Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 4

Tống Vân Tang rời khỏi nhà chính, nhưng không quay về viện của mình mà đến thư phòng của phụ thân. Trong góc giá sách có một chiếc bình hoa, Tống Vân Tang xoay chiếc bình, bức tường lặng lẽ mở ra, lộ ra mật thất được giấu trong đó.

Đây là mật thất giấu trân bảo của Hầu phủ, nghe nói là ông nội của phụ thân đã xây nên. Chưởng gia hiện giờ của Hầu phủ chính là Tào thị, nhưng phụ thân lại chỉ nói cho một mình Tống Vân Tang biết. Tiền bạc và những thứ bình thường đều được cất giữ trong khố phòng ở hậu viện. Mấy chục cái rương được đặt trong mật thất, những thứ quý giá tích lũy từ mấy thế hệ của Hầu phủ được cất giữ bên trong. Vài năm trước, Tống Vân Tang đã từng vào đây với phụ thân mình, dường như có thứ gì đó có ích.

Có lời đồn trong kinh thành rằng Bùi Cô Cẩm là một kẻ dung tục mê tiền tài. Tống Vân Tang đã từng tự hỏi sao những lời này lại có thể lưu truyền khắp thành như vậy, sau khi gặp được Bùi Cô Cẩm thì nàng mới biết được, thực sự hắn quá huênh hoang và dung tục một cách quang minh chính đại. Tống Vân Tang đã quyết định đi cầu xin hắn, nhưng vẫn giữ một tia hy vọng rằng nàng không phải trả giá bằng chính bản thân mình. Nàng đến đây để tìm một số lễ vật, xem liệu có thể dùng tiền tài để lay động được lòng người hay không. Nói không chừng Bùi Cô Cẩm còn thích bảo vật hơn cả nàng thì sao…

Nhưng khi nàng mở rương gỗ ra, thì chẳng thấy gì bên trong cả. Tống Vân Tang cực kỳ kinh ngạc, sao lại thế này? Nàng còn nhớ rõ lúc nàng đến đây, rõ ràng cái rương gỗ này chứa đầy châu báu!

Tống Vân Tang vội vàng mở mấy chục cái rương khác, thấy tất cả đều như vậy. Nàng sững sờ một lúc, không thể chấp nhận được việc bảo vật của Hầu phủ không cánh mà bay như vậy.

Nhưng khả năng không cánh mà bay là hoàn toàn không thể. Tống Vân Tang suy nghĩ một chút, nếu thật sự là bị trộm thì phụ thân nàng nhất định sẽ nói cho nàng biết. Còn nếu phụ thân nàng không nói gì thì chắc chắn ông đã dùng chúng. Nhưng rốt cuộc thì ông vẫn không nói gì cả, cuộc sống của Hầu phủ cũng không phải là xa hoa lãng phí, thậm chí còn bị Tào thị gọi là “nghèo kiết hủ lậu”, nếu vậy thì tất cả những vàng bạc châu báu ở đâu hết rồi?

Một mảnh ký ức vụt qua tâm trí nàng. Trong năm đầu tiên mở cửa biển, có mấy cuộc bạo động nhỏ đã diễn ra ở Mẫn Chiết. Giặc Oa tác loạn, ruộng lúa bị tàn phá, không có lương thực, người chết đói khắp nơi. Lúc ấy phụ thân nàng phụng chỉ đi đến Mẫn Chiết, mở kho thóc đồng thời điều động lương thực, kêu gọi các hộ gia đình giàu có quyên góp tiền mua lương thực, lúc này mới trấn an được lưu dân.

Khu vực Mẫn Chiết có năm đại gia tộc, thế lực cường thịnh, có thể hoành hoành ngang dọc trong triều Đại Tĩnh. Năm đại gia tộc này không dễ tiếp cận, muốn bọn họ quyên góp nhất định không dễ dàng. Chắc hẳn lúc đó ông đã làm gì đó mới khiến bọn họ phải quyên góp, ví dụ như…dẫn đầu chiến dịch quyên tiền quyên lương thực.

Đôi mắt của Tống Vân Tang trở nên ướt át. Nàng chẳng đáng với phụ thân của mình. Ông rõ ràng là một người luôn vì nước vì dân, lấy ngân lượng của nhà mình để lấp vào lỗ thủng của quốc gia. Nhưng bây giờ, ông lại bị tống vào Chiêu ngục, tính mạng nguy hiểm. Hoàng Thượng lại cho rằng ông tham ô, mà Mẫn Chiết cách vạn dặm ngoài kia, còn biết bao nhiêu lưu dân mắng ông là kiếm lợi bỏ túi riêng.

Trong mật thất tối mờ, câu nói hôm nay cứ lởn vởn trong đầu của Tống Vân Tang không chịu biến mất, nhưng cuối cùng cũng không có cơ hội nói ra: “phụ thân ta không nhận hối lộ!”

Đáp lại nàng chỉ là tiếng nổ đôm đốp của ánh nến. Tống Vân Tang ngồi xuống bên cạnh cái rương, khóc thút thít. Sau đó nàng đứng dậy, đóng mấy cái rương lại rồi đi tới cuối mật thất.

Trong góc phòng còn có tám cái rương gỗ. Không giống như các rương khác có màu xám, tám cái rương gỗ này được sơn đỏ, trông cực kỳ bắt mắt. Tống Vân Tang mở chiếc rương bằng gỗ lim, nhìn thấy châu báu đầy ắp, thở phào một hơi. Nhưng đồng thời, trong lòng không biết là tư vị gì.

Châu báu trong những cái rương này là của hồi môn mà phụ thân nàng chuẩn bị cho nàng, cũng là thứ duy nhất ở trong mật thất này mà ông không động đến. Tống Vân Tang lấy những thứ trong rương ra, hầu hết là đồ trang sức của nữ nhân, một ít là đồ cho nam giới và dụng cụ nhỏ. Nàng lục lọi một hồi lâu, chọn vài cái đai lưng, ngọc bội và nhẫn, dây chuyền rồi mới ra khỏi mật thất.

Quay trở về phòng đã qua nửa đêm. Tống Vân Tang lấy một cái hộp đàn hương xinh xắn rồi bỏ mấy thứ vào đó, bước đến tủ quần áo, dịch cái rương để trong góc tủ ra.

Ngoài chiếc nút áo màu vàng bị bóp đến biến dạng, Bùi Cô Cẩm còn tặng cho nàng rất nhiều thứ. Lần đầu tiên nhận được lễ vật của hắn là vào ngày thứ ba sau lần đầu tiên gặp mặt. Nàng và vị quý nữ nữa hẹn nhau đi du ngoạn ở ngoại ô, nhưng bị Bùi Cô Cẩm chặn lại. Hắn đưa nàng đi dạo phố xá, mua rất nhiều trang sức và y phục cho nàng, sau đó lại đích thân đưa nàng về tận phủ.

Tống Vân Tang cực kỳ tức giận, ngay sau khi Bùi Cô Cẩm rời đi, nàng đã sai nha hoàn vứt mất thứ đồ kia đi. Không ngờ ngày hôm sau rời giường, Tống Vân Tang nhìn thấy thứ đáng lẽ đã vứt ra ngoài lại đang nằm ở trêи bàn!

Tống Vân Tang sợ đến mức lạnh cả người, vội vàng gọi mấy nha hoàn đến hỏi nhưng không ai biết. Tống Vân lấy hết can đảm đi tìm Bùi Cô Cẩm để hỏi xem có phải do hắn làm không. Bùi Cô Cẩm chỉ cười tủm tỉm rồi nói: “Gan lớn lắm, dám vứt lễ vật ông đây tặng?” Hắn vỗ nhẹ vào mặt Tống Vân Tang rồi ghé sát vào nàng thì thầm: “Nếu có lần sau, mấy thứ đó sẽ không được đặt lên bàn nữa…mà là đeo trêи người nàng đó.”

Trải qua một lần, sau này Bùi Cô Cẩm tặng thứ gì đó, thực sự Tống Vân Tang không dám vứt nữa. Nàng mở cái rương ở tầng dưới cùng ra, trong đó có một miếng ngọc bội. Bùi Cô Cẩm nói rằng đây là đồ vật riêng tư của hắn, nếu nàng muốn tìm hắn, đưa cho Cẩm Y vệ xem thứ này là được.

Tống Vân Tang cầm ngọc bội, đi ra khỏi phủ. Có hai Cẩm Y vệ đang đứng tựa vào cây cột ở cửa mà nói chuyện với nhau. Phụ thân bị tống vào Chiêu ngục, cửa ra vào của Hầu phủ càng có nhiều Cẩm Y vệ canh gác hơn, nhưng cũng không can thiệp đến người trong phủ ra vào. Tống Vân Tang bước đến trước mặt hai người bọn họ, hơi nghiêng người, “Hai vị đại nhân, ta là Tống Vân Tang của Tống phủ, có việc muốn gặp Bùi đại nhân. Hy vọng nhị vị lúc nào thuận tiện thì giúp ta truyền một tiếng.”

Nàng lấy ngọc bội ra, hai người kia nhìn thấy liền đứng thẳng. Trong đó có một người cười nói “Tông tiểu thư yên tâm, bọn ta sẽ nhanh chóng chuyển lời.”

Tống Vân Tang lại hành lễ rồi trở vào phủ. Nàng ước chừng ngày mai hai người kia đổi ca thì sẽ đi báo tin cho Bùi Cô Cẩm, nếu mà nhanh thì sáng mai nàng có thể gặp được Bùi Cô Cẩm. Nàng trở về phòng tắm rửa đơn giản rồi lên giường nghỉ ngơi. Muốn thương lượng với Bùi Cô Cẩm vào ngày mai thì nàng cần tinh lực.

Nàng cố ép mình chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy tiếng kéo ghế. Giờ Sửu rạng sáng, khắp nơi yên tĩnh, âm thanh này vô cùng đột ngột. Tống Vân Tang cố gắng mở to mắt ra, trông thấy ngọn nến trong phòng đã được thắp sáng. Một nam nhân cao lớn đang ngồi trêи ghế, giọng nói trầm thấp nhưng lại lạnh như băng: “Tống tiểu thư phái người tới tìm ta, nhưng bản thân lại ngủ mất. Đây là đạo đãi khách của ngươi sao?”

Tống Vân Tang trở nên tỉnh táo ngay lập tức. Nàng đứng dậy, theo bản năng quấn chăn quanh mình: “Bùi đại nhân…thực xin lỗi, ta không ngờ bọn họ truyền tin nhanh như vậy, còn tưởng rằng ngày mai ngài mới nhận được tin.”

Bùi Cô Cẩm rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Tìm ta có chuyện gì? Nói đi.”

Tống Vân Tang mím môi. Nàng cũng không muốn nhìn thấy Bùi Cô Cẩm ở trong phòng ngủ, dù sao điều nàng muốn đạt được nhất là dùng tiền để giải quyết vấn đề, mà phòng ngủ là một nơi tư mật. Nhưng Bùi Cô Cẩm đã muốn đến đây thì nàng cũng không thể thay đổi địa điểm được. Tống Vân Tang siết chặt góc chăn, “Có thể…thỉnh cầu đại nhân tránh ra trước để cho ta mặc quần áo được không?”

Nàng nghĩ Bùi Cô Cẩm chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng ngoài dự kiến của nàng, Bùi Cô Cẩm hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy. Nam nhân đi tới cạnh cửa, đứng quay lưng về phía nàng.

Tống Vân Tang vội vàng mặc quần áo, một lát sau nói: “Được rồi.”

Bấy giờ Bùi Cô Cẩm mới quay lại, trêи khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu hiện gì. Tống Vân Tang vẫn sợ hắn, nhưng đường cũng đã cho nàng dũng khí, “Bùi đại nhân, ta nghe nói, đêm qua hoàng thượng đã thu được bằng chứng về việc phụ thân của ta nhận hối lộ. Là bằng chứng gì vậy?”

Bùi Cô Cẩm thậm chí còn không thèm nhìn nàng, trả lời một cách hờ hững: “Xin lỗi, sự tình cơ mật, Bùi mỗ không thể phụng cáo.”

Tống Vân Tang giật mình. Nàng bắt đầu cảm thấy đêm nay Bùi Cô Cẩm rất kỳ lạ. Mỗi lời nói, mỗi cử động của hắn khác xa với Bùi Cô Cẩm trong trí nhớ của nàng vào ba tháng trước. Tống Vân Tang nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, bèn đi đến bên cạnh bàn, cầm cái hộp gỗ đàn hương nhỏ kia lên, đưa đến trước mặt Bùi Cô Cẩm: “Làm phiền tối nay đại nhân phải đi một chuyến, Vân Tang chuẩn bị một ít lễ vật, hy vọng đại nhân sẽ thích.”

Nàng mở hộp ra, để lộ châu báu bên trong. Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm những thứ đang lấp lánh kim quang đó, ánh mắt cuối cùng cũng rơi trêи mặt Tống Vân Tang, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Tống tiểu thư, ngươi đang làm gì vậy?”

Nụ cười giả dối kia chợt lóe rồi lướt qua, Bùi Cô Cẩm bình tĩnh nói: “Ngươi đang hối lộ ta sao?” Hắn nhấc tay lên, lấy

ra một chuỗi vòng cổ bằng ngọc, đưa tới trước mắt Tống Vân Tang, “Chỉ dùng thứ này thôi sao?”

Hắn vừa xoay cổ tay, chuỗi vòng cổ liên rơi vào trong hộp. Ngọc châu đập vào đai lưng, tạo âm thanh va chạm lanh lảnh. Sắc mặt Tống Vân Tang hơi tái nhợt. Hai người quen biết nhau đã được một năm, mặc dù Bùi Cô Cẩm ngang ngược bá đạo không nói lý, nhưng hắn vẫn luôn theo đuổi nàng. Bây giờ hắn lại cao cao tại thượng mà thờ ơ châm biếm như vậy…Tống Vân Tang không thoải mái.

Tống Vân Tang vốn không biết nên đút lót như thế nào, lúc này lại càng vô thố. Nàng miễn cưỡng cười một tiếng: “Đại nhân nói đùa rồi, địa vị của đại nhân như thế làm gì có thứ tốt mà chưa từng thấy qua. Đây chỉ là một chút tâm ý của Tống gia mà thôi.” Nàng khom lưng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, phụ thân ta không nhận hối lộ. Nếu đại nhân có thể rửa sạch oan khuất cho phụ thân, cho dù Hầu phủ có tang gia bại sản đi chăng nữa, cũng sẽ báo đáp ân tình của ngài.”

Nàng đưa hộp gỗ kia lên, lọn tóc chưa kịp chải kỹ đã trượt xuống theo động tác của nàng, lộ ra một nửa cần cổ trắng nõn tinh tế. Nàng cảm thấy ánh mắt của Bùi Cô Cẩm đang đặt trêи người nàng, là ánh nhìn từng khiến nàng khó chịu. Ngay lập tức, giọng nói của nam nhân vang lên, mang theo chút kiềm chế: “Báo đáp ân tình của ta?”

Tống Vân Tang không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không hiểu sự kiềm chế của hắn là có nghĩa là gì. Trong đầu nàng đang phỏng đoán, hộp gỗ lại bị đẩy ra, Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói: “Ta không hiếm lạ. Nếu Tống tiểu thư không có việc gì nữa, vậy thì Bùi mỗ xin cáo từ.”

Hắn lách qua người Tống Vân Tang chuẩn bị rời đi, Tống Vân Tang chỉ cảm thấy trái tim rơi xuống vực thẳm. Là nàng ngây thơ...còn chờ mong gặp may, có thể dùng tài vật để giải quyết vấn đề. Nhưng Bùi Cô Cẩm là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, sao có thể dễ bị lừa như vậy? Tình hình Hầu phủ đã như thế, thực sự không thể đưa ra thứ gì hiếm lạ cả, ngoại trừ…chính là nàng.

Tống Vân Tang đứng thẳng lên. Nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng không phải vì tức giận mà sau khi nhận thức được sự thật tàn khốc, đành phải xấu hổ lẫn sợ hãi mà tiến lên phía trước. Nàng mở miệng nhiều lần, cuối cùng trước khi Bùi Cô Cẩm sắp ra khỏi cửa, mở miệng kêu: “Bùi đại nhân, xin dừng bước.”

Bùi Cô Cẩm dừng lại, nhưng không quay đầu lại. Tống Vân Tang nhìn bóng lưng cao lớn của người kia, run rẩy nói: “Cầu xin đại nhân hãy cứu phụ thân, ta, ta…” Thân thể nàng khẽ run lên, một lát sau mới nói ra câu kia: “Ta sẽ gả cho ngài.”

Nói lời này xong, Tống Vân Tang liền cắn chặt môi. Nàng biết mình sắp phải trả giá những gì. Tương lai xấu hổ tràn ngập tâm trí nàng, nàng không thể không bắt đầu lo sợ. Nàng biết Bùi Cô Cẩm sẽ động tâm mà quay người lại rồi sẽ biến những lời càn rỡ mà hắn từng nói thành hành động, nhưng nàng không thể rút lui được nữa…

Rồi sẽ ổn thôi. Chỉ cần có được sự giúp đỡ của Bùi Cô Cẩm là đủ. Chuyện nàng có thể làm quá ít, có thể dùng sự trong trắng của mình để đổi lấy tính mạng của phụ thân, là một giao dịch có lợi…nàng không hề già mồm.

Dương như nàng nghe thấy tiếng cười lạnh của Bùi Cô Cẩm, quả nhiên sau đó nam nhân quay người rồi đi về phía nàng. Hắn dừng lại trước mặt nàng, khoảng cách gần kề quen thuộc, phong thái áp bức quen thuộc, nhưng trong đôi mắt ấy lại không có tia nóng bỏng quen thuộc. Bùi Cô Cẩm nở một nụ cười chế giễu: “Tại sao Tống tiểu thư lại cho rằng, Bùi mỗ muốn lấy ngươi?”

Tống Vân Tang sững sờ, mờ mịt ngửa đầu lên: “Ba tháng trước, ngài...”

Bùi Cô Cẩm ngắt lời nàng: “Đó là ba tháng trước.” Hắn thu nụ cười kia lại: “Đúng vậy, lúc đó ta bị quỷ ám nên mới thích ngươi, một lòng muốn lấy ngươi. Nhưng bây giờ, ta đã thay đổi ý định rồi.”

Hắn nhìn chằm chằm Tống Vân Tang, gằn từng chữ một: “Tống Vân Tang, ông đây muốn loại nữ nhân nào mà chẳng có, cần gì cứ phải bận tâm mãi một người.”

“Ông đây muốn xóa hết. Đời này, ta sẽ không dính dáng gì đến ngươi nữa.”

Bình Luận (0)
Comment