân Trì."
"Phương Vân Trì lúc ấy có ở đó không?"
"Có."
"Ồ. Vậy ngoại trừ hai người họ ra, còn có người khác không?"
Tần Cửu dừng một chút, "Để tôi hỏi thử."
Anh đăng câu hỏi vào trong nhóm, rất mau đã nhận được đáp án, "Lúc đó bố cô cũng nhờ họ, nhưng rồi vào đến biệt thự, ai cũng từ chối vội."
"Vì sao?"
"Nhân quả tuần hoàn. Đừng bị phim ảnh lừa gạt, đạo sĩ tuy bắt quỷ nhưng không phải quỷ nào cũng bắt. Ít nhất thì đạo sĩ bắt quỷ sẽ không đụng đến quỷ hồn có liên quan đến nhân quả. Trừ khi quỷ hồn có liên quan đến người vô tội mới ra tay, nếu không, ra tay sẽ dính đến nhân quả."
Đường Quả tò mò, "Thế sao thiên sĩ Phương lại dám nhận?"
"Ông ta là ngoại lệ." Tần Cửu ho nhẹ một tiếng, "Rất nhiều khách hàng gọi ông ta là đạo sĩ bắt quỷ chính nghĩa nhất, chỉ cần phải bắt quỷ là ông ta nhận ngay, không quan tâm gì đến nhân quả. Trong suy nghĩ của ông ta, quỷ, đã không thuộc về nhân gian, nếu đã làm loạn nhân gian, gây họa cho người, đều phải bị tiêu diệt."
"Tôi nghi ngờ, khéo hồi nhỏ ông ta xem nhiều phim bắt ma quỷ nhiều nên mới hình thành nên tư tưởng này."
Đường Quả bừng tỉnh, "Bảo sao Phương Vân Trì có tướng thiểu năng như thế, hóa ra là vì có một sư phụ "chính nghĩa" như vậy. Nói thật nhé, hồi bé tôi xem phim bắt ma tôi ghét nhất là bọn đạo sĩ."
"Bạn anh có biết quỷ trong biệt thự sau đó thế nào không?" Đường Quả quan tâm.
"Để tôi hỏi tiếp."
Tần Cửu lại đăng lên. Trong nhóm trầm mặc một chút, rồi có người nói, "Tôi nghe thằng nhóc Phương Vân Trì có nói, con quỷ đó cuối cùng bị hồn phi phách tán."
Đường Quả nhìn dòng chữ, sắc mặt trầm xuống. Nụ cười tươi rói biến thành một nụ cười lạnh. Hóa ra là hồn phi phách tán à.
"Con quỷ ấy hình như khiến một ả sinh non. Tình huống như thế, thiên sĩ Phương sẽ không đưa đến chùa miếu, chắc chắn sẽ gϊếŧ."
"Tần Cửu, chú hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ là nhận nhiệm vụ liên quan đến nhà họ Đường?"
"Tần Cửu, chú đừng để tiền vào trong mắt thế chứ. Thiên sĩ Phương có vấn đề đầu óc, cho rằng trên thế gian không thể tồn tại quỷ hồn, quỷ không thể sống với con người, quỷ gϊếŧ người nhất định phải chết, quỷ không gϊếŧ người phải đi siêu độ và thanh tẩy. Nhưng chú không giống thế. Nhà họ Đường nhân quả phức tạp, không dính vào được, một khi đã dính vào sẽ không thoát nổi. Chú xem đi, một ngày nào đó, thiên sĩ Phương sẽ bị nhân quả quấn thân mà chết. Đáng tiếc, thằng nhóc Phương Vân trì kia cũng bị làm cho lệch lạc, tiền đồ xa vời."
Đường Quả nhìn thấy mấy câu này, nheo mắt lại, "Xem ra đa số đạo sĩ đều tương đối hiểu chuyện."
Trong nhóm ầm ĩ lên. Tần Cửu nói một câu cảm ơn, rồi tắt máy, "Cô có muốn báo thù thiên sĩ Phương không?"
"Trước hết tìm hiểu ngọn nguồn xong xuôi đã."
819.28
Vài ngày tiếp theo, Tần Cửu khá bận rộn. Anh phải tìm dấu vết vụ tai nạn giao thông của Tống Hiểu Vân.
Vấn đề ở chỗ, nơi Tống Hiểu Vân bị tai nạn là chỗ đường nhỏ, xung quanh không có camera. Ngay cả tài xế gây chuyện cũng không tìm được.
Con đường này một ngày cũng không có bao nhiêu xe đi qua.
Nhất thời, Tần Cửu rơi vào trạng thái khó khăn.
"Không có bất kì manh mối nào cả. Tôi bấm đốt ngón tay cũng không chuẩn."
Một người một quỷ đứng trên đường. Lúc này, Đường Quả lấy cờ chiêu hồn ra. Tần Cửu thấy được nó, linh hồn cũng cảm giác được khí lạnh.
Quả nhiên, nữ quỷ này không đơn giản.
Tiên khí có mà quỷ khí cũng có, rốt cuộc cô có bối cảnh gì? Chắc chắn không chỉ đơn giản là con gái nhà họ Đường. Chẳng lẽ cô là Quỷ vương ở quỷ giới, muốn trải nghiệm cuộc sống nên mới đầu thai đến nhân giới?
"Tần Cửu, anh đang nghĩ cái gì thế?" Đường Quả nhận ra vẻ mặt phức tạp của Tần Cửu: hai mắt đờ ra, giống như đang lâm vào trầm tư. Cô cười tủm tỉm nhìn anh, "Đang nghĩ xem tôi đẹp đến mức nào à?"
Tần Cửu giật giật khóe miệng, ai nói cho anh biết, tại sao trên thế giới này có một nữ quỷ tự luyến như thế được không?
"Đây là quỷ khí à?"
"Ừm. Tôi tính triệu hồi quỷ hồn xung quanh. Trên đường có nhiều cô hồn dã quỷ lắm, chắc có thể hỏi ra được gì đó."
"Cũng được."
Tần Cửu đồng tình. Anh đứng ra xa một chút, quỷ khí này có ảnh hưởng đến anh, khiến anh cảm thấy không thoải mái. Nói quá lên một chút, anh có cảm giác như linh hồn mình như đang muốn bay đi luôn.
"Tần Cửu, anh luyện hóa đơn giản kiếm tiên đi, sẽ không phải sợ cờ chiêu hồn nữa."
Tần Cửu nhớ ra mình có kiếm tiên, vội vàng làm theo. Không bao lâu sau anh đã luyện hóa xong, lúc này lại gần cờ chiêu hồn cũng không có cảm giác lạnh lẽo nữa, linh hồn cũng ở trong thân thể, không có cảm giác muốn bay ra.
Ước chừng một tiếng sau, xung quanh Đường Quả có rất nhiều tiểu quỷ.
Bởi vì có cờ chiêu hồn, cô không cần dùng thực lực đe dọa, tất cả tiểu quỷ đều vô cùng nghe lời, một mặt cung kính chờ cô lên tiếng.
"Tôi muốn hỏi một chuyện."
Cô kể lại chuyện Tống Hiểu Vân xảy ra tai nạn ba năm trước để họ nhớ lại xem Tống Hiểu Vân bị ai đâm chết, có nhớ biển số xe hay không, và tài xế trông như thế nào.
Rất nhiều tiểu quỷ mới xuất hiện lắc đầu, nói rằng ba năm trước mình còn là người, Đường Quả để họ đi.
Còn lại là quỷ hồn đã tồn tại tương đối lâu, từng cái lông mày nheo lại để nhớ chuyện ba năm trước. Đường Quả nghĩ nghĩ, để Tần Cửu lấy ảnh của Tống Hiểu Vân ra.
"Mọi người nhìn ảnh xem có nhớ không."
Có ảnh chụp, rất mau có mấy tiểu quỷ nói mình đã nhớ ra.
Ký ức của họ cũng không quá hoàn chính, phải mấy con quỷ cộng lại mới nhớ được biển số xe.
Còn mặt mũi tài xế, họ không nhớ rõ, chỉ biết là một người đàn ông khá cao lớn, mặt khác không biết.
Có biển số xe rồi, tìm người đơn giản hẳn.
Đường Quả nhìn họ một lúc, "Sao mọi người còn là cô hồn dã quỷ? Người nhà không đón mọi người về?"
Không có người nhà đón về, quỷ hồn không thể rời khỏi nơi mình xảy ra chuyện, dần dà thành cô hồn, không thể luân hồi.
Những tiểu quỷ thay đổi, trông vô cùng thảm, nói rằng họ là người xứ khác, người trong nhà không dẫn về, nên mới thành cô hồn.
"À, vậy tôi siêu độ cho mọi người, đưa vào luân hồi." Đường Quả cười nói, "Cũng coi như cảm ơn mọi người đã giúp tôi."
820.29
Tần Cửu hoàn toàn không thể tin nổi, quỷ còn có thể niệm kinh cầu siêu cho quỷ?
Nữ quỷ toàn thân Phật quang đang ngồi xếp bằng kia rốt cuộc là quỷ gì? Niệm kinh còn ra được phù văn màu vàng kim bay vào trong cơ thể tiểu quỷ.
Anh gặp quỷ rồi đúng không?
À quên.
Xung quanh anh ngoại trừ anh ra toàn là quỷ rồi còn gì.
Vẻ mặt nữ quỷ kia rất từ bi, hiện tại trông không hề giống nữ quỷ tí nào. Một chút sát khí cũng không có, vô cùng ôn hòa, giống hệt một cao tăng đã đắc đạo.
Mà tiểu quỷ xung quanh cô thoải mái đến nỗi ngủ luôn.
Hồn thể đã thay đổi hoàn toàn dần trở nên rõ ràng, khôi phục lại dáng vẻ khi họ còn sống, sát khí và oán khí cũng tiêu tán. Cho đến lúc hồn thể trở nên trong suốt, Đường Quả ngừng niệm kinh.
Nhìn tiểu quỷ cảm kích trước mặt mình, cô bấm quyết một cái, bên người họ lập tức xuất hiện một cánh cổng. Đó là cổng luân hồi.
"Đi đi."
Tiểu quỷ quỳ xuống lạy cô rồi vui mừng nhảy vào trong.
Đường Quả nhìn họ vui vẻ, cũng có phần ghen tị. Cô cảm thán với hệ thống, "Xuyên qua nhiều thế giới như thế cũng không phải không có tác dụng. Ít nhất hiện tại gặp phải vấn đề gì cũng có thể giải quyết được."
"Nếu có thể, ta cũng muốn siêu độ cho mình, nhưng hình như vô dụng."
Cô học kinh Phật từ một vị cao tăng. Ở thế giới đó, cả hai là bạn tốt. Lúc cô chết còn nhờ người ta siêu độ cho mình, nhất định phải độ vào luân hồi. Cô vào cổng luân hồi thật, nhưng đến lúc cô mở mắt ra thì lại đến một thế giới khác.
Nghĩ lại vẫn thấy không vui.
"Đạo trưởng Tần nhìn tôi làm gì?" Đường Quả cảm thán xong, nhận ra Tần Cửu đang nhìn mình chăm chú, "Anh nhìn tôi không chớp mắt như thế sẽ làm tôi hiểu lầm đấy."
Tần Cửu đánh mắt sang chỗ khác. Nghĩ lại chuyện vừa nãy, anh vẫn hơi không tin nổi.
Nữ quỷ xinh đẹp này thật bí ẩn.
Quỷ cầu siêu cho quỷ, đúng là chưa nghe thấy bao giờ.
"Cô hiểu lầm thật." Tần Cửu vội vàng giải thích, "Có biển số xe rồi, hành động thôi."
"Được."
Đường Quả cũng không tiếp tục chủ đề kia. Vẫn là linh hồn quen thuộc, nhưng không có ký ức thì cuộc đời cũng sẽ khác. Mặc dù cô cảm thấy người ta đáng yêu, muốn phát triển tình cảm, nhưng thả thính không được cũng đành chịu thôi, cô không phải loại thích ép buộc người khác.
Có điều tranh thủ thả thính thêm một tí nữa cũng không chết ai.
Cô bay tới bên người Tần Cửu, cười hỏi, "Đạo trưởng Tần thật sự không muốn làm một màn tình người duyên quỷ?"
Tần Cửu không dám nhìn thẳng vào cô. Gương mặt kia đẹp quá mức, đôi mắt kia cũng mê người quá mức, anh sợ nhìn lâu rồi sẽ trúng ngải của cô và sau đó sẽ có một màn tình người duyên quỷ thật.
Nữ quỷ giỏi nhất là mê hoặc lòng người, anh sợ có một ngày mình sẽ bị quỷ ám.
Là đạo sĩ ai cũng hiểu, tình người duyên quỷ không ảnh hưởng đến người khác mà là chính họ, tương lai nhất định sẽ chia lìa, còn không bằng ngay từ đầu đã không có gì.
"Người quỷ yêu nhau, cả tôi và cô đều không có cái kết tốt."
"Ý của đạo trưởng Tần là nếu tôi là người anh sẽ không ngại?"
Tần Cửu đơ một chút, trả lời, "Cũng không chắc. Chuyện tình cảm phải là hai bên cùng thích nhau mới được."
"À..." Đường Quả kéo dài giọng, hóa ra là thế, "Thế đạo trưởng Tần làm sao xác định được tương lai sẽ không thích tôi? Tôi đẹp thế này mà."
Tần Cửu dở khóc dở cười. Nữ quỷ xinh đẹp này thật tự luyến.
821.30
"Bổn đạo sẽ kiềm chế một chút." Anh nhìn Đường Quả, nghiêm túc trả lời.
"Ồ, ý của đạo trưởng Tần là sẽ kiềm chế không nảy sinh tình cảm với tôi?" Đường Quả nói thêm, "Dùng luôn cả từ kiềm chế rồi, hẳn là nội tâm của đạo trưởng đã dao động."
"Không có chuyện đó."
Bước chân Tần Cửu nhanh hơn, "Bổn đạo chưa từng gặp được nữ quỷ nào lắm mồm như cô."
Không chỉ lắm mồm còn mặt dày, nghĩ rằng mình đẹp là mình có quyền thích làm gì thì làm chắc?
"Không phải thế thật à?"
Sắc mặt Tần Cửu bất đắc dĩ, "Có thể không nói đến chuyện này được không?" Nói thêm nữa, anh sẽ không khống chế được đầu óc mà suy nghĩ linh tinh mất.
Đường Quả cười cười nhìn anh, "Rồi rồi, không nói, không đùa nữa. Tại tôi chán quá thôi. Tôi muốn nói chuyện với anh nhiều hơn."
Tần Cửu chợt nhớ đến những chuyện cô đã trải qua. Dù địa vị hiện tại của cô cao đến thế nào đi chăng nữa, anh vẫn cảm giác được trên người cô có một cảm giác cô độc.
Dù cô có cười tủm tỉm với anh, có nói trêu chọc anh, anh vẫn thấy cô rất cô độc.
"Cô muốn nói thì cứ nói đi." Bước chân anh chậm hơn một chút, "Bổn đạo tùy câu mà trả lời. Có thể đáp án sẽ không khiến cô hài lòng, nhưng nếu cô thích nói chuyện phiếm, cứ nói, bổn đạo đáp."
"Thật á?" Đường Quả cong khóe môi.
Tần Cửu trả lời, "Đương nhiên. Dù sao cô cũng dùng một cái giá cao để thuê bổn đạo hai mươi năm."
Nói xong, anh có hơi hối hận. Thật ra không phải vì kiếm tiên mà anh mới chấp nhận nói chuyện với cô.
Anh vô ý thức quan sát biểu cảm của cô, không thấy cô tức giận, hơi thở phào một chút.
"Vậy tôi không khách khí đâu nha."
Tần Cửu nghe thế, nhất thời cạn lời.
"Đạo trưởng Tần năm nay bao tuổi rồi?"
Tần Cửu đáp lại, "Hai mươi lăm." Đây là vấn đề quỷ gì thế.
"Hơi trẻ nhỉ. Nếu em đây còn sống cũng mới chỉ có hai mươi thôi, vừa hay đủ tuổi kết hôn. Kém nhau có bốn năm tuổi, không nhiều cũng không ít, vừa hay, rất xứng đôi."
Tần Cửu: "..."
"Anh có vợ chưa?"
Tần Cửu: "Chưa."
"Muốn tìm vợ không?"
"Bổn đạo chỉ muốn bắt yêu."
Đường Quả thong thả bay, tay chống cằm, "Thế đã từng có bạn gái chưa?"
"Bổn đạo một lòng bắt yêu kiếm tiền." Tần Cửu trả lời có đầu có đuôi. Nữ quỷ này hỏi mấy câu riêng tư thế làm gì, cứ như tra hộ khẩu không bằng. Mà quái lạ, anh vẫn trả lời.
"À, vậy là không có. Hai mươi lăm rồi còn chưa có bạn gái, hiếm thật."
Tần Cửu: "..." Sư phụ anh trước khi chết ở tuổi tám mươi còn chưa từng có người yêu, anh cảm thấy mình vẫn trẻ chán.
Mới hai mươi lăm thôi, còn nhiều cơ hội.
"Đạo trưởng Tần thích mẫu bạn gái thế nào?" Đường Quả cười tủm tỉm nhìn anh. Khóe miệng Tần Cửu không khống chế được, giật giật.
Anh mau chóng trả lời, "Bổn đạo một lòng bắt yêu kiếm tiền, rất bận, không có thời gian, không nghĩ đến."
"Hiện tại anh đang rất rảnh, có muốn nghĩ lại không?"
Hệ thống: Chơi hỏng rồi, ký chủ đại đại xấu quá, xấu quá.
"Bổn đạo ít kiến thức, không biết mình thích loại nào, có khả năng gặp rồi mới biết. Cũng có thể cả đời vẫn không nhận ra."
Sư phụ anh là tấm gương rồi. Sư phụ nói, anh có thể sẽ sống thế này mãi, hơn nữa thiên phú của anh cũng rất tốt, không chừng một ngày nào đó có thể đắc đạo thành tiên.
"Nếu gặp rồi thì đừng bỏ lỡ." Đường Quả nâng cằm lên, chỉ chính mình, "Nếu như anh có ý nghĩ gì với em, nhất định phải sớm thổ lộ nha."