La Sát A La đã ra nông nỗi này rồi, thoi thóp như sắp chết đến nơi, còn có thể lật ngược tình thế được sao?
Tuy nói vậy nhưng Bùi Diệp vẫn đề cao cảnh giác.
Sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực, con ma vật trước mắt lại là La Sát thuộc một trong ba mươi sáu họ Ma tộc, không thể lơ là.
"Ha ha ha ha, đương nhiên bổn tọa có thể, bởi vì mạng của ngươi ——"
Sự thật chứng minh, La Sát A La quả thật nắm giữ một lá bài tẩy cuối cùng không ai biết.
Có điều ả ta còn chưa kịp đắc ý xong, Bùi Diệp đã giơ chân lên cho La Sát A La một cú đạp thẳng vào mặt.
Đá cho cái thân thể suy yếu đầy thương tích lăn lộn ba vòng trên đất.
Ngẩng đầu lên, trên má trái in hằn dấu chân đỏ tím, máu mũi chảy ròng ròng.
Các tu sĩ bên ngoài tiểu bí cảnh: "..."
Vừa rồi cái người không nói hai lời liền đạp thẳng vào mặt người khác, thật sự là Dương Hoa chân quân trong truyền thuyết ư???
Khoảnh khắc này, cho dù bọn họ có mâu thuẫn với La Sát A La cũng có hơi đồng cảm với con đại ma này.
"Ngươi nói nhảm nhiều quá!"
Bùi Diệp nhìn mà nhíu mày.
Chỉ có một dấu chân bên trái nhìn khó chịu quá, rất muốn cho nó đối xứng.
Nhưng cô vẫn còn lý trí, kìm nén xúc động muốn đá thêm một cái nữa, điều khiển dây trói ma trong tay trói La Sát A La chặt cứng.
La Sát A La nằm sấp trên mặt đất ho ra máu đen, vẻ mặt vừa dữ tợn vừa khoái trá.
"Dương Hoa ——"
"Ta đã nói là ta đây, có chuyện gì thì nói mau!"
La Sát A La khó khăn lật người, nằm ngửa trên mặt đất nhìn Bùi Diệp, lạnh lùng hỏi: "Ngươi có cảm thấy khó thở không?"
Bùi Diệp ngạc nhiên: "Đây chính là lá bài tẩy của ngươi?"
La Sát A La nói: "Chẳng lẽ không đủ sao?"
Vừa nói xong, giữa hai hàng lông mày nhăn nheo hiện lên một ma văn màu đen.
Ma văn giống như hai cái đầu màu đen vặn vẹo, nhìn lâu còn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, đây chính là ma ấn của La Sát, một trong ba mươi sáu họ Ma tộc. Ban đầu Bùi Diệp còn chưa hiểu, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy cổ họng bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Bùi Diệp: "!!!"
Lực bóp của bàn tay đó từ nhẹ đến nặng.
Từng chút một ép không khí trong lồng ngực cô ra ngoài, cảm giác ngạt thở ngày càng tăng khiến cô không còn sức lực ngồi bệt xuống đất, hai mắt đỏ ngầu.
【 Chuyện gì thế này! 】
Bùi Diệp hỏi hệ thống và khí linh trong lòng.
Khí linh nói: 【 Cơ thể này có nô khế của La Sát để lại, cũng chính là tử khế! 】
Hai tay Bùi Diệp ôm cổ họng, cảm nhận cổ bị một lực lượng vô hình siết chặt, trong lòng bắt đầu dậy sóng.
【 Sao lại thế? Nô khế được đặt vào lúc nào? 】
Bùi Diệp tiếp quản cái vỏ bọc Dương Hoa chân quân này đã lâu, chưa từng phát hiện ra nô khế hay tử khế gì cả.
Chẳng lẽ lúc nguyên chủ Tiểu Bảo còn sống, nô khế đã có rồi?
Bùi Diệp khó khăn nuốt nước bọt th* d*c, cả người quỳ sụp xuống đất, trán nổi gân xanh đầy mồ hôi, nhãn cầu lồi ra, gần như muốn lọt ra khỏi hốc mắt. Mặc dù vậy, đầu óc vẫn bình tĩnh phân tích: 【 Ma tộc năm đó Dương Hoa cấu kết là La Sát A La?】
Nô khế này là thủ đoạn La Sát A La khống chế Dương Hoa?
Hay là còn có nguyên nhân khác?
Bất kể là nguyên nhân gì, rốt cuộc Bùi Diệp cũng hiểu vì sao ở ngoại ô thành Lạc, La Sát A La còn chưa ra khỏi phòng đã nhận ra cô trong trạng thái nữ tướng.
E rằng chính là vì nô khế này.
Dù sao nhìn khắp cả giới tu chân, tu sĩ cấp cao của Lăng Cực Tông có nô khế e rằng không nhiều.
"Ha ha ha, khó chịu lắm phải không?"
La Sát A La bên này đã bò dậy, mặc dù không còn sức lực làm gì, nhưng không ảnh hưởng đến việc ả ta thưởng thức bộ dạng chật vật đau khổ của "Dương Hoa", ả ta hơi nới lỏng khống chế nô khế, để Bùi Diệp có thể thở được.
Bùi Diệp thở hổn hển: "Cũng tạm..."
"Ngươi cầu xin bổn tọa đi, bổn tọa sẽ tha cho ngươi một mạng! Giống như năm đó, nằm sấp dưới chân bổn tọa thở hổn hển, cầu xin van nài, bổn tọa rất thích bộ dạng đó."
Bùi Diệp: "!!!"
Cùng lúc đó, các tu sĩ bên ngoài tiểu bí cảnh vừa ngơ ngác vừa hoang mang trước diễn biến thần kỳ này.
"Dương Hoa chân quân làm sao vậy?"
Bọn họ không nghe thấy âm thanh, chỉ thấy Bùi Diệp vốn chiếm ưu thế đột nhiên đau đớn ngã xuống đất, giống như đang bị ngạt thở.
"Chắc chắn là ma nữ La Sát A La này dùng thủ đoạn hèn hạ gì rồi!"
Suy đoán này nhận được sự đồng tình của đông đảo tu sĩ.
Mọi người đều phẫn nộ, hận không thể xông vào tiểu bí cảnh giúp Bùi Diệp.
Những đệ tử thử luyện may mắn sống sót cũng toát mồ hôi lạnh trước tình cảnh của ân nhân cứu mạng.
Những tu sĩ giàu kinh nghiệm, tư lịch thâm hậu thì chú ý tới ấn ký hiện lên giữa mi tâm Bùi Diệp.
Một người đập đùi, kêu lên không ổn.
"Dương Hoa chân quân nguy rồi!"
"Vì sao lại nói vậy?"
Vị tu sĩ lão luyện giải thích: "Ấn ký ma văn trên mi tâm Dương Hoa chân quân là nô khế, chắc chắn sẽ bị ma tộc hạ khế khống chế, sống chết đều nằm trong tay người ta. Nhìn tình hình này, chắc chắn là La Sát A La nhân cơ hội ổn định tâm thần, điều động nô khế, Dương Hoa chân quân... nguy rồi..."
Nô khế bình thường thì không sao, thần thức mạnh mẽ còn có thể phản kháng, thậm chí có thể khiến ma tộc hạ khế bị phản phệ.
Nhưng La Sát A La lại là một trong ba mươi sáu họ Ma tộc, nô khế ả ta hạ xuống, thậm chí có thể khống chế tu sĩ có cảnh giới cao hơn ả ta một bậc, huống chi chỉ là Dương Hoa chân quân đang ở Nguyên Anh sơ kỳ. Một khi bị khống chế, cả đời cũng đừng hòng thoát khỏi trói buộc, chỉ có thể bị giam cầm đến chết.
Trong chốc lát, các tu sĩ không dám nhìn sắc mặt của đệ tử Lăng Cực Tông.
Càng không dám nhìn vẻ mặt của Dương Cảnh, Ngọc Đàm.
Dương Cảnh chân quân nói: "Hừ, vậy mà lại là thứ này..."
Ngọc Đàm chân quân im lặng không nói.
Hai người đều hiểu rõ, nô khế này tuyệt đối không phải mới được hạ xuống.
Vị Bảo sư huynh này nhìn thì có vẻ l* m*ng nhưng vẫn luôn cảnh giác La Sát A La, không cho ả ta cơ hội lại gần hạ độc thủ, vậy thì chỉ có một lời giải thích hợp lý, nô khế đã có từ trước đó. Vậy thì vấn đề bây giờ là chữ "trước" này, rốt cuộc là khoảng thời gian nào?
Chiến trường trận chiến Đồ Phương Cốc?
Hay là trước khi bắt đầu trận chiến?
Là sau khi Dương Hoa chân quân gia nhập Lăng Cực Tông?
Hay là trước khi Dương Hoa chân quân gia nhập Lăng Cực Tông?
Bí mật đằng sau khiến hai người không dám nghĩ sâu, Dương Cảnh chân quân cũng không có thời gian để nghĩ, chỉ lo lắng nhìn Bùi Diệp đang bị hành hạ trong bức tranh, âm thầm siết chặt chuôi đao, sát ý cuồn cuộn quanh thân khiến các đệ tử gần đó tái mét, thậm chí còn ảnh hưởng đến tu sĩ của các tông môn khác.
Giờ phút quan trọng, Ngọc Đàm vỗ nhẹ lên vai hắn.
"Dương Tiêu sư tỷ..."
Dương Cảnh chân quân thản nhiên nói: "Ta không sao."
Ngọc Đàm: "..."
Khí thế muốn giết người này còn nặng hơn khi sư tôn mất, thật sự không sao?
Trong tiểu bí cảnh, La Sát A La nhìn Bùi Diệp đang bị nô khế hành hạ mà cười khoái trá, chỉ là giọng ả ta khàn đặc, nghe như giấy ráp cọ xát vào nhau khiến người ta khó chịu: "Bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin bổn tọa, hoặc l**m sạch ngón chân bổn tọa, bổn tọa có thể tha cho ngươi một mạng."
Bùi Diệp cười khẩy, tao nhã nói: "Mày bị ngu à? Mày tới l**m bố mày, bố mày còn chê bẩn!"
La Sát A La lập tức sa sầm mặt mày: "Không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt!"
Vừa dứt lời, Bùi Diệp cảm thấy toàn thân như có vô số con kiến bò, nhãn cầu và tai cũng có kiến gặm nhấm, từng cơn đau nhói li ti chuyển thành cơn ngứa không thể chịu đựng nổi kèm cơn đau thấu xương, khiến cô không nhịn được muốn dùng hai tay cào cấu da mặt, tóc tai, trong đầu còn có một giọng nói dụ dỗ cô làm như vậy — — chỉ cần cô làm là có thể giải thoát.
Hai tay Bùi Diệp bấu chặt xuống đất, dù mười ngón tay chảy máu cũng không kêu lên một tiếng, cắn răng chịu đựng.
La Sát A La cười khàn giọng: "Được, ngươi so với trước đây đúng là có cốt khí hơn một chút, có tiến bộ. Vậy, tiếp theo thì sao?"