[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1274

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Bùi Diệp: "???"

 

Khán giả livestream show thực tế: "???"

 

Những nội dung này, thật sự là thứ bọn họ có thể nghe vào ban ngày sao?

 

Những người hâm mộ của An Ưu Ưu tức đến đỏ mặt, liên tục gửi bình luận mắng chửi Triệu Du, đồng thời ném hàng loạt cá thối.

 

【 Mụ nội nó, tên mập chết tiệt mày đang nói cái quái gì vậy??? 】

 

【 Đệt, đúng là phát huy bốn chữ "không biết xấu hổ" đến mức triệt để, cũng không tự soi gương xem mình ra cái dạng gì? 】

 

【 Hahaha, nữ thần An Ưu Ưu thèm muốn hắn? Sao hắn ta có thể nghĩ như vậy chứ, đầu heo, nhận lấy một vạn con cá thối không cần cảm ơn! 】

 

【 A a a a a —— tức chết mất, sao hắn ta lại dâm ô ghê tởm không biết xấu hổ như vậy chứ, nữ thần thật đáng thương... Nhận cá thối đi! 】

 

【 Cá thối +999 】

 

【 Cá thối +8888 】

 

【 Cá thối +23333 】

 

Livestream show thực tế lập tức bị khán giả phẫn nộ tràn vào, mỗi giây đều có khán giả "tò mò" gia nhập đội quân ném cá thối, cả màn hình đều là hình ảnh cá thối bốc mùi. Vấn đề là —— trên danh nghĩa cá thối là dành cho Triệu Du, nhưng cuối cùng lại vào tài khoản của Bùi Diệp.

 

Trong cơn giận dữ, không ai để ý đến điểm này.

 

Cô liếc nhìn số lượng cá thối cao ngất ngưởng, trong lòng tấm tắc rồi mặc kệ.

 

"Cậu nói thật sao?"

 

Triệu Du đưa hai ngón tay chỉ vào mắt mình, giọng nói cao vút, ngay cả đôi mắt nhỏ bị mỡ ép thành một đường chỉ cũng tròn xoe.

 

"Đương nhiên! Em tận mắt chứng kiến! Lúc đó em thấy ghê tởm muốn chết, nuốt phải con ruồi cũng không khó chịu như vậy. Không biết đầu óc người phụ nữ này làm sao, vậy mà —— vậy mà lại ghê tởm đến vậy. Cô ta tưởng cô ta là ai? Học được chút bản lĩnh được người ta tung hô, cô ta thật sự cho rằng mình là nữ thần quốc dân người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở sao? Phái nam nào gặp cô ta cũng muốn lên giường với cô ta? Thật là b*nh h**n!"

 

Nói xong còn đấm mạnh vào vô lăng, khiến Bùi Diệp muốn cho hắn ta một bạt tai.

 

Lái xe mà còn nổi nóng.

 

Hắn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo cô nữa.

 

"Tận mắt chứng kiến... Năng lực của cậu có thể nhìn thấy suy nghĩ trong đầu người khác?"

 

Triệu Du uể oải nói: "Đúng vậy, haiz, năng lực này thật vô dụng..."

 

Bùi Diệp nói: "Năng lực này mà còn vô dụng?"

 

Không phải đơn giản là nghe tiếng lòng, nghe tiếng lòng chỉ có thể "nghe" được suy nghĩ trong lòng người khác, trong các năng lực cùng loại thì thuộc loại kém chất lượng —— bởi vì phần lớn "lời nói" lóe lên trong lòng mọi người đều không mạch lạc, càng không thể "nói" trôi chảy hết một câu dài, trừ khi rất nghiêm túc tập trung suy nghĩ —— Triệu Du có thể "nhìn" thấy, điều này thuộc loại cao cấp hơn. Bởi vì "hình ảnh" trong đầu biểu đạt nhanh hơn "chữ viết".

 

Lấy cùng một ví dụ để minh họa ——

 

Nếu năng lực của Triệu Du chỉ đơn giản là "nghe tiếng lòng", trong cùng một khoảng thời gian, những gì hắn "nghe" được từ An Ưu Ưu phần lớn là các câu ngắn gọn như "người này mập quá", "trông dâm ô", "ghê tởm", "tránh xa tôi ra", "hắn ta tìm mình làm gì", "chán ghét", "đừng có ý đồ".

 

Nhưng năng lực của hắn là "nhìn thấy" hình ảnh "vẽ" hoặc "lóe lên" trong đầu người khác, thì thông tin đó lại rất hot.

 

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có lẽ chỉ một hai giây, những câu ngắn gọn trên có thể hóa thành hình ảnh động rõ nét đầy màu sắc. Nội dung hình ảnh bao gồm nhưng không giới hạn ở nụ cười dâm ô của Triệu Du, lời nói tục tĩu, ánh mắt d*m đ*ng, thậm chí là thú tính nổi lên đè "bản thân (An Ưu Ưu)" đáng thương vô tội xuống, cưỡng ép, làm đủ trò, có lẽ còn có cả những đoạn bị giam cầm, chuốc thuốc...

 

Không trách Triệu Du lại tức giận như vậy.

 

Hắn ta trông dâm ô không có nghĩa là thật sự dâm ô háo sắc.

 

Triệu Du nói: "Năng lực này mà không vô dụng sao? Em còn lo mình không lấy được bằng tốt nghiệp, không thể trở thành dị sĩ sẽ rất phiền phức..."

 

Nói xong hắn mới nhớ ra "chị Ngẫu" đã mất trí nhớ, những gì hắn nói đối phương chưa chắc đã hiểu, liền kiên nhẫn giải thích cặn kẽ: "Bởi vì năng lực của em quá hạn chế, không thể giết địch cũng không thể khống chế kẻ địch, chỉ có tác dụng trong một số trường hợp đặc biệt. Muốn đi theo con đường dị sĩ thì không có cửa đâu."

 

Ước mơ của Triệu Du là trở thành dị sĩ mạnh mẽ, nhưng lại vớ phải năng lực khó xử như vậy.

 

Kẻ địch của dị sĩ, không phải tinh quái yêu quỷ thì cũng là sinh vật biến dị, năng lực của Triệu Du có thể đối phó với ai trong số chúng?

 

Nếu không phải Triệu Du có chút gia sản, người nhà cũng hỗ trợ, mức đánh giá Vô khí của hắn cũng cao, thì làm sao có thể vào học viện Thái Thủy?

 

Bùi Diệp nói: "Nhưng năng lực này của cậu dùng để bắt tội phạm, thẩm vấn tội phạm, thăm dò tình báo... tuyệt đối hữu dụng."

 

Triệu Du cười cười: "Nói thì nói vậy, nhưng bây giờ đâu phải thế kỷ 21, anh hùng không có đất dụng võ."

 

Bây giờ là kỷ nguyên hắc ám năm 3210, rất nhiều hành vi vi phạm pháp luật ở thế kỷ 21 đặt vào hiện tại đều là hợp pháp, cho dù có làm chuyện vi phạm pháp luật, muốn bắt tội phạm về cũng khó khăn muôn phần, còn không bằng đăng nhiệm vụ lên trung tâm nhiệm vụ hiệu quả hơn.

 

Vì nhiều hạn chế, tình cảnh của Triệu Du khá khó xử.

 

Có điều, hắn nằm mơ cũng không ngờ, trên đời không có gì là khó xử nhất, chỉ có càng khó xử hơn.

 

Bùi Diệp thấy bình luận của fan An Ưu Ưu ngày càng nhiều, số lượng cá thối tăng vùn vụt, cũng hơi bực mình.

 

Liền kéo chủ đề đã lạc đề trở lại.

 

"Sau đó cậu và An Ưu Ưu còn xảy ra chuyện gì nữa?"

 

Triệu Du không muốn nhớ lại lắm.

 

Lần đó An Ưu Ưu thật sự khiến hắn ghê tởm muốn chết.

 

Nhưng người hỏi là chị Ngẫu, hắn vẫn có thể miễn cưỡng kể lại.

 

"... Em thấy những hình ảnh đó thì rất tức giận, trực tiếp hỏi cô ta có phải bị bệnh không... Không có mệnh công chúa thì mắc bệnh công chúa làm gì?"

 

Bùi Diệp nhìn bình luận ngày càng hung dữ, trên mặt lộ ra vài phần ý cười.

 

Cô đột nhiên hiểu được cách chơi của show thực tế này rồi.

 

Khán giả không vui, cô liền vui.

 

"Phản ứng của cô ta thế nào?"

 

Triệu Du bĩu môi: "Phản ứng của cô ta sao? Cô ta còn có thể có phản ứng gì, đáng thương lùi lại hai bước, tức đến đỏ mặt, bày ra bộ dạng chính nghĩa bất khả xâm phạm. Em nhìn dáng vẻ đó của cô ta, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến trinh tiết liệt nữ trong các tài liệu cổ."

 

Fan trên bình luận tức điên lên.

 

Bùi Diệp vẫn cười tủm tỉm hỏi: "Sau đó thì sao?"

 

"Sau đó, em nhìn mà muốn tát cô ta hai cái, bị bệnh thì đến bệnh viện chữa đi."

 

Bùi Diệp ngay sau đó thuật lại một số nội dung trên bình luận.

 

"Cậu còn muốn đánh con gái? Tài liệu cổ nói hành vi này rất tồi đấy..."

 

Triệu Du tức tối nói: "Đánh con gái rất tồi? Loại tài liệu này, chị Ngẫu chị bớt xem đi được không? Nói quá xàm, đây là kỷ nguyên hắc ám năm 3210, không phải thời cổ đại thế kỷ 21... Phụ nữ thời đó yếu đuối, đánh không lại đàn ông, nhưng bây giờ thì khác. Ai cũng là lần đầu làm người, dựa vào đâu phải nhường nhịn? Hơn nữa, tại sao con gái trong tài liệu có thể đánh con gái, con trai thì không được?"

 

Bùi Diệp: "Vậy cậu có đánh không?"

 

Triệu Du nói: "Đương nhiên em không đánh cô ta rồi, sợ dính đầy phấn nền."

 

Bùi Diệp: "..."

 

Triệu Du không đánh An Ưu Ưu, nhưng hắn tức không chịu được, liền nghĩ cách làm cô ta ghê tởm lại.

 

Cô ta không phải tự luyến tưởng tượng hắn bất kính với cô ta sao?

 

Được, Triệu Du liền diễn một màn công tử bột nhà giàu dầu mỡ.

 

"Dầu mỡ đến mức nào?"

 

Triệu Du nghĩ ngợi nói: "Làm theo tiểu thuyết ngôn tình của Nam Thần Tây Môn Thiết Trụ... Em thấy diễn xuất của mình cũng được..."

Bình Luận (0)
Comment