Đám Trần Lập từ Giao Huyện trở về, cả người đầy
bùn cát, vừa mới tắm rửa xong trở lại doanh trại thì được báo có tiểu thư Bạch
gia tìm mình có việc, tức thì chẳng kịp lau khô tóc chạy ngay ra ngoài, thấy một
cô gái trẻ trung xinh đẹp đứng đằng trước thì vội bước tới.
Bạch Cẩm Tú nhìn anh ta, hỏi:
– Anh chính là Trần Lập Trần đại nhân?
Trần Lập vội xua tay rối rít:
– Không dám không dám. Tôi chỉ là Đội chính, Bạch
tiểu thư cứ gọi tên tôi là được. Gọi thế kia tôi không dám nhận đâu.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười:
– Có gì mà không dám nhận, đừng khách sáo. Tôi
nghe nói anh từng là thủ hạ đắc lực của Nhiếp Tái Trầm, năng lực rất tốt. Sau
này nếu có chuyện gì cần thì cứ tìm tôi.
Không ngờ ngay cả Bạch tiểu thư cũng biết đến mình,
còn coi trọng mình như thế, trong lòng Trần Lập tức thì kích động.
– Cảm ơn Bạch tiểu thư. Toàn bộ đều là nhờ Nhiếp
đại nhân thăng chức mà tôi mới lên làm Đội chính được. Sau này Bạch tiểu thư có
việc cần đến tôi, cứ phân phó là được.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười gật đầu, hỏi:
– Trần đại nhân, cô gái mà hôm nay anh ở cổng
lớn anh gặp là ai vậy?
Tức thì Trần Lập đã hiểu tất cả.
Chuyện giữa Bạch tiểu thư và Nhiếp Tái Trầm mọi
người đều nghe nói đến, xem ra là thật rồi.
Một người là hòn ngọc quý trên tay Bạch lão
gia, một người chỉ là người qua đường vô tình chạm mặt mà thôi, đứng về bên
nào, trong lòng anh ta hiểu rõ, đáp ngay:
– Ý Bạch tiểu thư là đang hỏi Tiểu Ngọc Hoàn
à?
Tiểu Ngọc Hoàn?
Bạch Cẩm Tú bỗng thấy cái tên ngày nghe khá
quen, hình như từng nghe thấy rồi nhưng nhất thời không nghĩ ra ngay được.
– Tiểu Ngọc Hoàn là ai?
– Đó là giác nhi trong đoàn gánh hát Đồng
Thăng thành Nam. Thành Nam đang bị ngập lụt nghiêm trọng lắm. Nửa đêm nước dâng
ngập, nơi đó địa thế thấp, hừng đông đã có hơn mười người bị chết đuối rồi. Rất
nhiều người bị nước vây không ra được, gánh hát cũng gặp cảnh tương tự. Mấy hôm
trước mấy anh em chúng tôi cùng Nhiếp đại nhân qua đó di dời nạn dân, Tiểu Ngọc
Hoàn hình như quen với Nhiếp đại nhân từ trước rồi. Hôm nay tới đây, vừa lúc
tôi đi qua nên gặp, nên nhờ tôi chuyển túi đồ của cô ấy cho Nhiếp đại nhân. Dù
sao cũng tiện nên tôi liền nhận, để trong phòng Nhiếp đại nhân.
Cũng không cần Bạch Cẩm Tú hỏi nhiều, Trần Lập
đã kể toàn bộ những gì mình biết ra.
Cuối cùng Bạch Cẩm Tú cũng nhớ ra rồi.
Đó là cô gái mà Nhiếp Tái Trầm đã gặp trên bến
tàu vào ngày hôm đó cô mới từ Hương Cảnh trở về đang định đi Cổ Thành.
Giờ nhớ lại, lúc ấy Nhiếp Tái Trầm còn trò
chuyện với cô ấy một lúc. Về sau khi lên thuyền với mình đi rồi, cô gái kia vẫn
còn đứng trên bến tàu nhìn theo mãi.
Hình thức cũng được, mặc trang phục tang, như
đóa hoa nhỏ nhoi run rẩy trong gió, là kiểu cô gái mà bất cứ người đàn ông nào
cũng thích.
Thì ra mấy ngày này việc anh bận là đi cứu cô
ta và cứu nạn thiên tai.
Chẳng trách, cô ta lại tặng quần áo cho anh!
Bạch Cẩm Tú mỉm cười:
– Thì ra là vậy. Không có chuyện gì nữa đâu. Cảm
ơn Trần đại nhân!
Trần Lập từng nghe đồn tiểu thư Bạch gia kiêu
căng ngang ngược, ban đầu khi biết cô lại tới tìm Nhiếp Tái Trầm, hình như là
có ý với anh thì lo thay cho sếp cũ.
Tuy Bạch gia rất tốt, nhưng đó là chuyện cả đời,
một vị tiểu thư như này có ăn cũng ăn không tiêu. Không ngờ mình gặp rồi, thì
ra cô ấy chẳng những xinh đẹp như hoa, còn bình dị gần gũi, không hề ngạo mạn,
còn liên tục cảm ơn mình nữa thì vội khom người:
– Tiểu thư khách sáo.
Bạch Cẩm Tú gật gật đầu, trở lại chỗ ở của Nhiếp
Tái Trầm, nhìn túi đồ kia chằm chằm, tức đến nổ phổi, lấy cây kéo ra, nghiến
răng định cắt nát nó đi thì lại dừng lại.
Cô nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng ép
cơn giận trong lòng xuống, thả kéo, ngồi chờ Nhiếp Tái Trầm về.
Chờ mãi đến khi trời tối đen rồi mới nghe thấy
bên ngoài có tiếng bước chân, như có người đang đi nhanh về phía bên này.
Tiếng bước chân kia mau chóng đến trước cửa, tiếp
theo, cửa bị người ta đẩy ra.
Bạch Cẩm Tú quay lại, là Nhiếp Tái Trầm trở về.
– Bạch tiểu thư! Sao cô lại tới đây?
Anh vừa về thì nghe vệ binh gác cổng doanh nói
Bạch tiểu thư tới tìm anh thì hơi ngây người, lại sợ cô chờ sốt ruột, bèn bỏ lại
việc lập tức đến đây.
Cô không để ý tới mình, rõ ràng là tức giận rồi.
Nhiếp Tái Trầm cười khổ. Thấy trong phòng hơi
tối bèn bật điện lên, đi vào, giải thích:
– Tôi không biết hôm nay cô sẽ đến. Lẽ ra về rồi,
nhưng trên đường về lại xảy ra chút chuyện nên về muộn. Không phải cố tình để
cô chờ lâu đâu.
Bạch Cẩm Tú hứ một tiếng, cong khóe miệng lên
nói:
– Em giận, không phải giận vì anh về muộn.
Nhiếp Tái Trầm không hiểu.
Bạch Cẩm Tú chỉ vào túi đồ trên bàn:
– Tự anh xem đi.
Nhiếp Tái Trầm nhìn thoáng qua, bước tới định
mở ra, cô nói:
– Không cho anh chạm vào nó.
Anh rụt tay về.
Bạch Cẩm Tú không muốn anh động vào đồ của người
phụ nữ khác mang tới, tự mình mở ra:
– Anh xem cho rõ đi, đây là đồ mà người ta tự
tay làm rồi đường xá xa xôi mang đến tận đây tặng cho anh đấy.
Nhiếp Tái Trầm hơi giật mình, nhìn vào quần
áo, ngập ngừng nói:
– Tôi vừa về, là chuyện gì vậy, ai đưa tới?
– Còn có ai vào đây nữa. Tiểu Ngọc Hoàn chứ
ai.
Bạch Cẩm Tú dựa vào cạnh bàn, khoanh tay, nói
móc.
– Thì ra mấy hôm trước anh ngoài bận việc công
ra còn bận đi giúp người ta nữa.
Đến giờ thì Nhiếp Tái Trầm đã hiểu, lại cười
khổ.
– Bạch tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Cũng không
chỉ giúp mỗi cô ấy đâu, tôi và các anh em giúp mọi người, cô ấy vừa hay nằm
trong đó.
Anh vẫn liên miệng gọi mình là Bạch tiểu thư.
Thế thì nụ hôn đêm đó công cốc rồi.
Bạch Cẩm Tú nén nỗi chua xót trong lòng xuống,
nói:
– Anh không cần phải giải thích, nếu người ta
đã làm cho anh, vậy thì anh mặc đi. Em thấy tay nghề cô ấy giỏi lắm đấy.
Nhiếp Tái Trầm vội nói:
– Tôi sẽ không nhận đâu, tôi cũng không thiếu.
Lát tôi cho người trả đồ về.
Bạch Cẩm Tú càng lúc càng chướng mắt túi đồ
kia, nói:
– Vậy giờ anh cho người đi trả luôn đi.
– Được.
Nhiếp Tái Trầm ra ngoài, rất nhanh đã trở lại,
dẫn theo một tiểu binh cần vụ đi vào cùng. Anh phân phó:
– Cậu cưỡi ngựa vào thành chuyển trả thứ này
cho Tiểu Ngọc Hoàn gánh hát Đồng Thăng thành nam, nói tấm lòng cô ấy tôi xin nhận,
nhưng vật thì không thể nhận, mong cô ấy nhận lại cho.
Tiểu binh trộm Bạch Cẩm Tú một cái, vâng dạ, cầm
lấy đi ngay.
Bạch Cẩm Tú lúc này mới thấy trong lòng thoải
mái đôi chút, hỏi anh:
– Tay anh thế nào rồi? Để em xem nào.
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Khỏi rồi, không sao rồi.
Anh mở bàn tay ra.
Vết thương lòng bàn tay đã khép lại, nhưng bị
ngâm nước trắng bệch ra.
Bạch Cẩm Tú đau lòng, trách móc:
– Anh là quan, chỉ huy là được, cần gì phải tự
mình thò tay vào làm việc chứ.
Nhiếp Tái Trầm hơi mỉm cười:
– Da tôi dày, không sao đâu.
Bạch Cẩm Tú thấy tay anh đúng là không đáng lo
mới yên tâm, bắt đầu muốn để anh biết mình dọn dẹp phòng giúp anh, nói:
– Mấy hôm gió bão lớn quá, em ở nhà, cửa sổ
phòng em suýt nữa thì bị gió bão làm vỡ kính. Nếu bị vỡ, phòng thể nào cũng bị
nước vào…
Nhiếp Tái Trầm được cô nhắc nhở nhớ buồng
trong là cửa sổ kính lỏng lẻo, hồi trước vì bận quá mà chưa kịp thay, sợ là bị
vỡ mất rồi bèn đi vào. Nhưng ngạc nhiên là cửa kính bị vỡ, nhưng dưới nền đất lại
sạch sẽ, chẳng thấy mảnh vỡ kính nào cả, cũng không có dấu vết nước hắt vào
phòng, chỉ hơi ẩm ẩm, rõ ràng là có người dọn dẹp rồi.
Anh bừng tỉnh, quay lại nhìn Bạch Cẩm Tú
đi vào cùng.
– Cô dọn giúp tôi à?
Bạch Cẩm Tú gật gật đầu, chìa tay ra cho anh
em
– Cây lau nhà ráp quá, suýt nữa đâm vào tay em
đây này.
Chỉ cần cô không tức giận, thì mở miệng là làm
nũng.
Nhiếp Tái Trầm nhìn lòng bàn tay của cô, ngập
ngừng một chút nói:
– Cảm ơn cô. Về sau nhớ đừng làm những việc
này nữa, để tự tôi làm là được.
– Vâng.
Bạch Cẩm Tú lại thấy ngọt ngào trong lòng. Bụng
nghĩ tiếc thật, tiếc là mảnh ráp chả đâm vào tay.
Cô đến mép giường, cầm lấy hộp quà bọc khăn lụa
đặt ở tủ đầu giường, đưa cho anh.
– Anh mở đi.
Nhiếp Tái Trầm nhìn cô một cái, nhận lấy mở
ra, ánh mắt rơi xuống.
– Em tặng anh đấy. Đẹp không? – Cô hỏi.
Nhiếp Tái Trầm nhìn chiếc đồng hồ mới cóng
sáng bóng nổi bật trong chiếc hộp nhung, gật gật đầu:
– Đẹp.
– Nhưng quý giá quá, tôi không thể nhận. Mong
Bạch tiểu thư giữ lại. – Anh còn nói thêm.
Bạch Cẩm Tú sốt ruột:
– Không quý mấy đâu, thật đấy. Hôm đó thấy đồng
hồ của anh cũ quá nên mới mua cho anh cái mới. Anh đã cứu em, coi như là quà cảm
ơn của em đi.
Nhiếp Tái Trầm mỉm cười:
– Người nhà cô đã cảm ơn tôi rồi. Tấm lòng của
Bạch tiểu thư tôi xin nhận, nhưng đồng hồ thì không thể. Cái cũ dùng vẫn tốt lắm.
Bạch Cẩm Tú rầu rĩ nhìn anh.
Anh đóng chiếc hộp lại, nhẹ nhàng đặt lại vào
tay cô, ngoái nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ:
– Trời cũng sắp tối rồi, giờ đường đi lại rất
xấu, có nơi vẫn bị ngập nước. Bạch tiểu thư về sớm đi, tôi đưa cô về.
Có vẻ anh không được nghỉ ngơi tốt, giữa chân
mày lộ ra sự mệt mỏi.
Cô bỗng thấy đau lòng, chậm rãi siết chiếc hộp
trong tay, nói:
– Vâng, vậy tự em về. Anh chắc mệt rồi, cũng
nghỉ sớm đi.
– Thế cũng được. Đi đường cẩn thận.
Anh tiễn cô vài bước.
– Anh không cần tiễn em đâu.
Anh cũng không kiên trì nữa, dừng lại.
Bạch Cẩm Tú lưu luyến về nhà, về đến nhà, cảm
giác nguy cơ càng sâu, vừa thất bại vừa tức giận.
Đồ của Tiểu Ngọc Hoàn, anh dĩ nhiên là không
thể nhận rồi.
Nhưng đồ mình tặng anh, nếu anh cũng không nhận,
vậy thì địa vị của mình trong lòng anh có gì khác với Tiểu Ngọc Hoàn đâu?
Giận nhất chính là, lời từ chối của anh lại giống
y như với Tiểu Ngọc Hoàn.
Thứ đàn ông không lương tâm! Thiệt cho cô đối
xử tốt với anh như vậy!
Nếu bình thường theo tính tình của cô, hôm nay
lẽ ra phải cắt nát mấy cái quần áo kia, rồi ép anh trả về nguyên chủ. Làm như
thế, xem Tiểu Ngọc Hoàn còn dám thả thính gì anh nữa không.
Nhưng cô không dám. Cô đã không còn ngang bướng
ngang tàng giống như trước nữa. Giờ cô đã có kiêng kị rồi.
Cô sợ mình làm vậy sẽ chọc giận anh.
Cô chỉ có thể nhẫn nhịn, cũng chỉ có thể trả lại
nguyên vẹn đồ mà Tiểu Ngọc Hoàn đưa tới mà thôi.
Vừa tiễn một bà chị họ, lại tới một Tiểu Ngọc
Hoàn, dù là Tiểu Ngọc Hoàn này cũng chưa làm nên trò chống gì cả, nhưng ai biết
sau này còn có Đại Ngọc Hoàn, Triệu Phi Yến nào đến nữa hay không?
Cô thích anh như thế, tuyệt đối không cho phép
anh có dính líu đến người phụ nữ khác.
Cô chưa bao giờ cảm thấy muốn biến Nhiếp Tái
Trầm thuộc về mình như lúc này. Nếu không thì cô không thể nào danh chính ngôn
thuận mà quản lý những chuyện như này được. Quản nhiều, biết đâu chừng còn khiến
anh thấy phiền hơn.
Nói thẳng ra, dù hiện tại anh và Tiểu Ngọc
Hoàn hay bất cứ cô gái nào khác yêu nhau, cô dựa vào đâu mà quản lý anh? Mặt
dày chơi xấu à?
Cô muốn xen vào, cách tốt nhất và cũng là đường
hoàng nhất, chính là làm vợ anh.
Mà nom dáng vẻ của anh với mình luôn khách sáo
giữ khoảng cách, đánh một gậy xuống cũng không thốt ra được hai câu, muốn anh gật
đầu đồng ý cưới mình, đúng là nằm mơ đi.
Bạch Cẩm Tú vắt hết óc, nghĩ cả đêm cũng không
nghĩ ra được cách gì cả.
Sáng hôm sau, cô mang theo hai mắt sưng vù
thâm quầng uể oải ra ăn sáng.
Nói là ăn sáng thực ra cũng sắp đến giữa trưa
rồi. A Tuyên đã đi học, anh cả và chị dâu thì đều bận rộn bên ngoài. Trong nhà
chỉ còn lại mình cô, bức vẽ cũng đã hoàn thành và gửi ra nước ngoài rồi, quá
nhàn rỗi.
Cô ngồi bên bàn, ăn từng miếng một, vừa ăn vừa
đọc tờ báo mà sáng nay anh cả đặt trên bàn, tay lật lật, khi lật đến trang phó
bản, ánh mắt bị một tin tức xã hội nhỏ bằng bìa đậu thu hút.
Tin tức nói huyện Thuận Đức có một quả phụ thủ
trinh, bởi có chút nhan sắc mà bị một gã đàn ông cùng huyện thèm muốn, giở trò
chuốc thuốc mê, nhằm phá hủy cái danh trinh tiết này đi. Cứ nghĩ xong việc thì
quả phụ sẽ giao thân cho mình, nào ngờ tính cách chị ta quá mạnh mẽ, khi tỉnh lại
vì xấu hổ và giận giữ đã treo cổ tự sát. Gã đàn ông kia thấy việc thất bại muốn
bỏ trốn, trên đường bỏ trốn thì bị bắt. Giờ huyện lệnh muốn triều đình đăng bài
báo ca ngợi hành vi trinh liệt, tặng tấm bài trinh tiết cho quả phụ này, vân
vân và mây mây.
Bạch Cẩm Tú đọc chăm chú, đọc đi đọc lại mấy lần,
chợt đầu óc lóe lên.
Giờ cô mới biết, thì ra muốn đạt được mục
đích, thế mà còn có cách thức như thế này.
Hết chương 43