[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1311

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Triệu Du nghe vậy, trong lòng an yên được một thoáng.

 

Tuy không chắc con ác quỷ này hung tàn đến mức nào, nhưng ít ra mạng nhỏ của mình tạm thời được bảo toàn.

 

Giờ chỉ mong vị "chị Ngẫu" kia mạnh mẽ một chút, đánh bại đại phản diện, cứu lấy tiểu công chúa... à không, là cứu lấy hắn.

 

Triệu Du lại là kẻ ngồi không yên, mặc dù lý trí mách bảo ác quỷ này không dễ chọc, nhưng ý thức bị nhốt trong cơ thể chẳng làm được gì, chỉ có mỗi cái miệng còn có thể lải nhải vài câu, chẳng phải là để nói sao? Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái kia... ngươi với 'chị Ngẫu' có thù hằn gì à? Thù lớn đến mức nào?"

 

Ác quỷ không để ý đến hắn, nhưng cũng không đe dọa hay đánh hắn, hắn liền mạnh dạn hơn một chút.

 

"Hai người là kẻ thù không đội trời chung? Kết thù thế nào? Ta thấy 'chị Ngẫu' là người khá biết lý lẽ, tuy khí chất có hơi lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách, nhưng chắc chắn sẽ không vô cớ kết thù với ai. Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không? Cái đó..."

 

Ác quỷ điều khiển cơ thể hắn, thực hiện một cú drift, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai.

 

【Con người ngươi cũng thú vị đấy. Ngươi nghĩ ta tha cho ngươi một mạng thì sẽ không động đến ngươi nữa sao?】

 

Triệu Du: "..."

 

Ác quỷ lại nói: 【Ta với Yêu Hoàng này không thù không oán.】

 

Triệu Du hiểu ra, Yêu Hoàng chính là "chị Ngẫu", không khỏi thầm kinh ngạc.

 

Yêu Hoàng ac, cái tên mang mác "Hoàng", chẳng phải là đứng đầu cả một tộc, quả nhiên là đại lão.

 

Triệu Du khó hiểu: "Không thù không oán, vậy sao hai người lại đánh nhau sống chết?"

 

【Kẻ có thù với ta là yêu tộc. Yêu tộc phản bội ta, nợ ta, tại sao ta không thể đòi lại?】

 

Triệu Du đứng ở tuyến đầu hóng hớt câu chuyện từ thuở nào.

 

"Có thù báo thù, có oán báo oán, không sai. Nhưng 'chị Ngẫu' là Yêu Hoàng, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn..."

 

Ác quỷ nói: 【Cô ta vốn có thể khoanh tay đứng nhìn, hoặc ngoan ngoãn nằm trong quan tài. Hừ, lão già chết mấy vạn năm rồi, cứ phải đến lúc quan trọng này mới tỉnh lại, nói không phải cố ý, ai mà tin? Đã không thể tránh được, thì chỉ có thể để cô ta cút về quan tài.】

 

Triệu Du lại không có cảm giác gì đặc biệt.

 

Hắn không cho rằng một đại lão có thể ngồi lên vị trí đứng đầu một tộc lại dễ dàng bị giết như vậy.

 

Nếu dễ dàng, thì vị quỷ tiên sinh này cần gì phải nhắm vào hắn?

 

Triệu Du thầm đổi tư thế hóng hớt.

 

Nhưng hắn không hiểu, đối phó với yêu tộc và Yêu Hoàng là vì thù hận, vậy hắn đối phó với nhân loại là vì cái gì?

 

Hắn không thể quên được sự khinh miệt chán ghét của ác quỷ khi nhắc đến nhân loại.

 

Phải thừa nhận, nhân loại đúng là rất thích tự chuốc lấy phiền phức và cũng rất khó hiểu.

 

Triệu Du chậm rãi nói: "Thật ra, ta thấy ngươi căn bản không cần phải tự mình ra tay, cứ nhìn nhân loại tự chuốc lấy diệt vong không được sao?"

 

Quỷ tiên sinh từ chối: 【Không được. Loài người như cỏ dại, đốt cháy một lần, năm sau lại mọc lên chướng mắt.】

 

Những năm tháng bị nhân loại nô dịch, nó đã chứng kiến nhân loại hết lần này đến lần khác tự chuốc lấy tai họa rồi lại hồi phục trong tuyệt vọng.

 

Sự xấu xa lẫn hào quang có thể thể hiện rõ ràng trên một chủng tộc.

 

Nó chờ đợi, vận mệnh của nhân tộc bị bọn họ giày vò càng ngày càng mạnh, mỗi lần đặt vào chỗ chết rồi lại hồi sinh đều dẫn đến một đợt bùng nổ, còn chờ cái gì nữa? Không thể nhịn được nữa, không cần phải nhịn nữa. Quỷ tiên sinh liền ra tay, kết quả liên tục đá phải tấm sắt.

 

Đm!

 

Triệu Du: "Vậy thì..."

 

Quỷ tiên sinh nói: 【Vậy thì san bằng tất cả.】

 

Triệu Du: "...Oán khí của ngươi hơi lớn đấy... Có phải người thân của ngươi bị nhân tộc làm gì rồi không..."

 

Quỷ tiên sinh hiếm khi im lặng một lúc, rồi nói: 【Đúng là có vài người, làm thì làm rồi, nhưng không phải kiểu ngươi nghĩ đâu. Yêu Hoàng kiếp này lại được sắp xếp chuyển thế thành nhân tộc, ta đã biết lão già Thiên Đạo kia không có ý tốt, đầu óc chắc có bệnh.】

 

Triệu Du: "..."

 

Cảm ơn, hắn thà nghĩ là kiểu hắn nghĩ.

 

Triệu Du lại hỏi: "Vậy... nhân tộc đào mộ tổ tiên nhà ngươi à?"

 

Quỷ tiên sinh nói: 【Cũng không phải, ta còn mong bọn họ đi đào, tốt nhất là rải tro cốt của mấy tên ngu ngốc đó đi.】

 

Triệu Du không hiểu: "Vậy là vì sao?"

 

Quỷ tiên sinh hỏi ngược lại: 【Ngươi có thể chấp nhận gián, rệp hoặc kiến trở thành bá chủ của thế giới tương lai? Nhân loại ngược lại trở thành thú cưng của chúng? Có thể chấp nhận chúng tùy ý phá hoại cả thế giới, nhân loại ngược lại trở thành dị đoan? Hừ, dù sao ta cũng không thể. Loài người vốn dĩ nên ở trong chuồng lợn, không nên cũng không có tư cách khoa tay múa chân đối với thế giới này...】

 

Ngoài những lý do này, còn một lý do nữa là những năm tháng bị giam cầm nô dịch.

 

Triệu Du: "..."

 

Hắn đại khái hiểu được một chút.

 

Hóa ra vị huynh đài này là một kẻ chủ nghĩa chủng tộc cực đoan.

 

Triệu Du nói: "Ta có thể chấp nhận, tại sao ta không thể chấp nhận? Đừng nói gián, rệp, kiến, đến một ngày nào đó có chủng tộc ngoài hành tinh thông minh khác đến, nếu bọn họ có thể đánh bại bọn ta thì bọn ta sẽ bị nô dịch. Sách vở dạy bọn ta rằng, lạc hậu sẽ bị đánh. Có kẻ thù mạnh rình rập, bọn ta mới có thể đoàn kết hơn, phấn đấu hơn, tiến bộ hơn, ngươi nói đúng không? Kỳ thị xuất thân càng không thể, vạn vật sinh linh đều bình đẳng."

 

Quỷ tiên sinh: 【...】

 

Triệu Du tiếp tục ba hoa: "Ngươi là một phản diện, lý do làm phản diện không thể như vậy được. Một phản diện có sức hút, lý do chắc chắn phải vững chắc, nói yêu tộc phản bội cũng được, ngươi bị phản bội, bị tổn thương, chịu vô số đau khổ, trả thù cũng sẽ có người hiểu ngươi, dù sao cũng là người ta làm điều ác trước, ngươi phản kích là có lý có cứ. Nhưng ngươi lại dùng chủ nghĩa chủng tộc để công kích người khác, người ta chỉ nghĩ ngươi bị thần kinh. Sinh vật đều sẽ tiến hóa, không thể có chủng tộc nào vừa sinh ra đã hoàn hảo, cho dù có, thì đó cũng là được trời cao ưu ái. Cứ âm thầm vui mừng đi, còn nhảy ra nói với các chủng tộc yếu thế khác về cao thấp quý tiện, không bị mọi người cùng tấn công mới lạ... Kinh nghiệm cho thấy, loại phản diện này cuối cùng chắc chắn sẽ bị người hùng đánh bại, không đắc ý được bao lâu..."

 

Quỷ tiên sinh lạnh lùng nói: 【Ngươi nói xong chưa?】

 

Triệu Du thấy cổ lạnh toát, cứ như giây tiếp theo sẽ bị b*p ch*t.

 

Hắn nhỏ giọng nói: "Nói xong rồi."

 

Quỷ tiên sinh: 【Nói xong rồi thì im miệng.】

 

Triệu Du: "...Im rồi."

 

Quỷ tiên sinh nói: 【Nói thêm một chữ nữa, ta sẽ kết liễu mạng ngươi trước thời hạn.】

 

Triệu Du: "..."

 

Thật ra hắn còn muốn nói, vị "chị Ngẫu" kia hình như đã biết chuyện gì rồi.

 

Hôm nay gặp mặt cho hắn cảm giác rất không đúng, đôi mắt kia như nhìn thấu tất cả, khiến hắn lạnh sống lưng.

 

Triệu Du có năng lực đặc biệt, tuy hắn không thể nhìn thấu suy nghĩ thực sự của vị "chị Ngẫu" này, nhưng linh cảm lóe lên đôi khi lại không sai —— vị này dường như đã bước vào trạng thái săn mồi, bình tĩnh chờ con mồi sập bẫy.

 

Vị quỷ tiên sinh này cứ xông lên như vậy, chẳng phải sẽ sập bẫy bị giết sao?

 

Nhưng, xét đến chủng tộc và lập trường khác nhau, Triệu Du đã chọn im lặng là vàng.

Bình Luận (0)
Comment