Quyến Luyến Phù Thành

Chương 63

Từ lúc kết hôn đến giờ, chuyện mẹ anh không thể tham gia hôn lễ đã trở thành một khối tâm bệnh không thể nguôi ngoai trong lòng Bạch Cẩm Tú.

Anh là do cô chủ động theo đuổi, hơn nữa còn dùng thủ đoạn mới có được anh, anh vốn dĩ không phải tình nguyện cưới cô.

Tiểu thư Bạch gia từ lúc sinh ra cho đến giờ chưa từng biết trên đời còn có việc làm gì phải xem sắc mặt người khác, nhưng từ sau khi kết hôn cũng không thầy tự hiểu mà biết xem mặt đoán y. Cô vô cùng hy vọng, Nhiếp Tái Trầm chỉ bởi vì nhất thời chưa nghĩ thông suốt mà thôi. Cô càng hy vọng anh có thể từ chuyện cưới cô mà có được hạnh phúc vui vẻ giống như cô. Nhưng cô mau chóng nhận ra, anh có tâm sự, ngay cả chuyện khi nào đưa cô đi gặp mẹ anh cũng có vẻ rất bị động khó xử. Điều này làm cô hoảng loạn sợ hãi.

Không khác gì lời châm chọc trước đó của Đinh Uyển Ngọc, bản thân cô cũng thấy nghi ngờ, có lẽ là mẹ anh không muốn con trai mình kết hôn với cô, không muốn mối hôn nhân này, anh lại cần phải chịu trách nhiệm với cô, anh mới là người có lý do khó nói.

Nhưng cô không phải người gặp chuyện bó chân bó tay thì bị động chờ người khác rủ lòng từ bi thành toàn cho cô. Dù cho mẹ anh không thích cô, cô cũng sẽ nỗ lực để đi tranh thủ. Thời gian này Nhiếp Tái Trầm quá bận, không thể xin nghỉ để đưa cô về quê được, cô sợ mẹ anh càng bất mãn với mình, nhỡ đâu cho rằng cô bất kính với bà, cho nên hơn một tháng trước, gọi A Sinh từ Cổ Thành tới, bảo cậu ta về quê Nhiếp Tái Trầm trước thay mình thăm hỏi bà Nhiếp, giải thích với bà nguyên nhân cô vẫn chưa thể về ra mắt bà được, dĩ nhiên, tiện thể giúp cô dò hỏi thực hư, xem bà Nhiếp có thái độ thế nào đối với hôn sự của con trai, để cô còn biết trước mà có tính toán.

A Sinh tới Thái Bình, tìm được tới quê nhà Nhiếp Tái Trầm, cầm lễ tới nhà thăm hỏi bà Nhiếp, đồng thời cũng biết một chuyện khác, trong lòng quá lo sợ, cả một chặng đường vội vã trở lại, cuối cùng sáng nay mới vào thành, không dám nghỉ ngơi lập tức trở lại Bạch gia muốn bẩm báo với tiểu thư, vừa khéo gặp ngay cổng lớn.

Bạch Cẩm Tú về nhà là muốn tìm chị dâu hỏi chuyện của Tiểu Ngọc Hoàn, nhưng A Sinh đã quay lại, cô càng muốn biết tình hình cụ thể chuyến đi lần này của cậu ta hơn, không đi vào nữa, nén tâm tình rối loạn lại, gọi cậu ta lên xe, bảo tài xế đi xuống, hỏi luôn:

– Như nào? Mẹ chồng tôi khỏe không? Đi đứng ra sao?

– Bà ấy rất khỏe, đi đứng cũng không vấn đề gì. – A Sinh đáp.

Bạch Cẩm Tú thở phào, hỏi tiếp:

– Thế chuyện tôi bảo cậu lưu ý như nào rồi? Mẹ nhắc gì đến tôi không? Có hài lòng gì không?

– Tiểu thư, có chuyện này, cô nghe xong đừng giận….Bà ấy…

A Sinh ngập ngừng, nói mãi mà không hết một câu.

– Rốt cuộc là chuyện gì? Mẹ chồng tôi làm sao? Cậu mau nói đi. – Bạch Cẩm Tú sốt ruột chỉ muốn đập cậu ta một cái.

A Sinh kêu lên:

– Tiểu thư, bà ấy hình như không biết cậu Nhiếp đã thành thân, càng không biết về cô đâu.

– Cái gì? – Bạch Cẩm Tú hoảng sợ, mắt mở to, – Sao có thể chứ?

A Sinh nhìn sắc mặt cô, cẩn thận nói:

– Là thật đó…Quê của cậu Nhiếp ở hạ huyện Thái Bình, phải vượt qua một ngọn núi mới đến. Tôi thuê người, mang theo lễ gặp mặt đến nhà, nói là người của Bạch gia, nghe theo lời tiểu thư tới thăm lão phu nhân. Ai ngờ bà ấy chưa từng nghe đến tên Bạch gia chúng ta, còn hỏi tiểu thư là ai. Tôi thấy tình huống kỳ lạ, không dám nói chuyện tiểu thư kết hôn với cậu Nhiếp, chỉ nói chúng ta là bạn bên Quảng Châu của cậu Nhiếp, biết bà ấy ở một mình ở quê, vừa hay đi ngang qua nên thay mặt cậu Nhiếp tới thăm hỏi sức khỏe của bà.

– Lão phu nhân tốt lắm, rất nhiệt tình với bọn tôi, còn làm cơm mời bọn tôi nữa. Nhưng tại sao bà lại không biết cậu Nhiếp đã cưới tiểu thư cơ chứ? Chả lẽ cậu Nhiếp không nói với bà ấy? Dù sao thì lúc tôi đi, vừa lúc gặp bà mối ở huyện thành tới, muốn làm mai mối cho cậu Nhiếp, bị bà từ chối…

A Sinh nói lại, đầy vẻ khó hiểu.

Bạch Cẩm Tú như bị sấm dội xuống đầu, trái tim như bị bật ra khỏi lồng ngực, không thể hít thở, cả người cũng không có bất cứ phản ứng gì.

 – Tiểu thư? Tiểu thư?

A Sinh thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệch thì lo lắng, rối rít gọi cô.

Bạch Cẩm Tú cuối cùng thở ra một hơi, nhắm mắt lại, cắn chặt răng, tay chậm rãi siết chặt lại.

– Tiểu thư, có phải có hiểu lầm gì không? Nếu cô không thoải mái thì mau vào nghỉ ngơi đi ạ…

A Sinh mở cửa xe đi xuống.

– Đứng lại!

Bạch Cẩm Tú chợt mở mắt ra, gọi giật cậu ta lại.

– Chuyện này ngoài tôi ra, cậu không được nói cho một ai biết, bao gồm cả cha tôi, anh cả và chị dâu nữa.

A Sinh sửng sốt, sau đó gật đầu.

– Vâng. Tôi biết rồi. Tôi sẽ không nói.

– Cậu đi nghỉ ngơi đi. Đi đường vất vả rồi.

Bạch Cẩm Tú đuổi A Sinh đi, lại lần nữa nhắm mắt lại, ngồi trong xe một lúc, cảm giác ức chế trong ngực như sóng cuồn cuộn trào lên mãnh liệt không thể nào bình ổn lại được, cô mở choàng mắt ra, hướng ra ngoài gọi tài xế:

– Quay về Bộ tư lệnh!

Tài xế chở cô quay lại, về tới Bộ tư lệnh, đỗ trước cổng lớn. Bạch Cẩm Tú xuống xe, đi thẳng đến văn phòng của anh.

Cô biết anh cưới mình đầy gượng ép, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ, anh bị gượng ép tới nông nỗi như vậy.

Đừng nói mẹ chồng thích hay không thích, căn bản đều do cô tự nghĩ nhiều thôi.

Sự thật là một người sống sờ sờ như cô ngay cả tư cách tồn tại trước mặt mẹ anh cũng không có.

Tuy đã dọn về đây sống được một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ngay ban ngày ban mặt cô đi vào Bộ tư lệnh. Vào giờ này, bên trong đã có rất nhiều người, bỗng thấy cô từ cổng lớn đi vào, đi thẳng đến văn phòng tư lệnh, sắc mặt khó coi, chờ cô đi qua rồi, mọi người đều tò mò bàn luận.

Bạch Cẩm Tú đi thẳng đến trước văn phòng của anh, đẩy cửa ra.

Cánh cửa đụng vào vách tường, lại bắn ngược lại, rầm một tiếng rất to.

Nhiếp Tái Trầm đang họp với bảy tám nhân viên quân sự trọng yếu, chợt nghe có tiếng động to thì ngừng nói chuyện, ngẩng lên thấy cô đứng ngay cửa, thần sắc khác lạ thì sửng sốt.

Thư ký đang cắm cúi ghi chép, bị tiếng động làm cho giật mình, tay run lên, mực bút lông bắn nhẹ lên quần áo. Anh ta tức giận, ngẩng lên muốn xem là người nào dám mở cửa thô lỗ như vậy ở văn phòng Tư lệnh.

– Phu nhân? – Anh ta bật thốt lên, cơn giận tức khắc biến mất, chỉ có ngạc nhiên mà thôi.

Bảy tám người còn lại trong phòng đồng loạt quay qua, phát hiện là tư lệnh phu nhân thì nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng lên chào hỏi:

– Phu nhân chào cô!

Trông thấy nhiều người như thế, Bạch Cẩm Tú mới ý thức được hành động của mình có hơi thất thố.

Cô lấy lại tinh thần, quay người bỏ đi, vội vàng như lúc tới.

– Mọi người tiếp tục đi. Tôi sẽ trở lại ngay.

Nhiếp Tái Trầm không chỉ ngượng ngùng, trong lòng càng thấy bất an hơn. Chẳng còn lòng nào quan tâm gì khác, giải thích một câu với ánh mắt của cấp dưới, lập tức ra khỏi văn phòng, đuổi theo.

Anh đi vào phòng ngủ, thấy cô đang lục tung tủ quần áo và ngăn kéo, đồ đạc rơi đầy đất, anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

– Tú Tú em làm gì vậy? Em sao vậy?

Bạch Cẩm Tú dừng lại, quay đầu lại nói:

– Đồng hồ em tặng anh đâu rồi?

Nhiếp Tái Trầm ngây người.

– Đưa cho em! – Cô cao giọng.

Giọng của cô hơi run rẩy. Nhiếp Tái Trầm do dự, đi thư phòng cách vách, lấy đồng hồ trong ngăn kéo ra, đưa tới.

– Tú Tú, em muốn làm gì? – Anh lại hỏi.

Bạch Cẩm Tú không nói lời nào, cầm lấy đồng hồ từ chỗ anh, sau đó nện mạnh xuống đất.

“Cạch” một cái, mặt ngoài đồng hồ bung ra, đồng hồ bắn ra ngoài.

Cô dẫm lên, di thật mạnh lên nó, sau đó đá đồng hồ đã nứt vỡ ra vào gầm giường, tiếp đó lại đến trước tủ quần áo, tìm được khăn quàng cổ mà cô đã đan tặng anh, cầm kéo, cắt ra.

Nhiếp Tái Trầm nhìn cô hủy chiếc đồng hồ, lại thấy cô hủy chiếc khăn quàng cổ đã tự tay đan tặng mình, anh hồi hồn lại, bước vụt tới, cầm tay cô, giật lại chiếc khăn từ tay cô. Cô đòi lại, anh không cho, cô đuổi theo, anh hết cách, đành đặt nó trên nóc tủ quần áo trên cao. Cô nhảy lên cũng với không tới, bấy giờ mới dừng lại, thở hổn hển.

– Tú Tú, rốt cuộc em sao vây? Em nói với anh đi.

Lấy được đồ trong tay cô rồi, lần thứ ba anh hỏi cô, hỏi xong, bỗng bừng tỉnh ngộ.

Buổi sáng trước khi đi, cô đã có biểu cảm không vui, anh cũng biết. Anh muốn ở lại bên cô, nhưng đích thực có việc nên mới phải đi, lẽ ra tính trưa sẽ về để xem cô thế nào.

Là cô vì chuyện của Tiểu Ngọc Hoàn mà tức giận với anh?

Nhưng tức giận đến mức này, mặt trắng như tờ giấy, anh thật sự quá đau lòng, rồi lại không hiểu, thật sự không hiểu.

Lúc này cô đang nổi cơn thịnh nộ, anh cũng không nghĩ được gì khác, chỉ một lòng muốn cô mau chóng bớt giận, đưa tay cho cô, muốn cô ngồi xuống trước.

– Tú Tú, có phải em còn giận chuyện buổi sáng không? Anh không có ý trách em đâu, thật đó. Đều là anh không tốt, anh không xử lý chu toàn, nên mới…

Vừa rồi không giành được đồ với anh, cô còn thở hổn hển, thấy anh chìa tay với mình thì hất đi.

– Anh dựa vào đâu mà trách em? Làm thế đối với cô ấy đã đủ khách sáo lắm rồi. Là tự cô ấy muốn chết, đừng nói là không chết được, dù có chết thật thì cũng đáng. Em chẳng có chút áy náy gì cả.

Nhiếp Tái Trầm nhất thời không nói nên lời, nhìn cô.

Bạch Cẩm Tú cười nhạt.

– Nhìn em làm gì, em chính là như vậy đó. Anh hối hận về chuyện phát sinh trước đó rồi đúng không? Nếu không xảy ra, anh cũng đã không phải gượng ép cưới em rồi.

Cô dừng lại một chút, khi lần nữa cất tiếng, giọng nói đã run rẩy.

– Em nói cho anh biết Nhiếp Tái Trầm, không chỉ anh hối hận, mà em cũng hối hận rồi. Em thật sự hối hận rồi.

Vành mắt cô đỏ lên, trong mắt dần dần ngập nước, nhưng cố nén không cho một giọt nước mắt nào rơi xuống.

– Tú Tú, rốt cuộc là chuyện gì?

Nhiếp Tái Trầm đã hoàn toàn ngây dại.

Anh chưa từng thấy cô như này. Cho đến giờ khắc này, anh mới ý thức được, tuyệt đối không phải vì chuyện sáng nay mới biến cô trở nên phẫn nộ và đau khổ như này được.

Nhưng ngoài chuyện này có liên quan đến anh ra, thì còn chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc của cô biến đổi tới mức độ như này?

Anh thẫn người nhìn cô, bỗng tim đập mạnh.

Anh nghĩ tới một chuyện rồi!

– Tú Tú, em đã biết rồi? Là bởi vì mẹ anh…

Giọng anh như lạc đi, không nói nổi hết câu.

Nước mắt cuối cùng không kìm nổi mà lăn xuống gò mà cô.

– Phải, em biết rồi. Nếu không phải em tự biết, anh còn muốn giấu em bao lâu? Trong lòng anh chưa từng coi em là vợ anh, nhưng lại liên tục lên giường với em lừa gạt em. Cho dù là lần đầu em ép anh, nhưng về sau em có ép anh không?

– Nhiếp Tái Trầm, anh là kẻ khốn kiếp.

Cô muốn cho anh một bạt tai, nhưng lại không thể ra tay được, quệt nước mắt, đẩy anh ra, lao vội vã ra ngoài, trèo lên ô tô, chiếc xe mau chóng phóng đi.

Bình Luận (0)
Comment