[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1312

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Sau khi Triệu Du rời đi, Bùi Diệp bưng chậu sen năm cánh ra ban công biệt thự.

 

Cô nhắm mắt nằm xuống, để chậu sen năm cánh cũng được tắm nắng.

 

Rảnh rỗi sinh nông nổi, cô nặn một người giấy nhỏ phân thân, lén xem nội dung bình luận trên kênh livestream của show thực tế, tự tìm niềm vui cho mình.

 

Phải nói là, trên đó thật sự có trò vui.

 

Ví dụ như vị khách mời Queen được chương trình lựa chọn, An Ưu Ưu, về việc bàn tay vàng của cô ta biến mất, lời giải thích của tổ chương trình là hệ thống gặp chút trục trặc, đang khẩn trương kiểm tra lỗi, cố gắng trong vòng một tháng sẽ phân phối lại bàn tay vàng.

 

Fan của An Ưu Ưu làm sao chịu được?

 

Bọn họ hâm mộ An Ưu Ưu chẳng phải là vì cô ta có ưu thế tuyệt đối người khác không có sao?

 

Chẳng phải là để có được cảm giác vượt trội hơn người từ cô ta sao?

 

Vì sự cố hậu trường mà An Ưu Ưu mất đi bàn tay vàng, trở thành một người bình thường, sự chênh lệch trước sau quá lớn.

 

【Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi, kỳ thực cái con nào đó tên là Tiểu Ngẫu mới là con cưng chương trình muốn lăng xê đúng không? Lấy Ưu Ưu nhà chúng tôi làm bia đỡ đạn, hút máu cô ấy, ăn bánh bao nhân thịt người của cô ấy, tổ chương trình các người nổ mồ tổ tiên rồi, nghe thấy chưa, nổ mồ tổ tiên rồi!】

 

【Tổ chương trình làm người đi, hết lần này đến lần khác coi Ưu Ưu nhà chúng tôi là công cụ, công cụ không có nhân quyền sao?】

 

【Con rể và con gái ngọt ngào chưa được mấy ngày đã bắt đầu bước vào tình tiết ngược luyến, tôi khó chịu quá ┭┮﹏┭┮】

 

【Không chỉ tổ chương trình nổ mồ tổ tiên, tôi thấy cái con nào đó tên Tiểu Ngẫu kia cũng nổ mồ tổ tiên.】

 

【Đồ ăn bánh bao nhân thịt người!】

 

Khác với tình hình trước đó, fan của An Ưu Ưu giảm mạnh, fan và người qua đường của Bùi Diệp tăng vọt. Những fan đến gây rối đâu còn có thể đắc ý? Không những không thành công chiếm đóng khu bình luận, ngược lại còn bị mỉa mai châm chọc, trong đó không thiếu những fan cũ quay lưng lại với An Ưu Ưu.

 

【Ôi ôi ôi, để tôi xem xem là con chó nhà có tang nào đây? À, fan của An Ưu Ưu à, vậy thì không sao, đánh chết quăng ra ngoài.】

 

【Bánh bao nhân thịt người gì? Đồ mù chữ học được từ mới liền lôi ra dùng?】

 

【Khách mời đã bị người ta xuyên không rồi được không? Bây giờ vị này tên tuổi không rõ, người ta là đại lão bí ẩn, không giống với đứa vô dụng dựa vào gói quà bàn tay vàng nhà các người đâu. Ha ha ha, xem có phải rất tức giận rất bực bội không?】

 

【Để An Ưu Ưu mất bàn tay vàng mới là tổ chương trình làm người.】

 

【Tổ chương trình không phải đã ra thông báo nói sẽ xử lý xong trong vòng một tháng sao? Xin lỗi chứ, An Ưu Ưu ba nghìn mấy trăm tuổi, không phải ba tuổi, những năm tháng cô ta điểm danh ở nơi thâm sơn cùng cốc, chỉ cần cô ta có tâm, thời gian dài như vậy đủ để cô ta học được bao nhiêu thứ, có được bao nhiêu năng lực? Đừng nói là điểm sáng kỹ năng, cho dù nhiều kỹ năng hơn cũng có thể đến max cấp. Có nền tảng sâu như vậy, còn không chịu nổi một tháng sao?】

 

【Đừng nói bàn tay vàng có thể quay lại sau một tháng, cho dù không quay lại, với nền tảng tích lũy của cô ta cũng có thể sống tốt đúng không?】

 

Hơn người thường ba nghìn năm thời gian học tập, mỗi ngày cày kinh nghiệm cũng có thể cày max kỹ năng chứ?

 

Mất hệ thống điểm danh, ảnh hưởng đến cô ta lớn như vậy sao?

 

Ngoài việc không thể nhận được các loại pháp khí, đan dược hệ thống ban tặng, cô ta có gì khác so với trước đây sao?

 

Mất hệ thống liền gục ngã, điều này chỉ có thể chứng minh một điểm ——

 

Đứa nhỏ này thật sự không được.

 

Tất nhiên, bình luận không chỉ là fan hai nhà cãi nhau, còn có những khán giả khá "cá mặn", quan tâm đến những trọng điểm khá kỳ lạ.

 

【Các người cãi nhau đi, chỉ có mình tôi tò mò, khách mời tưới hoa vào buổi chiều có hơi hại không?】

 

【Xem mùa thì còn là buổi chiều mùa hè...】

 

【Thật sự không bị bỏng hỏng sao?】

 

Bùi Diệp dùng việc tưới nước lần nữa để trả lời bọn họ.

 

Đùa chứ, đường đường là một Thánh quân dự bị tương lai lại có thể bị một chậu nước tưới chết sao?

 

Năm đó Yêu Hoàng nhổ tận gốc Thất điện hạ khi y vừa mới sinh ra không lâu, ý thức còn mơ hồ, mang đi làm lương thực dự trữ, chẳng phải vẫn sống nhăn răng sao?

 

Hừ, lo lắng vớ vẩn.

 

【Nắng to quá, tôi xem qua màn hình còn thấy nóng. Không phải nói phơi nắng không tốt, nhưng mùa hè khách mời không sợ bị rám nắng sao?】

 

【Có lẽ dị sĩ của thế giới đó không sợ rám nắng đâu.】

 

【Cũng có thể là sản phẩm chống nắng của bọn họ rất lợi hại...】

 

Bùi Diệp lướt qua bình luận, cảm thấy không có gì thú vị, nghiêng đầu gối lên cánh tay chuẩn bị chợp mắt. Không lâu sau, bình luận từ cãi nhau, tán gẫu biến thành một loạt dấu chấm than "!!!" phủ kín màn hình. Một lúc sau lại biến thành một màu "A a a", lượng người xem tăng vọt.

 

Người giấy nhỏ nằm trên ngực Bùi Diệp cảm thấy mặt trời trên đỉnh đầu bị bóng râm che khuất, hai tay chống đỡ, nhấc nửa người trên dậy.

 

Để nó xem xem là kẻ nào không biết sống chết che khuất ánh mặt trời của trẫm?

 

Nó quay đầu nhìn về phía thủ phạm, nhưng tầm nhìn thấp, chỉ thấy được bắp chân của người ta.

 

Lên trên là đôi chân thẳng tắp được quần jean bao bọc, lên trên nữa, lên trên nữa, áo trong trắng ôm sát vừa vặn cộng với áo khoác ngoài màu xanh lục, phác họa đường nét cơ bụng đẹp mắt. Lên trên nữa, lên trên nữa... đầu người giấy nhỏ suýt nữa thì dán vào lưng.

 

Bịch ——

 

Người giấy nhỏ ngã ngửa lăn một vòng, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác.

 

"Phụt——"

 

Người đến không nhịn được cười thành tiếng.

 

Bùi Diệp khó chịu mở mắt, đưa tay che trước mắt.

 

"Thất điện hạ, anh che khuất em rồi."

 

Thất điện hạ nghiêng người tránh ra, ngồi ở mép ghế nằm, mỉm cười rút quạt từ eo Bùi Diệp ra quạt cho cô.

 

Một lúc sau, Bùi Diệp không có phản ứng nhiệt tình như mong đợi, hắn không nhịn được nhắc nhở: "A Diệp."

 

"Hửm?"

 

"Em không nhớ anh sao?"

 

Đôi mắt màu xám tro tràn ngập vẻ tủi thân nhàn nhạt, dường như cả hai mắt đều viết đầy chữ "quan tâm anh đi".

 

Nghe vậy, Bùi Diệp vội vàng chống tay ngồi dậy, khoanh chân, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ trêu chọc.

 

"Đương nhiên em nhớ rồi, nhưng mới qua bao lâu, Thất điện hạ có phải quá dính người rồi không?" Không để ý đến những bình luận la hét cuồng nhiệt trên kênh livestream của show thực tế, cô giơ tay nâng cằm Thất điện hạ lên, nheo mắt lại gần ngắm nghía khuôn mặt này, mang vài phần khinh bạc.

 

Thất điện hạ bất đắc dĩ nắm lấy tay cô: "Đây còn chưa thành vợ chồng già đâu, bây giờ em đã chê anh dính người rồi... Được rồi, vậy anh đi nhé?"

 

Nhận ra mình đã đùa hơi quá, Bùi Diệp đành cười cười đổi giọng, kéo vạt áo Thất điện hạ giữ hắn lại, cố ý khơi mào chủ đề khác để chuyển hướng sự chú ý.

 

"Thất điện hạ đến tìm em, vậy mọi chuyện đã xử lý xong rồi sao?"

 

Thất điện hạ cũng thu lại vẻ đùa cợt: "Lưới đã giăng ra, chỉ xem tên kia khi nào mắc câu..."

 

"Nhưng với bản tính xảo quyệt cẩn thận của hắn, thời cơ này e là không dễ đợi."

 

Thất điện hạ lại rất ung dung.

 

"Đợi được thì đợi, không đợi được thì lần sau."

 

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía đóa sen năm cánh bên cạnh Bùi Diệp.

 

"Nó sẽ đến thôi."

 

Bùi Diệp cũng nói: "Cũng đúng, dù sao Thập Nhất điện hạ sắp chào đời, nó không có lý do gì ngồi yên được."

 

"Sợ đêm dài lắm mộng."

 

Bùi Diệp khinh miệt cười nhạt một tiếng: "Lo lắng cái gì? Hai ta còn không bảo vệ được ư? Nếu vẫn không ổn thì truyền tin cho mấy vị Thánh quân khác, để bọn họ giáng xuống vài hóa thân. Bảo vệ kỹ lưỡng như vậy mà vẫn để thứ đó thừa cơ hội cũng quá vô lý."

 

Thất điện hạ nói: "Sắp xếp như vậy thì không có vấn đề gì, chỉ là anh thấy thai thân của Thập Nhất đã trưởng thành, nhưng thần thức lại quá yếu ớt, một khi bị thừa cơ hội... chúng ta còn chẳng kịp cứu..."

 

Bùi Diệp nói: "Em biết, cho nên đã gia cố thêm lớp bảo vệ cho nó."

 

Nói rồi bưng chậu sen năm cánh lên, gọi Thất điện hạ đi ăn cơm.

Bình Luận (0)
Comment