Trương Uyển Diễm hình như vừa về được một
lúc, quần áo còn chưa thay, ngồi thẫn thờ ở phòng khách, nghe tiếng bước chân
thì ngẩng lên, thấy em chồng từ bên ngoài chạy vào, mặt đỏ hồng, dáng vẻ rõ
đang rối bời thì gắng lên tinh thần đứng lên hỏi:
– Tối nay đi đâu thế em, sao về muộn vậy. Làm
sao vậy?
Bạch Cẩm Tú luống cuống dừng lại, thở hổn hển,
nói mình ra ngoài hẹn ăn cơm với bạn.
– Anh cả và A Tuyên đâu chị? Sao chị lại ngồi
một mình ở đây thế?
Trương Uyển Diễm nói:
– Anh cả em vẫn có xã giao chưa về. A Tuyên
thì ngủ rồi. Chị về nhà không thấy em ở nhà, người làm thì không rõ em đi đâu,
chị không yên tâm nên ngồi đây chờ em.
Bạch Cẩm Tú vội nói:
– Em không sao. Chị dâu đi nghỉ ngơi đi.
Trương Uyển Diễm gật đầu, cũng không hỏi nữa,
bảo Bạch Cẩm Tú cũng đi nghỉ sớm rồi về phòng.
Nom chị dâu như có tâm sự, nhưng Bạch Cẩm Tú
không mấy để ý. Trong lòng cô giờ vẫn tràn ngập cảm giác nụ hôn chia tay vừa rồi
kia.
Cô cũng không biết vì sao mình lại nảy sinh ý
nghĩ đó. Có trách, thì trách buổi tối nay quá đẹp đi, nếu cứ như vậy mà về thì
cứ thấy thiếu thiếu gì đó, sẽ thấy rất tiếc.
Lòng cô ngập nỗi hân hoan ngọt ngào, về phòng
rồi mà tim hãy còn đập mạnh. Cô khẽ ngân nga, tắm rửa xong sau đó lên giường,
nhưng lại không thể nào ngủ được. Hễ nhắm mắt lại là bóng dáng anh hiện ra, đuổi
cũng không đuổi đi được. Cô nhớ tới dáng vẻ khẩn trương của anh gọi mình là Tú
Tú khi bị mình phát hiện ra đôi giày giấu dưới gầm giường, lại dịu dàng lau má
cho mình, mặt lại nóng lên, ôm gối lăn qua lăn lại trên giường, chôn mặt vào gối,
cứ tự cười một mình.
Bạch Cẩm Tú quên luôn ý tưởng mình sẽ phải có
anh bằng được và sẽ vứt bỏ anh rồi.
Cô thích Nhiếp Tái Trầm, rất rất thích. Cô
mong mỏi ngày nào từng giây từng phút đều được ở bên anh còn không được, làm
sao mà sẽ vứt bỏ anh được cơ chứ?
Đến nửa đêm, cô vẫn không chút buồn ngủ, cầm bức
họa của anh, nằm trên giường ngắm nghía mãi mà không chán.
Bỗng, ánh mắt cô sáng lên.
Cô đã nghĩ ra mình nên vẽ gì rồi.
Trước mắt cô hiện ra một bức họa.
Hoàng hôn, đồng hoang mênh mông, ráng chiều đỏ
rực rỡ nơi chân trời cùng với hình ảnh phản chiếu của nó, bên cây sơn tra dại,
người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn dắt ngựa uống nước bên dòng suối.
Trong lòng cô trào dâng lên một khát khao mãnh
liệt muốn biểu đạt ra ngoài, không ngủ nữa, ngồi dậy, để chân trần chạy tới trước
tấm vải sơn dầu, điều chế thuốc màu vẽ xong, cầm bút vẽ, bắt đầu quét lên vệt
sáng đầu tiên.
Cô vẽ rất tập trung, ngay cả khi bên ngoài nổi
mưa cũng không phát hiện ra, vẽ đến tận lúc bình minh, bấy giờ mới buông bút,
duỗi cái eo mỏi nhừ, lên giường ngủ.
Mà đêm nay, Nhiếp Tái Trầm về tới khu nhà ở
tây doanh, cũng không tài nào ngủ được.
Anh ngồi bên mép giường, nhìn đôi giày để dưới
đất mà cô không cầm về kia, nhìn rất lâu, cuối cùng chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt
lại.
Anh thích cô gái này, đây là sự thật. Không biết
bắt đầu từ khi nào, trong đầu anh lúc nào cũng có hình bóng của cô.
Thái độ của cô với anh cũng đã dần dà không
còn như hồi ban đầu nữa, anh dĩ nhiên cảm nhận được.
Nhưng anh không cách nào đáp lại được.
Liều lĩnh ngông cuồng, giảo hoạt phóng khoáng,
vui thì cười, giận thì phát giận, đau khổ thì khóc. Cô cao quý yêu kiều, không
cho phép bản thân bị thiệt thòi. Trong thế giới của cô, chỉ có điều cô muốn, và
thứ cô có bằng được.
Trái tim anh bị một Bạch tiểu thư như vậy hấp
dẫn mà hãm sâu vào trong đó, nhưng lý trí anh thì lại cự tuyệt một Bạch tiểu
thư như vậy.
Cô quá nguy hiểm.
Những phán đoán suy luận của Đinh tiểu thư về
cô vào mấy hôm trước, lẽ nào chưa từng khiến anh băn khoăn ư?
Giờ cô thích anh là thật. Nhưng đúng như Đinh
tiểu thư đã nói, đây chỉ là cảm giác muốn chinh phục của cô mà thôi. Đời người
còn rất dài, sự đam mê của cô đối với anh sẽ biến mất. Giống như thủy triều vậy,
lúc lên thì phủ đá ngầm, lúc rút thì rút đi toàn bộ.
Thế giới của hai người chênh lệch quá lớn. Thế
giới của cô mãi mãi không thiếu những điều mới mẻ và hấp dẫn nhiều màu sắc. Mà
thế giới của anh quá bình thường, người thiếu niên sơn quê càng không có tư
cách thích làm gì thì làm giống như cô vậy được. Mỗi khi nghĩ đến người mẹ già
lẻ loi cô độc dưới ngọn đèn dầu nơi quê nhà xa xôi nghèo khổ, nghĩ đến người
thiếu niên chân trần bước đi trên đường đến túa máu sưng mụn nước cũng không thấy
đau đớn, nghĩ đến lý tưởng và khát vọng chưa thực hiện được kia, anh không cho
phép bản thân một giây phút nào được buông thả.
Anh không phải con bạc. Cô chiếm lĩnh trái tim
anh, nhưng cô không phải người thích hợp với anh. Suy nghĩ này của anh từ trước
tới giờ cũng chưa từng thay đổi.
Đối mặt với sự yêu mến của Bạch Cẩm Tú, với
anh, đó là trói buộc, là gánh nặng, lại như nha phiến, mê hoặc tâm trí người
ta, mang đến khoái cảm ngắn ngủi nhưng lại có độc, buộc anh phải từ bỏ.
Nhưng tối nay, anh lại trầm mê mất rồi.
Cô đáng yêu như thế, dẫu lòng biết rõ sự yêu
thích của cô với anh sẽ chỉ tồn tại ngắn ngủi, nhưng anh vẫn không cách nào
thoát ra khỏi sự trầm mê trong đó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh đã dao động.
Nếu như thêm một lần để anh có cơ hội có được
cô, anh thật sự không biết mình có còn lý trí được hay không nữa.
……
Khi Bạch Cẩm Tú thức dậy thì đã là giữa trưa rồi,
bên ngoài cửa sổ lại tối đen như buổi chiều tối, gió gào thét, mưa to như trút
nước.
Gần như mùa hè hàng năm đều có dông bão như vậy,
Bạch Cẩm Tú đã quen rồi, bụng hơi đói, rửa mặt chải tóc xong, cô xuống lầu ăn
chút gì đó, trong lòng lại nghĩ đến bức vẽ còn chưa hoàn thành kia thì lại trở
về phòng. Đang muốn tiếp tục công việc dang dở thì A Tuyên lén lút chui vào,
tay ôm cái cặp sách, nói là sắp khai giang, bài tập giao vào kỳ nghỉ hè còn quá
nhiều bài vẫn chưa làm xong, làm chỗ khác thì sợ mẹ bắt gặp mà mắng mỏ, muốn trốn
vào phòng của cô út để làm bù.
– Mẹ cháu hai ngày nay tính hay cáu gắt lắm,
cháu chả làm gì mẹ cũng mắng cháu. Nếu biết cháu còn chưa làm bài tập xong, mẹ
cháu lột da cháu mất.
– Đúng rồi cô ơi, sáng nay cháu nghe mẹ còn mắng
cha ở trong phòng đó. Nói cha chẳng có lương tâm gì, hình như còn đánh cho cha
cháu chảy cả máu đầu nữa. Cha cháu ôm đầu chạy ra ngoài.
– Nếu ông nội ở nhà thì tốt quá, cháu chán lắm
rồi.
A Tuyên vừa làm bài tập vừa thở ngắn than dài.
Bạch Cẩm Tú sực nhớ cảnh hôm qua khi về thì
nhìn thấy chị dâu, rất giống như A Tuyên nói. Xem ra hai anh chị có chuyện gì
đó thật rồi.
Mấy năm nay quan hệ của họ thế nào cô không biết,
dù sao thì hồi trước anh cả với chị dâu hình như chưa từng xảy ra chuyện như
này.
Cô nghĩ một chút, buông bút vẽ, ra ngoài tìm
Trương Uyển Diễm.
Trương Uyển Diễm đang vùi đầu vào đống sổ sách
ở trong phòng khách, Bạch Cẩm Tú bảo người làm lui ra, hỏi han chị dâu sáng nay
có chuyện gì mà anh chị lại to tiếng với nhau.
Trương Uyển Diễm cười:
– À, chỉ là chuyện vặt thôi em ạ, to tiếng đôi
câu thôi. Thằng nhóc này đúng là lắm chuyện, lại đi nói lung tung với em. Trẻ
con nói lung tung thôi, em đừng để ý.
Thái độ và lời nói của chị ta rất bình thường.
Bạch Cẩm Tú biết chị dâu là người rất sĩ diện,
xem ra quả đúng là có chuyện rồi, nhưng có lẽ là không muốn nói với mình, bèn
nói:
– Không có gì thì tốt rồi. Em cũng chỉ tiện hỏi
thôi. Nếu chị dâu có chuyện cần tâm sự thì cứ nói với em ạ. Nếu có gì không tiện
nói, em có thể nói anh cả thay chị.
– Không có gì đâu em ạ. Em bận thì cứ đi làm
đi.
Dù sao cũng là chuyện riêng của hai vợ chồng,
có gì đóng cửa bảo nhau, chị dâu đã nói thế, Bạch Cẩm Tú cũng không nói gì nữa,
trở về phòng tiếp tục vẽ tranh.
Cơn bão tuy rằng chỉ kéo dài một ngày đêm,
nhưng năm nay lượng mưa nhiều hơn năm ngoái, toàn bộ Quảng Châu đều bị ngập nước.
Bạch gia nằm ở vị trí cao, may mắn không bị ngập, nhưng chỗ thành cũ phía nam
thành thì rất nhiều nơi nằm ở chỗ trũng đã bị ngập lụt, mấy huyện thành phụ cận
còn bị ngập lụt rất nghiêm trọng. Nghe nói nhiều gia đình sinh sống trong lều đều
đã bị lũ lụt cuốn trôi đi, mất nhà mất cửa. Mà nguy hiểm hơn là, rất nhiều nơi
đê đập bị vỡ, Khang Thành sợ xảy ra chuyện lớn đã hạ lệnh hộ đê, còn phái người
đi hỗ trợ những đoạn đường nguy hiểm.
Những chuyện như này theo quy định từ xưa đến
nay ngoài địa phương tự phát lực lượng ra thì sẽ bổ sung binh lính Tuần Cảnh
Doanh và Tiêu Cảnh doanh đến đó, nếu như nhân thủ không đủ thì sẽ điều động lực
lượng khác. Tổng đốc phủ dĩ nhiên là toàn lực ủng hộ, nhưng người ở dưới lại ra
sức thoái thác, chỉ chịu ở lại bản địa Quảng Châu, còn những nơi nguy hiểm ở xa
hơn thì ra sức đùn đẩy.
Khang Thành biết người bên kia ghen tị với đãi
ngộ của Tân Quân, bởi so đo chút tiền chênh lệch mà không chịu dốc sức làm việc,
vì thế bèn điều động Tân Quân.
Bạch Cẩm Tú nghe nói Nhiếp Tái Trầm đã dẫn các
binh lính đi huyện khác hộ đê rồi.
Mấy ngày này, anh cả Bạch Kính Đường cũng đang
bận rộn vô cùng. Di dời máy móc, dùng bao chiếu bện lại để chặn nước, dựng chỗ
chắn ngăn cách với mấy nhà xưởng và kho hàng với địa thế thấp bên ngoài nhằm bảo
vệ thiết bị nhà xưởng. Anh cả cũng là thành viên Hội đồng quản trị của Hội cứu
tế cứu trợ Quảng Châu, xong việc ở công ty nhà xưởng của nhà mình xong thì lại
vội vàng tổ chức các cuộc từ thiện cứu tế giúp nạn thiên tai ở Quảng Châu.
Trương Uyển Diễm cũng bận không kém gì. Dục
Anh Đường bị ngập nước, mấy trăm trẻ cô nhi không có chỗ để ở, tạm thời dời đến
một gian kho hàng nhà xưởng của Bạch gia, chị ta cũng tổ chức mua sắm chăn chiếu,
quần áo, đồ ăn để phát cho các cô nhi.
Những chuyện từ thiện cứu tế này Bạch gia luôn
là người đi đầu ở Quảng Châu. Bạch Cẩm Tú dĩ nhiên cũng quen rồi. Thấy chị dâu
quá bận việc bèn đi theo để giúp đỡ, liên tiếp vài ngày, nước cuối cùng đã rút
đi, sự việc cũng đã không còn nghiêm trọng nữa.
Mấy ngày bận tối mắt tối mũi, nhưng trong lòng
cô không một khắc nào là không nhớ và lo lắng cho Nhiếp Tái Trầm. Chuyện ở Dục
Anh Đường đã xong, Bạch Cẩm Tú liền ra ngoài đến cửa hàng bán đồng hồ có tiếng ở
Quảng Châu, mua một cái đồng hồ quý với giá một ngàn đồng bạc, sau đó đến thẳng
Tây doanh.
Cô nghe được tin tức, người của Tân Quân ra
ngoài hộ đê hôm nay trở về rồi.
Bởi thời tiết quá ác nghiệt, từ sau đêm đó thì
cả một tuần cô chưa gặp người ta rồi, đúng là vô cùng nôn nóng mong ngóng.
Xe ngựa bám đầy bùn đất khó khăn đi trên đường,
cuối cùng cũng đã tới Tây doanh, khi đỗ ở bên ngoài cổng lớn thì đã là chạng vạng
rồi.
Vệ binh gác cổng vừa hay là người lần trước cô
tới, nhận ra cô, thấy tiểu thư Bạch gia lại tới nữa thì không hỏi giấy thông
thành, mắt nhắm mắt mở cho cô vào.
– Nhiếp đại nhân về chưa?
Bạch Cẩm Tú ôn hòa hỏi.
Vệ binh có hơi chút ngỡ ngàng, vội đáp:
– Buổi trưa đã trở về tầm mấy người rồi nhưng
không thấy Nhiếp đại nhân, chắc là về muộn một chút.
Bạch Cẩm Tú gật đầu, cảm ơn anh ta rồi đi vào
trong, mấy binh lính vô cùng ngạc nhiên, không hiểu Bạch tiểu thư hôm nay sao
mà nhỏ nhẹ thế không biết, thái độ rất tốt, khác hẳn với lần trước.
Bạch Cẩm Tú đi đến chỗ nghỉ của Nhiếp Tái Trầm,
cửa không hề khóa, cô lập tức đi vào, vào phòng ngủ của anh, phát hiện cửa sổ
thủy tinh bị gió thổi đập mạnh đã bị vỡ một lỗ to, mấy ngày anh không ở nhà,
mưa từ ngoài hắt vào trong, dưới đất toàn mảnh thủy tinh, ướt sũng.
Cô đặt đồ xuống tìm cái chổi, cẩn thận quét thủy
tinh dưới đất, lại dùng cây lau nhà lau sạch vệt nước dưới sàn nhà.
Từ nhỏ đến lớn, dù là sống ở nước ngoài hay là
Hương Cảng thì cô chưa từng phải làm những việc nặng nhọc kiểu như này bao giờ,
lúc nào cũng có người làm cho.
Giờ đôi tay mảnh mai của cô cầm cây chổi lau
nhà thô ráp, động tác vụng về để làm việc này, trong lòng lại vui vẻ, có một cảm
giác kiêu ngạo vì đã giúp anh được chút việc.
Nghĩ đến cảnh anh về thấy thế sẽ khen mình,
trong lòng cô ngọt vô cùng. Làm xong rồi, cô tiếp tục ngồi chờ anh, dần dà thấy
buồn ngủ.
Tối qua vì hỗ trợ bác sĩ khám bệnh cho mấy cô
nhi bị ốm mà đến nửa đêm cô mới về nhà, hôm nay lại dậy sớm, nên giờ hơi mệt.
Cô nhìn chiếc giường anh một chốc, cuối cùng
qua đó, ấn thử, chậm rãi nằm xuống, gối lên gối của anh.
Cô nhắm mắt lại, như ngửi thấy mùi vị của anh,
không biết tại sao lại nhớ đến chuyện xảy ra tại nhà trọ ở trấn Vân lần đó, bỗng
tim đập như hươu chạy.
Sao lúc ấy cô lại làm ra chuyện đó nhỉ. Không
biết anh có thấy cô là hạng mặt dày buông tuồng không biết xấu hổ không. Cô hối
hận vô cùng. Nằm được một lát, ngủ không được, muốn ra ngooài xem anh đã về
chưa, thế là lại ngồi dậy, lúc đi ra, mắt lại bị một thứ thu hút.
Trên bàn có một túi đồ, vừa rồi ra vào cô không
để ý, nên không nhìn thấy.
Đồ của anh, thì chính là của cô. Cô không có một
tia ý niệm nào về sự cố kỵ không nên động vào đồ của anh, mở túi đồ ra, phát hiện
bên trong là hai chiếc áo lót hè được khâu thủ công, đường khâu rất mảnh và
tinh tế, có thể nhận ra người làm nó rất cẩn thận tỉ mỉ.
Suy nghĩ đầu tiên của Bạch Cẩm Tú là, đây là
do phụ nữ làm, hơn nữa còn là phụ nữ trẻ tuổi.
Đó là trực giác.
Người đầu tiên cô nghĩ đó chính là Đinh Uyển
Ngọc.
Từ sau ngày đó, cô không đến nhà cậu nữa, dĩ
nhiên cũng không chạm mặt cô ta. Theo tin tức mà cô hầu bẩm báo, thì mấy ngày
này chị họ cũng chỉ ở trong Tướng quân phủ không hề ra ngoài.
Lẽ nào chị ta còn chưa từ bỏ, còn khâu áo cho
Nhiếp Tái Trầm bày tỏ tấm lòng?
Bạch Cẩm Tú lại tức giận, nghĩ một lát, lập tức
đi ra chỗ trạm gác ở cổng lớn, hỏi vệ binh hai ngày qua có người nào tới tìm
Nhiếp Tái Trầm và đưa cho anh cái gì không?
Trong Tân Quân bắt đầu lan truyền tin tức Nhiếp
Tái Trầm và tiểu thư Bạch gia đang yêu nhau, vệ binh dĩ nhiên cũng nghe được, cộng
thêm tối đó tận mắt nhìn thấy cô nổi giận đùng đùng dẫn người đi vào tìm anh,
sau đó lại như con chim nhỏ đi theo Nhiếp Tái Trầm ra ngoài thì càng khẳng định.
Nghe cô hỏi thì hạ thấp giọng nói:
– Bạch tiểu thư, cô hỏi đúng rồi. Hôm nay tới
trước cô có một cô gái, cầm túi đồ, nói là tới tìm Nhiếp đại nhân. Tôi nói
nhưng cô ấy không chịu về, cũng không ngăn được cô ấy.
– Đúng rồi, vừa hay có Trần Lập Nhị Tiêu đi
qua, hình như là biết cô ấy, cô ấy gọi anh Trần Lập lại, nói nói mấy câu, sau
đó thì Trần Lập nhận tay nải của cô ấy, còn cô ấy thì lên xe đi mất.
– Có phải là Đinh tiểu thư mà lần trước đã tới
không?
– Không phải! Là một cô khác, hình thức cũng
xinh lắm, đi xe la thanh du nhỏ.
Bạch Cẩm Tú suýt nữa thì nôn ra máu!
Cô có nằm mơ cũng không thể ngờ được mình khó
khăn lắm mới đối phó được chị họ, bắt Nhiếp Tái Trầm ngoan ngoãn nghe lời, mới
quay đi một cái thì bên này lại xông ra một cô gái khác.
Là ai? Cô ta là ai?
Cô kiềm chế cơn giận, nghĩ một chút, nói với vệ
binh:
– Từ hôm nay anh để ý hộ tôi, nếu có cô gái
nào tới tìm anh ấy nữa thì nhớ nói với tôi, tôi không để anh thiệt thòi đâu.
– Nguyện dốc sức vì Bạch tiểu thư!
Vệ binh hớn hở đồng ý.
Bạch Cẩm Tú lại hỏi về Trần Lập, biết đó là thủ
hạ cũ từ hồi Nhiếp Tái Trầm còn làm Đội chính thì lập tức đi tìm.
Hết chương 42