Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp chưa bao giờ biết việc ép buộc bản thân nói những lời sến súa lại là một chuyện tra tấn như vậy.
Gậy ông đập lưng ông.
May mắn thay, nghiệp vụ của cô rất vững vàng, mặc dù biết "Thất điện hạ" trước mắt có vấn đề, vẫn bình tĩnh thuần thục ứng phó. Nhìn "Thất điện hạ" trong lòng vạn phần không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn phối hợp, tâm trạng tồi tệ mới hơi khá hơn một chút.
Không biết là diễn xuất quá tốt, hay là khán giả xem livestream show thực tế bị mù tập thể, ai nấy đều kêu gào thật ngọt ngào.
Chỉ có "vật trang sức độc quyền của quốc bảo" kiên trì phản bác lại ý kiến của khán giả.
Bùi Diệp dựa cửa, nhìn "Thất điện hạ" đeo tạp dề, dùng đôi tay có thể mua bảo hiểm hàng chục triệu để rửa bát, ánh đèn vàng cam trong bếp như phủ lên hắn một lớp kính lọc mười mét, khiến người ta không khỏi nghĩ đến mấy chữ "tuổi thanh xuân yên bình", "tuế nguyệt tĩnh hảo".
"A Diệp, nhìn anh như vậy làm gì?"
Giả vờ như không có việc gì rửa sạch mấy cái đĩa, lau khô rồi cất vào tủ khử trùng, "Thất điện hạ" vẫn không thể làm ngơ ánh mắt của Bùi Diệp. Ý định ban đầu là muốn nhắc nhở Bùi Diệp không cần phải "thèm muốn" hắn như vậy, nhưng kết quả lại là ——
"Người đẹp dưới ánh đèn, cảnh đẹp nhân gian."
"Thất điện hạ" nghiêng người đối diện với Bùi Diệp, hơn nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, khóe miệng bên còn lại giật giật, miễn cưỡng đè độ cong khinh thường xuống. Hắn biết "Thất điện hạ" và chuyển thế của Yêu Hoàng là đạo lữ, hơn nữa còn là vợ chồng già dây dưa mấy vạn năm không rời, nhưng trêu chọc tr*n tr** như vậy khiến hắn cảm thấy không thoải mái lắm, quan trọng hơn là, hắn không muốn quá thân cận với Bùi Diệp.
"A Diệp thích như vậy sao?"
"Thích chứ, là của em, chẳng lẽ còn không cho em ngắm sao?"
"Thất điện hạ" bất đắc dĩ lắc đầu, lau khô đôi tay ướt nhẹp vào tạp dề, cưng chiều đáp: "Cho cho cho, nhưng mà trong bếp nhiều khói lửa, em đứng đây anh không yên tâm làm việc. A Diệp thưởng thức 'người đẹp dưới ánh đèn', chẳng lẽ anh lại có thể cưỡng lại được ánh nhìn của 'người trong lòng'?"
Nói hết lời hay mới dỗ được Bùi Diệp ra khỏi bếp, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Yêu Hoàng năm xưa có lẽ không nhận ra sơ hở, nhưng người chuyển thế trước mắt này lại là nhân tộc —— mà nhân tộc từ xưa đến nay đều giỏi tính toán —— Bùi Diệp còn là một trong những con cáo già cấp cao của Nhân loại Liên Bang, người có thể ngồi vững vàng trên vị trí Quân đoàn trưởng hơn hai trăm năm sẽ là người ngây thơ sao?
Hắn đã xem qua "chiến tích hiển hách" trước khi Bùi Diệp nghỉ hưu.
Dựa vào những bằng chứng rõ ràng đó, từng chuyện từng chuyện một, Bùi Diệp thật sự không thể coi là vô hại lương thiện —— mặc dù không có chuyện tàn sát người vô tội, đảo lộn trắng đen, nhưng chuyện "bè phái bài xích", "trừ khử kẻ dị loại" cũng không ít —— trên tay cô không chỉ có máu của kẻ thù, mà còn có cả máu của người phe mình. Xét đến điểm này, hắn không muốn quá thân cận với Bùi Diệp, càng thân cận càng dễ lộ sơ hở.
Nói hắn quá cẩn thận?
Không không không, hắn chỉ cảm thấy loại người này —— dù là nam hay nữ đều sẽ không dễ dàng bị tình cảm che mờ lý trí.
Luôn cảm thấy bản thể lần này sẽ ngã ngựa.
Dọn dẹp xong nhà bếp, "Thất điện hạ" thấy Bùi Diệp ôm chậu sen năm cánh cuộn tròn trên ghế sofa xem tivi.
Trùng hợp hay không, bộ phim truyền hình đang chiếu trên tivi lại là bộ phim chuyển thể của An Ưu Ưu.
Nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, cô vẫy tay với "Thất điện hạ".
"Thất điện hạ, mau lại đây xem cùng em."
"Thất điện hạ" đành phải bước tới, ngồi bên cạnh Bùi Diệp xem một lúc, cảm thấy gần đủ rồi mới dịu dàng bất đắc dĩ lấy chậu sen năm cánh từ trong lòng cô, đặt chậu hoa lên bàn trà, lại nhét một chiếc gối ôm mềm mại sau lưng Bùi Diệp, chỉnh lại tư thế ngồi: "Ngồi cho ngay, xem cho đàng hoàng."
Bùi Diệp xưa nay không thích nghe người khác sai bảo, vì vậy liền đổi sang tư thế thoải mái tùy ý hơn.
Vắt một chân lên chân "Thất điện hạ", bắp chân của đối phương rõ ràng cứng đờ, Bùi Diệp lại duỗi thẳng chân còn lại chống lên bàn trà.
Chậu sen năm cánh lắc lư trên mặt nước, thỉnh thoảng lại duỗi những cánh hoa.
Bùi Diệp liền nghịch ngợm dùng ngón chân chọc ghẹo nó.
Sen năm cánh: "..."
Cô có lịch sự không vậy?
"Thất điện hạ" lúng túng nói: "A Diệp..."
Bùi Diệp đánh phủ đầu: "Em đâu có hôi chân."
"Đó không phải trọng điểm."
Bùi Diệp nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mỉm cười hỏi: "Vậy, trọng điểm là gì?"
"Thất điện hạ" thấy Bùi Diệp dùng ngón chân kẹp cánh hoa của sen năm cánh, hoa sen nhỏ cố gắng muốn thoát ra nhưng không thoát ra được, có vẻ tủi thân, khóe miệng hắn giật giật, không nhịn được nói: "Dù sao cũng là Thập Nhất Thánh quân tương lai, nể mặt chút đi..."
Bùi Diệp đại phát từ bi buông tha cho hoa sen nhỏ.
"Được rồi, nhưng mà —— hình như Thất điện hạ quên cái gì rồi thì phải?"
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Bùi Diệp, một tay chống cằm tựa vào lưng ghế sofa, "Thất điện hạ" ngẩn người ra một lúc.
"Anh không nhớ ra, A Diệp tốt bụng nhắc nhở anh một chút đi?"
Bùi Diệp thở dài u oán, nghịch ngợm những ngón tay, ánh mắt ai oán lướt qua màn hình livestream show thực tế.
"Tính ra thì, Thất điện hạ xa nhà đã lâu, hũ gạo trong nhà hết sạch đến cả chuột cũng lười liếc nhìn."
"Thất điện hạ" ngẩn người, nhất thời không hiểu câu này có nghĩa là gì.
Một lúc sau, hắn thăm dò:
"Vậy anh... ra ngoài mua gạo?"
Nào ngờ, khung bình luận trên livestream show thực tế trực tiếp bùng nổ.
Người đàn ông tóc xoăn lặng lẽ liếc nhìn người nào đó đang tỏa ra khí áp thấp, lùi sang một bên, tặc lưỡi.
Màn bình luận livestream bùng nổ thì đã đành, người bên cạnh hắn, tuyển thủ lướt sóng biển giấm cấp quốc gia cũng sắp bùng nổ tại chỗ rồi.
"Điện hạ, ngươi bình tĩnh, ngươi phải tin tưởng vào nhân phẩm của Yêu Hoàng. Ngươi phải biết cô ta không được, cho nên câu này chắc chắn là nói cho ngươi nghe."
Trong lòng thì chửi thầm mười tám câu.
Chết tiệt, sớm biết Yêu Hoàng và Thất Thánh quân chơi bời phóng túng, thể hiện tình cảm công khai, không biết liêm sỉ là gì, không ngờ chuyển thế rồi vẫn còn cái đức hạnh này.
Chàng trai trẻ bóp nát con chuột trong tay thành bột mịn, y bình tĩnh phủi tay phủi đi lớp bụi.
"Ta biết, ta không sao."
Người đàn ông tóc xoăn nuốt nước bọt đầy căng thẳng.
"... Ta thấy ngươi chẳng giống không sao chút nào..."
Không thấy ánh mắt của chàng trai trẻ nhìn "Thất điện hạ", mắt trái viết "Ngươi chết chắc rồi", mắt phải viết "Thiên đao vạn quả"?
Người đàn ông tóc xoăn lại hỏi: "Trước đây, hai người cũng chơi như vậy..."
Cho nên, chuyện này quen tay hay việc à...
"Đúng là có chơi, nhưng không phải chơi như vậy."
Chàng trai trẻ rất giỏi thuật hóa thân, nhập vai quả thật cũng chơi không ít, nhưng "Thất điện hạ" trong màn hình là hàng giả, không giống nhau.
Người đàn ông tóc xoăn: "..."
Hắn không nhịn được lấy hai tay che mặt, cảm thấy mặt mũi của người thời thượng cổ đều bị hai kẻ chết tiệt này làm mất hết.
Tâm trạng của bọn họ, khán giả xem livestream show thực tế không biết.
Những người sau màn hình mặt mày vàng khè.
Ái chà, tuy livestream có che mờ không thấy hình ảnh, nhưng bọn họ có thể nghe thấy âm thanh mà.
Không ngờ hôm nay lại có phúc lợi này.
Chỉ là ——
Nhưng mà diễn biến sau đó lại như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không diễn ra theo tưởng tượng của bọn họ.
Vị "Thất điện hạ" kia sau khi nói xong câu mua gạo, lại thấy khuôn mặt cười mỉm chi của Bùi Diệp, trong lòng giật thót, biết mình nói sai rồi.
"Yêu Hoàng điện hạ quả nhiên đúng như lời đồn, không câu nệ tiểu tiết." Hắn thu lại vẻ dịu dàng cưng chiều trên mặt, khôi phục vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, ngay cả đôi mắt màu xám khói kia cũng trở nên sâu thẳm hơn vài phần, cúi đầu ghét bỏ nhìn chân Bùi Diệp, "Không biết xấu hổ."
Bùi Diệp cười nham hiểm: "Đều là người trưởng thành mấy chục vạn tuổi rồi, giả vờ ngây thơ vô tội cái gì? Ta chỉ thật sự không ngờ, ngươi lại không hiểu cả chuyện này... Không thể nào, không thể nào nhỉ? Ngươi cùng thời với Thập điện hạ, vậy mà vẫn độc thân đến giờ?"
Thập điện hạ đều đã thoát ế rồi, ngươi vẫn còn ế???
Cô tỏ vẻ "Đây là giống chó độc thân niên đại nào vậy" nhìn "Thất điện hạ".