[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1315

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Yêu Hoàng điện hạ dường như chẳng có chút bất ngờ nào?"

 

Thái độ quá đỗi bình tĩnh của Bùi Diệp khiến "Thất điện hạ" nhíu mày.

 

"Tự tin lên chút." Bùi Diệp ung dung nhìn sắc mặt hơi biến đổi của "Thất điện hạ", ngón trỏ khẽ lắc, cười tủm tỉm nói, "Bỏ hai chữ 'dường như' đi, đó là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với nghề nghiệp trước đây của ta. Người có thể tiếp cận giành được sự tin tưởng của ta, chắc chắn là người ta quen biết. Nếu cảnh giác kém đến mức ngay cả người nằm cạnh gối cũng không phân biệt được, ngươi nghĩ ta còn sống đến bây giờ sao? Tám trăm năm trước đã bị ám sát đủ kiểu rồi."

 

Việc này căn bản là hiển nhiên.

 

Giả dạng thành người Bùi Diệp không quen biết, cô không nhận ra thật giả, nhưng cũng sẽ không trao sự tín nhiệm, chỉ duy trì cảnh giác toàn bộ quá trình. Giả dạng thành người cô quen biết tin tưởng, nếu cô không nhận ra thật giả, thì mấy trăm năm nay cũng sống uổng phí. Hơn nữa tên này giả dạng cũng không giống.

 

"Thất điện hạ" lại bình tĩnh: "Giỏi lắm, chỉ được cái mồm mép."

 

Thấy hắn phản ứng như vậy, Bùi Diệp lại thấy lạ, hứng thú hỏi ngược lại hắn: "Ngươi có muốn biết mình lộ sơ hở ở đâu không?"

 

"Thất điện hạ" khẽ nhấc mí mắt, nét mặt không chút gợn sóng.

 

"Không muốn biết."

 

Hắn không cần dùng não để nghĩ cũng biết cái gọi là "sơ hở", phần lớn là cơm chó —— Yêu Hoàng điện hạ trong truyền thuyết với Thất Thánh quân luôn không biết xấu hổ, người bình thường có liều mạng cũng không bắt chước được ba phần tinh túy —— đã như vậy, hắn dứt khoát không nghe.

 

Kết quả Bùi Diệp không theo lẽ thường, hắn không nghe nhưng không thể ngăn Bùi Diệp mở miệng nói, dù sao miệng là của cô.

 

Cô hơi đắc ý nói: "Bởi vì ngươi quá nhàm chán, cho người ta cảm giác rất giả, không sinh động thú vị như Thất điện hạ."

 

"Thất điện hạ" nhướng mày: "Chỉ vậy thôi?"

 

Sơ hở là hắn nhàm chán không sinh động?

 

Thế mà không phải cơm chó của đôi cẩu nam nữ này?

 

Đúng lúc "Thất điện hạ" nghĩ như vậy, Bùi Diệp đột nhiên đổi giọng.

 

"Cũng không trách ngươi. Độc thân mười mấy vạn năm, e rằng không biết tình trạng yêu đương nồng nhiệt là gì? Ngươi cho ta cảm giác như một tên ngốc cầm cuốn cẩm nang tình yêu không biết của chuyên gia lý thuyết nào chưa từng thực hành, vẽ rắn thêm chân, chỉ có bề ngoài mà không có thực chất. Cứng nhắc thiếu cảm xúc như vậy, sao có thể là vị đạo lữ bề ngoài thuần khiết vô hại nhưng thực chất đầu óc toàn 404 nhà ta?"

 

"Thất điện hạ": "..."

 

Má nó!

 

Bùi Diệp chỉ vào mắt hắn, mỉm cười nhận xét: "Ngươi biết điều gì trên người Thất điện hạ hấp dẫn ta nhất không? Khuôn mặt này, dáng người này, thậm chí cả khí chất của anh ấy đều không xếp hạng được, ta thích nhất là đôi mắt này —— đôi mắt xám khói này, chỉ cần tình cảm của chủ nhân đôi mắt nhạt nhẽo một chút liền cho người ta cảm giác lạnh nhạt, vô tình, xa cách. Ngươi giả vờ rất thâm tình, nhưng vẫn chưa đủ."

 

"Thất điện hạ": "..."

 

Bùi Diệp càng nói càng hăng: "Nhưng cũng không trách ngươi, ta hiểu mà, cẩu độc thân. Chỉ có lý thuyết mà không có kinh nghiệm thực tế, cũng không có người nào có thể chiếm hết tầm mắt của ngươi, khiến ngươi cảm thấy sự tồn tại của người đó chính là cả thế giới, làm sao có thể bắt chước được y như vậy?"

 

Gân xanh trên trán "Thất điện hạ" dường như không khống chế được giật mạnh.

 

Hắn hít sâu vài lần, vừa niệm thầm vừa nhắm mắt, lặp đi lặp lại vài lần mới miễn cưỡng đè cơn kích động muốn đánh người xuống.

 

"Ngươi nói xong chưa?"

 

Hắn bực bội hỏi Bùi Diệp.

 

"Nếu ngươi còn muốn nghe, ta cũng không phải là không thể nói." Bùi Diệp đáp lại bằng ánh mắt chân thành.

 

"Thất điện hạ": "... Không cần, ta không có chút hứng thú nào với mấy chuyện bậy bạ sa ngã của Thất Thánh quân và ngươi."

 

Vài chữ cuối gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

 

Bùi Diệp tiếc nuối xòe hai tay: "Vậy thì thật đáng tiếc, thật ra ta muốn giới thiệu cho ngươi —— bất kể là ngươi hay bản thể của ngươi, những năm qua kiên trì gây chuyện, ta cảm thấy có liên quan đến việc độc thân quá lâu hóa b**n th**. Biết đâu yêu đương một chút sẽ bình thường trở lại?"

 

Khóe miệng "Thất điện hạ" giật giật, mắt trái và mắt phải rõ ràng viết hai chữ "Ngươi bị bệnh à?" và "Cút cho ta".

 

"Ngươi vậy mà ngồi yên được, ngươi tưởng mình chắc thắng sao?"

 

Bùi Diệp vén tóc dài ra sau tai, đổi tư thế thoải mái hơn, hỏi ngược lại "Thất điện hạ": "Không phải ngươi cũng rất bình tĩnh sao? Ngươi cũng chưa chạy, ta chạy làm gì? Lùi một vạn bước mà nói, thua người không thua trận, đường đường cựu Yêu Hoàng bị một hóa thân của ngươi dọa chạy, ta còn mặt mũi nào?"

 

Đối mặt với phản ứng "Lý sự cùn" của Bùi Diệp, "Thất điện hạ" không khỏi trầm mặt xuống.

 

Đối mặt với sự lạnh nhạt của "Thất điện hạ", Bùi Diệp lại nhiệt tình, vừa vẫy tay với hắn, vừa vỗ vỗ cái bàn đặt hoa sen năm cánh, rao mời (khiêu khích): "Lại đây lại đây, ta ở ngay đây, thai thân của Thập Nhất điện hạ tương lai cũng ở đây, có giỏi thì đến lấy?"

 

"Thất điện hạ": "..."

 

Bùi Diệp giả vờ kinh ngạc: "Không phải chứ? Ta nghe nói ngươi không giỏi võ đấu, nhưng không đến mức ngay cả ta bây giờ cũng đánh không lại chứ?"

 

"Thất điện hạ" nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy mắt.

 

Nhẫn nhịn!

 

Bùi Diệp này nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng thực chất đang rực lửa, hắn dám động đậy một chút e rằng sẽ bị thần hồn Yêu Hoàng xé nát.

 

Là một hóa thân, không thể so sánh với thần hồn Yêu Hoàng hoàn chỉnh.

 

"Lấy võ lực chiến thắng, chỉ là dũng mãnh của kẻ mãng phu."

 

Bùi Diệp không nhịn được phản bác lại: "Đạo lý thì là như vậy, nhưng ta cũng không thấy ngươi thông minh chỗ nào."

 

"Thất điện hạ" cúi đầu nhìn chậu hoa sen năm cánh, hơi nghiêng đầu hỏi ngược lại cô: "Yêu Hoàng điện hạ thật sự nghĩ như vậy sao? Thắng bại giữa ta và ngươi, nằm ở thai thân của Thập Nhất Thánh quân. Thai thân nếu ở trong tay ngươi, ta không cướp được, tất nhiên là ta thua, nhưng ngươi thật sự đã thắng sao?"

 

Bùi Diệp nhướng mày: "Bản thể của ngươi cũng chưa đến, làm sao có thể thắng?"

 

"Thất điện hạ" cúi đầu cười cười, ý vị thâm trường hỏi ngược lại: "Điều gì đã khiến Yêu Hoàng điện hạ ảo tưởng rằng, bản thể không đến?"

 

Lần này đến lượt Bùi Diệp trầm mặt xuống, ánh mắt rơi vào chậu hoa sen năm cánh.

 

"Ta nghĩ Yêu Hoàng điện hạ chắc đã nghe nói, bản thể của ta cẩn thận dè dặt, nhát gan như chuột, nói hắn nhiều năm qua ra sức tránh né truy đuổi, sống lay lắt, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dọa hắn bỏ chạy... Ngươi nghe như vậy đúng không? Cho nên ngươi mới phán đoán, trước khi chưa có đủ nắm chắc, bản thể nhất định sẽ không xuất hiện, mà thai thân này trong tay ngươi liền vạn sự an toàn? Nên nói Yêu Hoàng điện hạ tự tin hay là tự phụ đây?"

 

Bùi Diệp đã khôi phục sắc mặt bình thường, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Chẳng lẽ không phải như vậy sao?"

 

"Thất điện hạ" lắc đầu: "Tất nhiên là không phải. Bản thể nhận được tin tức của Thập Nhất Thánh quân liền bắt đầu tìm kiếm cơ hội. Với tính cách của Yêu Hoàng điện hạ, khinh thường bắt một cái hóa thân, cho nên bản thể giả làm hóa thân là có thể lừa gạt ngươi. Cho dù là ta, hay là hóa thân nhập vào Triệu Du, đều chỉ là quân cờ để chuyển hướng sự chú ý của Yêu Hoàng điện hạ, làm loạn tầm mắt thôi. Thêm nữa, tên ngốc lão Thất đó bị một đám ruồi muỗi quấn chân, lão Ngũ bất tài bị một tên phàm nhân câu hồn, chỉ có mình ngươi ở đây, cơ hội tốt đẹp. Bỏ lỡ lần này khó có lần sau, nhân tộc có câu 'Không vào hang cọp sao bắt được cọp con', đặt vào lúc này cũng đúng, đáng để mạo hiểm."

 

Bùi Diệp cười khẩy một tiếng: "Ồ, thảo nào lại tự tin như vậy, ta có nên vỗ tay cho ngươi không?"

 

"Thất điện hạ" hơi cụp mắt: "..."

 

Chỉ là ——

 

Hắn đã nói như vậy rồi, sao người này vẫn bình tĩnh được?

 

Điều này ngược lại khiến hắn có một loại dự cảm chẳng lành.

Bình Luận (0)
Comment