Quyến Luyến Phù Thành

Chương 64

Nhiếp Tái Trầm đuổi theo, nhìn chiếc ô tô nhanh chóng đi xa, cuối cùng chỉ còn lại bóng dáng thì sốt ruột, lại đuổi theo vài bước nữa mới dừng lại, quay trở lại Bộ tư lệnh, dặn dò Tòng thị quan đi thông báo hủy cuộc họp, sau đó rời khỏi.

Anh vội vã chạy tới Bạch gia Tây quan. Người gác cổng thấy anh tới thì vội ra đón.

– Tiểu thư có về nhà không? – Anh hỏi.

Người gác cổng lắc đầu:

– Sáng sớm tiểu thư có về một chuyến, nhưng chưa vào mà lại lên xe đi luôn rồi.

Nhiếp Tái Trầm sửng sốt, nhìn vào nơi dành cho đỗ xe ở đình viện, không thấy chiếc xe của cô đâu.

Anh lại hỏi Bạch Kính Đường cùng Trương Uyển Diễm, được cho biết hai người họ cũng không có nhà, đều ra ngoài làm việc rồi.

Nhiếp Tái Trầm có trực giác, nếu cô không về Bạch gia trước, vậy thì chưa chắc sẽ quay về đây ngay. Anh nhớ đến đôi mắt rơi lệ khi bỏ chạy của cô, ánh mắt đó nhìn anh mang theo cả chất vấn, cả người anh rơi vào hối hận và tự trách sâu sắc, đồng thời cũng tự hận bản thân vô cùng.

Trước khi kết hôn, sở dĩ anh có suy nghĩ sai lầm, cuối cùng không nói cho mẹ anh biết chuyện  này chính là bởi băn khoăn tính cách yêu ghét thất thường khó đoán của cô.

Anh không có lòng tin tưởng cô sẽ thích anh bền lâu, đồng thời anh cũng nghi ngờ thái độ của cô đối với cuộc hôn nhân này.

Với anh, hôn nhân phải nghiêm túc, trang trọng, suy nghĩ cặn kẽ, một khi quyết định thì đó chính là chuyện cả đời.

Nhưng lời nói và việc làm của cô luôn làm anh nghĩ rằng cô chỉ là tâm huyết dâng trào, và rất có thể một ngày nào đó cô sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này không chút đắn đo vì một ý thích mới.

Anh thích cô, khi cô rơi vào nguy hiểm nhất, anh có thể thậm chí không màng tính mạng để cứu cô bảo vệ cô, nhưng anh thật sự không theo được tốc độ của cô để đặt mình vào cuộc hôn nhân đột ngột và rất có khả năng là vô cùng ngắn ngủi này.

Anh không có lòng tin, có lẽ, cũng bởi yêu chưa đủ mà thôi.

Sau khi kết hôn rồi, anh vì quá bận rộn mà không dành được nhiều thời gian ở bên cô. Cô kiêu ngạo tùy hứng như thế, ấy thế mà lại chưa từng một câu than phiền trách móc gì anh, luôn chào đón anh bằng gương mặt tươi tắn mỗi ngày, thậm chí vì muốn được ở bên anh nhiều hơn mà sẵn lòng dọn tới ở tại Bộ tư lệnh trong điều kiện còn xa mới bằng Bạch gia.

 Sự quyến luyến của cô với anh tích dần từng chút một, làm sao anh không cảm nhận được cơ chứ.

Không chỉ một lần, mà những đêm dài, mỗi khi kết thúc những ân ái khiến anh thần hồn điên đảo, cô nặng nề ngủ trong lòng anh, anh ngắm nhìn gương mặt thỏa mãn hạnh phúc của cô, tựa như mình là toàn bộ thế giới của cô, lại nghĩ đến quyết định ích kỷ lợi kỷ trước đó của mình, anh lâm vào hối hận và áy náy vô cùng.

Càng ở bên cô, anh càng phát hiện, thì ra cô đáng yêu như vậy, làm anh mê luyến đắm say, anh thậm chí bắt đầu tin tưởng, có lẽ cô thật sự muốn ở bên anh cả đời. Cứ nghĩ đến những nghi ngờ trước đó của mình với cô mà anh thấy lòng sao mà hổ thẹn.

Trước khi cưới cô, anh tự nói với mình, dù sau này bị cô vứt bỏ, anh cũng có thể tiếp nhận được.

Nhưng giờ anh lại không dám tưởng tượng đến ngày đó. Anh không thể nào bình tĩnh mà chấp nhận sự thật cô không còn thích anh không còn cần anh nữa.

Anh biết mình đã làm sai. Hơn nữa, đây còn là sai lầm chết người.

Anh từng nhiều lần muốn thẳng thắn với cô, cầu xin cô tha thứ, nhưng rồi lại lần lượt lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Anh tham lam quyến luyến sự tin cậy và gắn bó của cô với anh, anh không dám tưởng tượng khi cô biết sẽ có phản ứng như nào.

Đối mặt với cô, anh luôn thiếu quyết đoán, lo được lo mất, liên tiếp bại trận. Tựa như lúc trước, anh rõ ràng không muốn cưới cô, rồi lại xấu hổ mà không giữ được nguyên tắc của mình, cuối cùng vẫn giữ cô muốn cô.

Nhiếp Tái Trầm anh chính là một kẻ nhu nhược, ích kỷ.

Giờ đây tất cả đã chấm hết rồi.

Giờ tất cả không cần anh phải do dự giằng co, sợ đầu sợ đuôi nữa.

Ông trời đã giải quyết triệt để cho anh rồi. Cô đã tự biết, tuy anh còn không biết vì sao cô lại biết được.

– Cậu Nhiếp, hay là cậu vào đi. Có khi tiểu thư sẽ về bây giờ.

Người gác cổng Bạch gia thấy anh đứng bần thần tại chỗ thì mời anh vào trong.

Nhiếp Tái Trầm sực tỉnh.

Anh không thể cứ ở trong Bạch gia mà chờ cô về được.

Nhưng nếu cô không về nhà, đang tức giận, vậy cô sẽ đi đâu?

Nhiếp Tái Trầm rời khỏi Bạch gia, đứng ở đầu đường phố Quảng Châu tấp nập.

Anh mặc chế phục, tựa như hạc trong bầy gà giữa dòng người đông đúc, mau chóng được người qua đường nhận ra.

Người đi đường đều dùng ánh mắt kính sợ xen lẫn tò mò nhìn anh, thì thầm với nhau, không hiểu vì sao một người như anh lại xuất hiện trên đường phố, còn đứng bất động nữa.

Nhiếp Tái Trầm bất giác thấy mù mịt.

Anh sắp điên rồi.

Cho tới bây giờ, anh mới phát hiện ra sự hiểu biết của mình với cô ít ỏi đến nhường nào.

Anh không biết cô thích ăn món gì, không biết bình thường cô hay đi những đâu, cũng không biết cô có bạn bè nào ở Quảng Châu.

Ngoài biết mỗi một tấc da thịt của cô khi ở trên giường ra, còn lại thì anh không biết một cái gì về cô cả.

Người đi đường đang nhìn ngó anh, bỗng có một người đàn ông tay cầm công văn chen vào, phấn chấn đến trước mặt anh, nói mình là phóng viên, đang muốn đến Bộ tư lệnh xin được phỏng vấn anh, muốn biết kế hoạch xây dựng dân sinh tiếp theo của anh là gì.

Nhiếp Tái Trầm nhìn người đàn ông đang luyên thuyên nói với mình, đột nhiên nghĩ tới một nơi cô từng đến, đẩy ra, vội vã chạy đi.

Anh chạy tới khách sạn cao cấp Đức Long, nhìn thấy chiếc xe ô tô của cô đỗ ở bãi đỗ xe. Tim anh đập kinh hoàng, lao lên bậc thang, chạy vào sảnh lớn của khách sạn, trong cái nhìn tò mò của mọi người, chạy tới bàn tiếp tân, hỏi cô đang ở phòng nào.

Nhân viên tiếp tân không biết anh, không chịu nói.

Nhiếp Tái Trầm nói:

– Tôi là chồng của Bạch tiểu thư.

Nhân viên nhìn anh, cẩn thận giải thích:

– Xin lỗi tiên sinh, vừa rồi giám đốc đưa Bạch tiểu thư lên tầng, tôi không biết là ở phòng nào…

– Gọi anh ta cho tôi. Ngay lập tức!

– Vâng vâng, anh chờ một chút.

Nhân viên thấy sắc mặt giận giữ của anh, giọng nói cứng rắn thì cuống quýt đi, lát sau Fran từ sau sảnh lớn đi tới, tươi cười nói:

– Nhiếp tiên sinh! Chào anh, xin hỏi anh có yêu cầu gì?

– Vợ tôi ở phòng nào? – Nhiếp Tái Trầm hỏi thẳng.

Fran ngập ngừng giây lát rồi báo số phòng, chính là căn phòng lần trước mà cô đã đặt để tổ chức sinh nhật cho anh.

– Bạch tiểu thư đang nghỉ trong đó. Tôi xin dẫn đường cho anh. – Fran nhìn anh, định đi.

– Cảm ơn, không cần!

Nhiếp Tái Trầm lạnh nhạt đáp một câu, bỏ mặc anh ta, anh lao lên tầng bảy, chạy tới cửa phòng cô.

Anh đứng trước cửa phòng, kìm nén hơi thở hỗn loạn và trái tim đang đập liên hồi xuống, ổn định tinh thần, đưa tay lên ấn chuông cửa.

– Tú Tú, là anh. Em mở cửa cho anh đi!

Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô từ chối, nghĩ nếu cô không chịu mở cửa, anh sẽ từ mái nhà sân thượng trèo từ ban công để đi vào.

Cô ở bên trong đó, bất kể thế nào, anh cũng phải gặp cô bằng được, xin lỗi cô, cầu xin cô tha thứ.

Bất ngờ là cô không hề cự tuyệt anh.

Chuông cửa vừa kêu, anh đã nghe tiếng khóa cửa chuyển động.

Cửa được mở ra, cô xuất hiện ngay ở cửa.

Đôi mắt cô đỏ hồng, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, hiển nhiên vừa rồi vẫn luôn khóc, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh, ngước đôi mắt sưng húp lên, nhìn anh đứng bên ngoài, nói:

– Anh vào đi.

Cô như vậy làm Nhiếp Tái Trầm hoàn toàn bất ngờ.

Cô quá bình tĩnh quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến lòng anh nảy sinh một dự cảm xấu.

Trái tim vừa mới ổn định của anh lại lần nữa đập mạnh.

Cô nói xong thì đi vào ngồi ở mép giường, như chờ anh đi vào.

Nhiếp Tái Trầm đứng ở cửa một lát, đi vào. Anh đóng cửa lại, nhìn cô, chậm rãi bước tới, đứng ở trước mặt cô.

Bạch Cẩm Tú hơi cúi đầu, tóc mai hơi rối, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa lau khô, nom đáng thương vô cùng.

Trái tim anh thắt lại. Anh muốn ôm cô, hôn môi cô như anh vẫn thường làm, rồi cầu xin cô tha thứ. Anh sẽ lập tức đưa cô đi gặp mẹ anh, nếu cô còn nguyện ý.

Nhưng anh lại không dám chạm vào cô.

Anh đứng ở trước mặt cô rất lâu, nói:

– Tú Tú, anh sai rồi.

Nói xong, không thấy cô có phản ứng gì, như không hề nghe thấy, ngực anh nóng lên, cuối cùng không nhịn được nữa, cầm lấy hai vai cô.

– Tú Tú…

Bạch Cẩm Tú bỗng ngẩng lên, đẩy tay anh đang đặt lên vai mình ra, nói:

– Nhiếp Tái Trầm, chúng ta kết thúc đi. Vì nghĩ cho danh dự của anh và của cha em, chúng ta sẽ không công khai ngay, chờ thêm một thời gian nữa, khi thuận tiện rồi, chúng ta sẽ tuyên bố ly hôn.

Nói xong, cô nhìn thẳng vào anh, rất bình tĩnh.

Nhiếp Tái Trầm như rơi vào hầm băng, huyết mạch trong người như bị đóng băng lại.

– Anh không đồng ý!

Anh nói tiếp,

– Tú Tú, anh biết anh sai rồi. Anh không nên đối xử với em như thế. Anh thật sự hối hận. Nhiều lần anh đã muốn nói hết với em…

Bạch Cẩm Tú lắc lắc đầu, ngắt lời anh.

– Nhiếp Tái Trầm, anh không cần vì điều này mà tự trách, hối hận hay là muốn xin em tha thứ. Em tha thứ cho anh, thật đó. Xin lỗi anh vì sáng nay em quá kích động. Nếu đổi em là anh, em nghĩ em sẽ không làm được tốt như anh đâu. Em rất hiểu tâm tình và nỗi băn khoăn của anh.

Nhiếp Tái Trầm ngơ ngẩn.

Ngay sau đó anh bừng tỉnh ngộ, bắt lấy tay cô.

– Tú Tú, anh xin em, em đừng như vậy có được không? Anh biết em đau khổ, em còn giận anh trách anh. Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ mong em tha thứ cho anh…

Bạch Cẩm Tú rút tay ra.

– Nhiếp Tái Trầm, em thật sự không trách anh đâu. Những lời sáng nay em nói với anh, em hối hận quyết định lúc trước của mình, là sự thật. Em cũng nghĩ kỹ rồi, có lẽ em chưa từng yêu anh nhiều như thế. Đinh Uyển Ngọc nói em tranh giành với chị ấy, chị ấy nói đúng. Lúc ấy nếu không có chị ấy, dù em có thích anh thế nào thì cũng sẽ không vội vã kết hôn với anh. Khi đó, em cho rằng chỉ cần em có được anh, thì em sẽ rất vui rất hạnh phúc. Nhưng giờ em mới biết được, có được anh rồi, nhưng em không vui như em tưởng tượng.

Cô đứng lên, nhìn anh chăm chú.

– Em không vui, không vui chút nào! Em được gả cho anh như ý nguyện, nhưng lúc nào em cũng suy nghĩ anh có vui vẻ không, em lúc nào cũng lo lắng mẹ anh có thích em hay không, em lúc nào cũng sợ anh bởi cưới em mà chịu áp lực từ bên ngoài. Quà em tặng cho anh, anh cũng không bao giờ dùng. Anh khiến cho em cảm thấy, em mãi mãi không thể trở thành một thể với anh, dù cho mỗi buổi tối anh đều thân mật với em…

Đôi mắt cô lại đỏ lên, nhưng chưa để nước mắt rơi xuống đã ngoảnh đi lau thật nhanh.

– Em mệt rồi.

Cô hít một hơi.

– Em là một người ích kỷ. Trước kia muốn có được anh, em dùng mọi thủ đoạn, giờ có được anh rồi, em phát hiện ra cũng chỉ có thế thôi, còn làm anh và em đều mệt mỏi như thế. Cái này vượt xa mong ước của em.

Nhiếp Tái Trầm bị định trụ.

– Tú Tú…

Sau một lúc lâu, anh gọi cô, giọng run rẩy.

– Nhiếp Tái Trầm, giờ anh đã không còn sức hấp dẫn như trước với em, em cũng không còn hứng thú với anh nữa. Bởi vậy, từ nay về sau anh được giải thoát, em cũng có thể một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình.

Cô nói vô cùng bình tĩnh và vô tình, như con dao nhỏ từng dao từng dao chĩa về phía người đàn ông của mình.

– Hôm nay em sẽ dọn về nhà, anh không cần phải quay về đó đâu. Em sẽ giải thích với anh cả và chị dâu. Thêm một thời gian nữa, khi thuận tiện rồi, sẽ chính thức tuyên bố ly hôn.

Nói xong, cô bỏ mặc Nhiếp Tái Trầm đang ngây ra như phỗng dẫm lên giày cao gót rời khỏi nơi này.

Hết chương 64

Bình Luận (0)
Comment