Bên ngoài tiểu bí cảnh.
Các tu sĩ gần như trố mắt nhìn cảnh tượng này.
Trong bức tranh, La Sát A La bị dây xích cơ quan siết cổ, bị quăng qua quăng lại, gần như hoàn hảo cản được tất cả những mũi tên gỗ, đá và linh châu. Dương Hoa chân quân thì vẫn bình an vô sự, chỉ là bản thể của La Sát A La có hơi thảm, dù bọn họ chỉ nhìn qua bức tranh sơn thủy cũng cảm thấy đau.
"Không phải nói kiếm thuật Dương Hoa chân quân siêu việt, luôn đi theo con đường nhẹ nhàng phiêu dật, từng ở Vũ Kiếm Đài xuất một kiếm kinh hồng sao? Sao mà... nhìn đâu cũng không giống đi theo con đường đó thế." Một tu sĩ trẻ khẽ lẩm bẩm, nói ra nỗi lòng của mọi người.
Nhìn Dương Hoa chân quân kéo bản thể cao mấy chục trượng của La Sát A La xoay vòng vòng trên không trung, chẳng phải nên đi theo con đường thô bạo mạnh mẽ sao?
Một tu sĩ dùng trọng kiếm làm pháp khí xoa xoa cằm.
Sau khi đánh giá thực lực của bản thân, hắn tự thấy hổ thẹn: "Nếu là ta, e là không làm được."
Đồng bạn khó hiểu: "Đạo hữu đừng khiêm tốn, với sức lực của ngươi sao lại không làm được?"
Tu sĩ vội vàng xua tay: "Không làm được, không làm được, nếu chỉ đứng trên mặt đất vung vẩy một con ma vật khổng lồ như vậy, ta còn có chút tự tin, nhưng mà xách nó bay lên độ cao trăm trượng còn phải chính xác đánh rơi công kích, việc này thật sự khó, có lẽ thể tu Kim Đan mới làm được."
Ngự kiếm phi hành không khó, cái khó là xách theo một thứ nặng như vậy mà bay lên.
Các tu sĩ không khỏi nhìn cánh tay của Bùi Diệp.
Người này trông cũng đâu có cường tráng...
Các tu sĩ khác: "Chẳng phải Dương Hoa chân quân là kiếm tu sao? Đi theo con đường kiếm đạo chính thống, chưa nghe nói hắn còn tinh thông thể tu..."
"Chẳng lẽ là kiếm thể song tu?"
"Đây, người thường làm sao có đủ sức lực?"
Dù nói là ba nghìn đại đạo, nhưng thể tu thực sự là một con đường ít người đi.
Điểm mạnh duy nhất là ngưỡng cửa thấp, dù linh căn không tốt cũng có thể đi theo con đường này.
Chỉ là, con đường này thực sự quá gian khổ.
Tu sĩ đi theo những con đường khác, pháp khí đều là vật ngoài thân, ví dụ như kiếm của kiếm tu, phù chú của phù tu, trận pháp của trận tu, y dược của y tu... Còn thể tu thì đặc biệt. "Pháp khí" duy nhất bọn họ cần tôi luyện chính là thân thể của mình ——
Coi nó như "pháp khí" mà tôi luyện trăm ngàn lần, lăn lộn trong gian khổ, trong tuyệt cảnh hết lần này đến lần khác đột phá cực hạn, cuối cùng mới có thể l*n đ*nh cao.
Trong giới tu chân, kể từ khi có ghi chép, thể tu mạnh nhất cũng chỉ đạt đến Nguyên Anh, hơn nữa còn là chuyện cũ rích mấy nghìn năm trước.
Dù vậy, có cố gắng thì sẽ có hồi báo.
Thể tu hậu kỳ vượt cấp chiến đấu cũng được công nhận là mạnh nhất.
Các tu sĩ tò mò nhìn về phía Dương Cảnh và Ngọc Đàm, cố gắng moi ra chút thông tin từ miệng hai vị sư đệ sư muội của Dương Hoa chân quân.
Ngọc Đàm cười gượng: "Việc này... ta cũng không biết..."
Hắn cũng muốn biết thân thể rách nát của Dương Hoa chân quân làm sao có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng như vậy.
Nếu không phải là năng lực của bản thân Dương Hoa, thì chính là của "Bảo sư huynh" ngoại lai.
Vậy nên ——
Bảo sư huynh mười sáu tuổi lại bạo lực như vậy á?
Dương Cảnh chân quân không biến sắc trả lời qua loa: "Việc riêng của Bảo sư huynh, bọn ta chưa bao giờ hỏi đến, không thể tiết lộ."
Các tu sĩ thấy không moi được gì, thất vọng rồi lại tập trung chú ý vào bức tranh sơn thủy, xem màn thao tác quái dị của Bùi Diệp. Càng xem càng cảm thấy có gì đó sai sai —— cho đến khi có một tu sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dương Hoa chân quân lúc không có ai lại... hoang dã cỡ đó?"
Các tu sĩ: "..."
Dương Cảnh chân quân: "..."
Ngọc Đàm chân quân: "..."
Một đám đệ tử thử luyện may mắn sống sót: "..."
Đúng vậy, vị chân quân xuất trần danh tiếng luôn gắn liền với những từ ngữ như đóa hoa lạnh lùng, băng sơn tuyết liên, minh nguyệt nhân gian, dù có đánh nhau với người khác cũng phải phong độ thanh thoát, tiên khí ngút ngàn.
Kết quả thì sao???
Không thấy gì cả, chỉ thấy một vị tiên quân hoang dã bạo lực vô cùng, vung vẩy ma vật như khiên chắn.
"Thật thảm, ý ta là La Sát A La..."
Câu nói này nhận được sự đồng tình của đông đảo tu sĩ.
Bức tranh không có âm thanh, nhưng nhìn hai cái đầu liên tục há miệng ngậm miệng, cũng đoán được La Sát A La đang đau đớn thét lên.
Thực tế đúng là ả ta đang gào thét, còn chửi bới ầm ĩ, thậm chí cả tổ tiên mười tám đời của Dương Hoa chân quân cũng được "hỏi thăm" ân cần.
Bùi Diệp không nói lời nào, chỉ âm thầm tăng thêm lực, từ bị động phòng thủ chuyển sang chủ động tấn công, cố gắng để La Sát A La trong thời gian ngắn nhất phải hứng chịu nhiều đòn tấn công nhất.
Khí linh trong thức hải của Bùi Diệp đang uống từng ngụm nước ấm.
【 Con tiểu ma này cũng thật đáng thương. 】
Hệ thống bưng tách trà nóng, gật đầu: 【 Phải phải, thật thảm mà. 】
Khí linh: 【 Ngươi cứ đứng nhìn vậy sao? Con tiểu ma này dù sao cũng là ba mươi sáu họ Ma tộc, nếu bị chơi chết thì tiếc quá nhỉ? 】
Hệ thống khinh thường: 【 Ma tộc không dễ chết vậy đâu... Chỉ là một con tiểu ma, chết thì chết thôi, dù sao còn nhiều con khác. 】
Khí linh liếc xéo hệ thống, hệ thống cười ngoan ngoãn.
Cuộc đối thoại của hai người giấu kín Bùi Diệp, đương nhiên cô không biết hai đứa này làm gì, cô chơi La Sát A La riết rồi nghiện, vừa coi thứ này như lá chắn vừa coi nó như diều thả.
Chơi đi chơi lại hơn một canh giờ, tiêu hao hết hàng tồn kho nhiều năm của đám cây cối đá mây, lực lượng đuổi theo cô ngày càng ít, cuối cùng cũng chịu dừng lại. Cây cối ủ rũ dìu nhau trở về, giúp đỡ lẫn nhau chôn mình xuống đất, đá trở lại hình dạng ban đầu, mây trên trời tiếp tục ngụy trang thành mây, Bùi Diệp cũng thở hổn hển kéo La Sát A La đến một bãi đất trống.
"Mẹ kiếp, mệt chết người."
Bùi Diệp thu nhỏ cây quạt cơ quan, quạt gió cho mình.
Ánh mắt rơi vào La Sát A La không xa, cô đứng dậy đá một cái.
"Này, chết chưa?"
Khí linh: 【 Rõ ràng là chưa, ma hạch Ma tộc không vỡ thì không chết được. 】
Bùi Diệp nhướn mày: 【 Ma hạch của con nhỏ này ở đâu? 】
Khí linh nói: 【 Ma hạch không ở trên người ả ta. 】
Bùi Diệp kinh ngạc: 【 Sao lại thế! Ma hạch không ở trên người, sao ả tìm được Thiên Âm cốc... 】
Lời còn chưa dứt, cô đã tự mình phản ứng kịp.
La Sát A La từ ngoại ô thành Lạc dùng trận pháp truyền tống chạy trốn vào tiểu bí cảnh, trong thời gian đó không có cơ hội lấy ma hạch, tất nhiên ma hạch không ở trên người. Bùi Diệp nhìn hai cái đầu to đùng bầm dập mặt mũi, thất vọng bĩu môi.
"Ta còn tưởng là La Sát A La thời kỳ toàn thịnh... Một kẻ nửa vời thế này, thắng cũng chẳng có cảm giác thành tựu."
【 Ngài lợi dụng tiểu bí cảnh để đối phó với ả, vốn đã thắng không vẻ vang rồi, còn muốn cảm giác thành tựu gì nữa. 】
Bùi Diệp lấy ra một sợi dây trói ma từ túi càn khôn, chuẩn bị trói La Sát A La lại rồi phong ấn.
Không ngờ vừa lấy ra, La Sát A La trọng thương đã từ từ tỉnh lại.
Cơ thể ma vật khổng lồ thu nhỏ lại thành một bà lão chưa đến một mét bốn.
Nhìn bà lão thương tích đầy mình, lương tâm Schrödinger của Bùi Diệp hơi nhói lên —— tại đánh người già đấy —— nhưng nghĩ lại, mình cũng là trẻ vị thành niên, La Sát A La ra tay trước, mình chỉ lấy độc trị độc không có gì sai.
Lương tâm cô được an ủi.
"... Dương, Dương Hoa..."
Đôi mắt đục ngầu đầy máu của La Sát A La tràn ngập hận ý mãnh liệt.
"Ta đây." Bùi Diệp vừa vung sợi dây trói ma vừa nói, lưu manh nói: "Phiền quý cô La Sát A La đi với ta một chuyến."
Bắt về, nhốt đến chết!
La Sát A La cười gằn: "Ngươi thật sự chọc giận bổn tọa rồi."
Ma khí cuồn cuộn, những vết thương đáng sợ biến mất hoàn toàn, chỉ là ma khí tiêu hao quá lớn, nhất thời không đứng dậy nổi.
"Ồ? Ngươi còn có thể làm gì ta?"